Chương 20
Tập Ngọc sớm nghe thấy Lưu Vân cùng Đoan Mộc Dung Tuệ cãi nhau ầm ỹ, vốn đi tìm nàng khuyên bảo, nhưng sau lại nghe được tiếng ngọc của nàng, Tập Ngọc không khỏi dừng bước.
Lưu Vân là một người nóng vội, nhưng nàng rất ít đem nỗi đau của mình lộ ra, hôm nay trước mặt Đoan Mộc Dung Tuệ khóc như vậy, có phải ở đáy lòng nàng, địa vị của Đoan Mộc Dung Tuệ đã khác?
Một lát sau, cửa phòng Đoan Mộc mở ra, Tập Ngọc theo bản năng núp vào bóng cây, đã thấy Đoan Mộc Dung Tuệ trong lòng ôm Lưu Vân, nàng bịt mặt không biết là đang khóc hay đang nói chuyện, càng làm cho Tập Ngọc giật mình là, nàng cư nhiên y quan không ngay ngắn, ánh trăng sáng, cổ nàng có chỗ ửng đỏ, nhìn rất rõ ràng. Đoan Mộc cúi đầu tựa hồ đang cùng nàng đang nói gì đó, nàng không nhúc nhích, chính núp vào ngực hắn, giống như một con mèo quật cường.
Mãi cho đến hai người đi khỏi hành lang gấp khúc, Tập Ngọc mới chậm rãi đi ra. Nàng biết, Lưu Vân không cần của nàng an ủi. Nàng đột nhiên cảm thấy chút cô đơn, nha đầu kia vẫn luôn quấn quít lấy mình, thích cùng mình làm nũng, nha đầu kia rõ ràng lớn hơn mình một tuổi, vẫn rất trẻ con. . . . . Nàng nhất định phải hạnh phúc.
Ánh trăng chiếu lên hành lang quanh co như phủ một lớp bạc, khắp nơi vô cùng im lặng, đêm tối như thế, Tập Ngọc không muốn về phòng, đi lại trong đình viện, nhớ đến chuyện Lưu Vân, nụ cười nở trên môi, lại nhớ tới Niệm Hương sớm hay muộn sẽ khôi phục thần trí, liền thở dài thật sâu.
Đi trên tiền đình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn âm vang, đàn cổ thanh âm thâm trầm, người nọ là chậm gẩy từng dây, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như đêm, giống nhau một chi lượn lờ bay lên như khói nhẹ, tự nhiên mang cảm giác thương cảm vô cùng.
Người nọ tựa hồ cảm giác được có người đến, làn điệu bỗng nhiên chuyển biến, từ từ cao lên, không còn thâm trầm, trở nên nhẹ nhàng hơn, mấy dây đàn bị hắn chạm nhẹ vào, liên tục phát ra âm thanh.
Một khúc dương quan tam điệp, nàng thật sự không thể tưởng được giữa đêm khuya này có thể nghe thấy không khỏi ngây người. Chậm rãi theo tiếng đàn đi thẳng về phía trước, vòng qua hòn non bộ, đã thấy nơi tiền đình bộ dạng si ngốc quen thuộc đang đứng, tóc dài buông xuống vai, tà áo mầu xám, bả vai cùng ống quần còn có dấu vết hai ngày trước nàng đã vá.
Niệm Hương! Tập ngọc lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy bắt được hắn,
“Niệm hương! Làm sao ngươi một mình chạy tới nơi này. . . . . . ?”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn thần sắc của hắn. Hắn mặt không chút thay đổi, cũng không nhìn nàng, chỉ lặng yên nhìn xa xôi nơi chân trời, trong mắt dường như nổi lên một ánh sáng hồ nghi, giống như đang tự hỏi cái gì. Dương quan tam điệp, tổng cộng có tam điệp, đến đệ tam điệp, làn điệu lại tăng lên một tầng, hắn hơi hơi nghiêng đầu, lắng nghe, sau đó lại dần dần lâm vào trầm tư.
Hắn đôi khi lộ ra vẻ mặt giật mình, sau đó hồ nghi nhìn chằm chằm về phía trước, tựa hồ đang suy đoán cái gì. Có đôi khi hắn hơi nheo mắt lại, coi như muốn bắt được thủ phạm đã đem những thứ trong đầu hắn giấu đi đâu.
Tập Ngọc trong lòng run sợ, trái tim tựa hồ cũng theo dương quan tam điệp lúc lên lúc xuống. Hắn là muốn cái gì? Hắn là muốn. . . . . .quên mình vậy sao? Mỗi một lần hắn nháy mắt, lòng của nàng theo đó hạ xuống, đột ngột hắn hướng mắt nhìn về phía nàng nhưng là một ánh mắt xa lạ!
Nàng há mồm định nói chuyện với hắn, lại phát hiện không có gì có thể nói. Hắn muốn cái gì, đó là quyết định của hắn, nàng không thể can thiệp.
Người nọ đàn hết một khúc, lại lấy tay vỗ nhè nhẹ lên đàn cổ trước mặt, một ngón tay đột nhiên xuất hiện cùng một tiếng thở dài:
” Dừng lại, dừng lại! Người trở về đi. Ngàn vạn lần dương quan, cũng tắc nan lưu! Tư Mã cô nương, ngươi tội gì si tình!”
Tập Ngọc hoảng sợ quay đầu, đã thấy Hàn Dự Trần ngồi trên hòn non bộ, trong tay đang cầm một đoạn đàn cổ, lặng yên nhìn nàng. Nàng hít một hơi, tức giận bốc lên, lạnh nhạt nói:
“Lại là ngươi! Ta hỏi ngươi, chuyện của ta dựa vào cái gì ngươi muốn trông coi?! Ta đối với người nào si tình, chẳng lẽ còn cần ngươi bình phán sao? !”
Vừa dứt lời, Hàn Dự Trần từ trên hòn non bộ nhảy xuống, khinh phiêu giống như một con chim lớn, đứng trước mặt nàng, vừa nhảy xuống thế nhưng nửa tiếng vang cũng không có, khinh công tài giỏi, thật là khiến người líu lưỡi. Hắn lẳng lặng nhìn nàng một hồi, nói nhỏ:
“Ngươi đi khỏi nhà, lại là vì một kẻ về sau không nhớ rõ ngươi, có đáng không? Cho dù ngươi chê ta phiền, trách ta xen vào việc của người khác, ta vẫn muốn xen vào.”
Tập Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nói:
“Hàn Dự Trần, ta luôn hoài nghi ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đi theo ta, rốt cuộc vì mục đích gì? Nhưng, hiện tại ta lại cảm thấy không có gì hoài nghi, nói cho ngươi biết, ta chán ghét ngươi! Chuyện của bổn tiểu thư, ngươi không có tư cách quan tâm đến!”
Hàn Dự Trần cùng nàng chung sống một ít thời gian, hiểu rất rõ tính tình thiên kim tiểu thư nàng, hắn không giận, chỉ nhẹ nhàng cười nói:
“Ngươi rõ ràng thấy rất khổ, rất lo lắng, rất sợ Niệm Hương quên ngươi, lại cứ thích mạnh miệng. Được rồi, ta cho ngươi biết, dương quan tam điệp là khúc đàn trước kia hắn thích nhất, hắn cơ hồ mỗi ngày đều khảy đàn. Mỗi lần chúng ta gặp nhau, hắn sẽ đánh đàn, ta nghe nhiều lần đến nỗi đã thuộc lòng. Hôm nay cũng vậy, gặp hắn thay hắn đánh khúc này. Hi vọng hắn có thể đủ sớm khôi phục.”
Tập Ngọc mặt trắng bạch, Niệm Hương trầm tư, giống như hai người kia nói gì căn bản không ảnh hưởng đến hắn. Nàng cắn chặt răng, làm như phát hỏa, nhưng ánh mắt lại u ám, cảm giác mệt mỏi dấy lên, nàng toàn thân rã rời. Giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy thương tâm.
Hàn Dự Trần không có gì sai, đứng trên lập trường là bằng hữu, hắn thậm chí là đang trợ giúp Niệm Hương. Nhưng còn nàng? Nànglà cái gì?
Hàn Dự Trần lại nói:
“Tư Mã cô nương, ngươi thậm chí tuyệt không hiểu biết Niệm Hương trước kia là người như thế nào. Hắn thích gì, không thích cái gì, hắn là lạnh lùng hay là nhiệt tình. . . . . . Ngươi bây giờ chẳng qua là mê luyến ảo ảnh mà thôi, sau khi mây tan, ảo ảnh sẽ hoàn toàn biến mất. Ngươi vẫn liều lĩnh theo đuổi hư ảo, liệu có đáng giá không? Đáy lòng ngươi, tin tưởng vững chắc hắn sẽ nhớ rõ ngươi, ta nhìn ngươi, ngươi chính là thiêu thân lao đầu vào lửa. Ta không muốn thấy ngươi bị lửa nuốt chửng!”
Tập Ngọc sợ run thật lâu, hắn nói, đó là hư ảo; hắn nói, đó là thiêu thân lao đầu vào lửa. Cùng Niệm Hương gặp mặt là trong nháy mắt, trong nháy mắt luân hồi, luân hồi mãi mãi. Cuộc đời nàng còn rất dài, nhưng , sự chờ đợi mãi mãi của nàng lại đang tiêu hao trong khoảnh khắc này.
“Ta. . . . . . Ta nói rồi , hắn có quên cũng không sao. Ta nhớ được. . . . . Ta cái gì đều nhớ rõ.”
Nàng nhẹ nhàng nói xong, trong mắt bỗng nhiên nước mắt chảy xuống, làm ướt vạt áo trước ngực.
“Ta Tư Mã Tập Ngọc, cả đời chỉ nói thích một lần. Ta thích hắn, ta thích hắn liền muốn cùng hắn cùng một chỗ. Ta bất kể cái gì là hư ảo cái gì là chân thật. Ngươi không nên nói nữa, việc này, cho dù trời hối hận, đất hối hận, ta cũng sẽ không hối hận!”
Nàng nâng tay quật cường lau nước mắt, không muốn cho bất luận kẻ nào thấy mình yếu đuối. Xoay người nhìn Niệm Hương, hắn vẫn còn ngây người, Tập Ngọc ánh mắt hung ác, nâng tay lên, bạt hắn một cái bạt này. Không chỉ Niệm Hương ngây ra, Hàn Dự Trần cũng ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Ngươi còn muốn đứng tới khi nào? Còn nhớ rõ mình là ai sao?”
Tập Ngọc lạnh lùng hỏi, ngẩng cằm lên, giọng điệu cùng thần thái đã tràn ngập sự ngỗ nghịch cao ngạo cùng tự cao tự đại.
Niệm Hương ôm nửa bên mặt, chỉ cảm thấy vừa đau vừa sợ, miệng nhất biển, lập tức sẽ khóc.
Tập Ngọc hung tợn nói:
“Không được khóc! Cho ta nói chuyện!”
Niệm Hương vừa thấy nàng giận thật, chạy nhanh nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng rung hai cái, lẩm bẩm nói:
“Không giận, Tập Ngọc không giận . . . . . . Ta không khóc. . . . . .”
Hắn nửa bên mặt còn sưng đỏ, trong ánh mắt còn có nước mắt, tuy nhiên lại ra sức lấy lòng nàng.
Tập Ngọc trừng mắt nhìn hắn sau một lúc lâu, mới lên tiếng:
” Về ngủ, về sau không được tùy tiện chạy lung tung.”
Niệm Hương cầm lấy tóc đột nhiên cười nói:
“Nhưng, khúc vừa rồi thật sự rất êm tai. Ta giống như thấy ngọn núi rất cao. . . . . .Còn thấy cả cung điện. Ta cảm thấy giống như trước kia có nhìn thấy chúng nó, thật hoài niệm, rất quen thuộc. Tập ngọc. . . . . . ? Ngươi vẫn còn tức giận ?”
Hắn thấy nàng hoảng sợ nhìn mình, không khỏi càng thêm kinh hoảng, sờ đầu nàng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vì thế sợ kêu lên:
“Tập ngọc! Làm sao vậy?”
Tập ngọc cầm cổ tay của hắn, nhẹ giọng nói:
“Ngươi. . . . . . Nhớ ra cái gì . . . . . . ? Ngươi đã có thể nói lưu loát như vậy rồi?”
Niệm Hương nhìn nàng không hiểu, hiển nhiên không thể lý giải nàng có ý tứ gì. Tập ngọc hít một hơi, nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói:
“Về. . . . . . Chúng ta trở về đi!”
Nàng cơ hồ là dùng sức, đem Niệm Hương kéo về phòng. Nàng sẽ mất người này sao. Hắn càng ngày càng thông minh, hắn đã nói năng lưu loát, ánh mắt hắn lóe ra những tia của quá khứ. Nàng sẽ mất đi nam tử thiện chân này?
Nàng chợt nhớ tới lời Hàn Dự Trần:
“Người cứ như vậy. Trăm ngàn lần dương quan cũng tắc nan lưu.”
Dương quan tam điệp là đưa cố nhân tới, chẳng lẽ, có một ngày, hắn sẽ vì cố nhân rời đi?
Tập Ngọc nhắm mắt lại, không thèm nghĩ vấn đề nàyn nữa. Nhưng đáy lòng của nàng lại lặp lại điệu thủ dương quan tam điệp. . . . . . Hàn Dự Trần nói, đó là khúc Niệm Hương thích nhắt. . . . . .
Nhất điệp, rõ ràng khổ hạnh nghi trân; nhị điệp, ai khả tướng nhân ngày rong đuổi; tam điệp, chưa uống tâm đã thuần trước. Từ nay về sau từ biệt, lưỡng địa tương tư đi vào giấc mộng nhiều lần, nghe thấy tiếng khách. . . . . . Nàng rốt cục nhịn không được ngủ thật say, cái gì cũng không nghe thấy nữa.
Bắc Ngọc phong, lúc này tuyết đang rơi thật lớn, đỉnh núi ngọc bám những mảnh tuyết. Bắc Phương tuyết là thê lương hung ác, để ngang giống dao, dựng lên giống tên, chỉ cần bước ra ngoài trời, lạnh đến tróc da tróc thịt. Nhưng lúc này trên đài cao lại có một người, quần áo trắng, bị gió thổi tung, mái tóc đen phủ dài trên lưng cũng như bay nhảy.
Nàng đơn độc giữa tuyết, tựa hồ phong tuyết lớn hơn chút nữa nàng sẽ bị thổi đi, nàng mặt tái nhợt, bờ môi hơi tím nhưng đôi mắt đen sâu dập dờn như chứa cả một cơn băng tuyết.
Nàng đang khảy đàn, dây đàn chuyển động, cũng là khúc dương quan tam điệp. Tiếng đàn không sợ chút nào bão tuyết cường bạo trong đêm, truyền rất xa rất xa. Một mảnh bông tuyết rơi trên dây, ngón tay của nàng bỗng nhiên vừa trượt qua, “Xoẹt” một tiếng, máu tươi phun ra. Nàng đem ngón tay đưa lên miệng, không một chút kêu đau, ngay cả mày cũng không có nhăn xuống.
Phía sau chẳng biết lúc nào có thêm một người, áo khoác đen, viền màu bạc maobiên. Hắn đứng một hồi, bỗng nhiên trầm giọng nói:
“Ngươi lại đang ở đây đánh đàn rồi, Dung Hương. Đệ đệ của ngươi còn chưa trở lại, vẫn chưa dạy hết cho ngươi.”
Dung Hương đem tuyết trên đàn nhẹ nhàng vung đi, thanh âm của nàng cùng bông tuyết giống nhau lạnh như băngmà hư ảo:
“Một ngày nào đó muốn trở về, một ngày nào đó có thể nghe được dương quan tam điệp, nữ nhi chờ nghe đệ đệ đàn,nũ nhi chờ đây hắn trở về tiếp tục dạy ta.”
Người nọ hít một tiếng:
“Chỉ sợ hắn nhất thời không về được. Cát trưởng lão cùng Minh Hương buổi chiều vừa trở về, nói bên cạnh Niệm Hương có một nữ tử, hắn thực để ý nàng kia, còn khiến Minh Hương trọng thương.”
Dung Hương thần sắc hơi động một chút, bình tĩnh hướng mặt nước quăng một viên hòn đá nhỏ, dần dần lan tràn thành gợn sóng:
“Nữ tử? Hắn có tình cảm với mục nhân sao?”
Người nọ trầm mặc một hồi, mới nói:
“Niệm Hương tu luyện ly hỏa bát tẩu hỏa nhập ma, thần trí đại loạn, nói chuyện có tình cảm làm gì? Cát trưởng lão nói nàng không giống người trong võ lâm, chỉ sợ là thiên kim quan gia, chắc là theo Niệm Hương bỏ trốn tới đó. Ta chỉ lo lắng, cứ như vậy, Niệm Hương cũng không muốn khôi phục ý chí, vĩnh viễn cam tâm làm ngốc tử . . . . . .”
Dung Hương lạnh nhạt nói:
“Cha, Niệm Hương không phải là người như thế. Hắn biết nặng nhẹ. Người trong võ lâm, cùng quan gia từ trước đến nay không có liên hệ, Niệm Hương hiểu được đạo lý này, nhất định sẽ trở về .”
Người nọ bùi ngùi thở dài:
“Ta cũng hi vọng như thế. Nhưng chuyện tình, làm sao có thể nói gãy liền gãy. Nàng kia cam tâm vứt bỏ cuộc sống phú quý đi theo đứa trẻ ngốc nghếch này, làm sao trơ mắt nhìn Niệm Hương trở lại Ngọc phong. Cát trưởng lão còn nói, Đoan Mộc Dung Tuệ đi theo Niệm Hương, muốn mang Niệm Hương về, chỉ sợ không dễ dàng.”
Dung Hương vừa nghe tên Đoan Mộc Dung Tuệ, ngón tay bỗng nhiên căng thẳng, ” vài tiếng rợn người chợt vang lên, nàng nắm lấy chặt lấy dây đàn, chà xát mạnh đến nỗi dứt ra.
“Hắn còn không có buông tha cho Thiên thanh kiếm quyết. . . . . .”
Dung Hương lạnh lùng nói xong, bỗng nhiên đứng lên, quay người quỳ xuống:
“Cha, để cho nũ nhi đi đón niệm hương trở về đi.”
Người nọ suy tính một hồi, mới nói:
“Ngươi rất ít xuống núi, chỉ sợ không biết nhân tình thế sự trên giang hồ. Chớ quên ba năm trước đây ngươi xuống núi náo loạn, đại ca ngươi vì giải quyết hậu quả chịu không ít đau đầu. Lần này nếu lại xảy ra chuyện , phải như thế nào?”
Dung Hương lãnh đạm nói :
“Lần này tuyệt đối không gây chuyện, chỉ đem Niệm Hương về .”
Người nọ sờ chòm râu ở cằm, trầm giọng nói:
“Ta tạm thời tin ngươi một lần. Mười tám tháng tư đỉnh Thái Sơn sẽ có đại hội luận võ, Đoan Mộc Dung Tuệ chắc chắn đi xem cuộc chiến, ngươi lần này cùng đại ca ngươi hai người cùng đi. Không được cùng người trong giang hồ phát sinh xung đột, chỉ cần đem Niệm Hương về đến là tốt rồi Còn nàng kia bên cạnh nó. . . . . Ai, hảo hảo khuyên giải an ủi một phen, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Khuyên nàng về nhà thôi.”
Dung Hương dập đầu, vừa muốn đáp ứng, lại nghe thanh âm của hắn bỗng nhiên trở nên lành lạnh:
“Nếu nàng cố ý không buông, tin ngươi biết nên làm như thế nào.”
Dung Hương hơi động một chút, nhẹ giọng nói:
“Nữ nhi rõ rồi, thỉnh cha yên tâm. Chúng ta nhất định đem Niệm Hương về Ngọc phong!”