- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Thương Hành Thiên Hạ
- Chương 77: Hồi tưởng
Thương Hành Thiên Hạ
Chương 77: Hồi tưởng
Ngày hôm sau, Tần Đồng khó có được một ngày dậy sớm, vội vàng ăn sáng sau liền chuẩn bị ra ngoài đi xem và tính toán mua lấy cái cửa tiệm kia, đến cửa, nhìn thấy Lục Gia Diễm hai tay trống trơn vẻ mặt thoải mái, hắn nhìn chung quan mấy lần cũng không thấy cái rương kia đâu, trong lòng nghi hoặc, hỏi: “Bạc đâu?”
Lục Gia Diễm liếc mắt hắn một cái: “Muốn ta cứ như vậy khiêng ra?”
“…”
“Đi thôi, lúc muốn dùng tự nhiên ta sẽ đưa cho ngươi.”
Tần Đồng sờ sờ mũi, đành phải mang theo một bụng dấu chấm hỏi đi ra ngoài, dù sao khiêng rương cũng không phải là hắn, đến lúc đó có tiền là được rồi. Hắn vốn tính toán lấy xe ngựa mang rương, nhưng bộ dáng Lục Gia Diễm lúc này hiển nhiên xe ngựa chả có tác dụng gì mấy, lại thấy hai ngày nay thời tiết khó có được chút nhẹ nhàng khoan khoái, vì thế Tần Đồng giật mình, quyết định đi dạo một chút, tính thừa dịp này hảo hảo điều tra một chút cái gọi là “giá thị trường”.
Lục Gia Diễm tự nhiên không có dị nghị, đi theo Tần Đồng bắt đầu từ cửa hàng gần nhất, một gian lại một gian chậm rãi dạo qua, dù sao hắn thể lực hảo thật sự, chỉ là không biết người nào đó có hay không đủ thể lực mà thôi.
Sau bữa sáng tiểu đào tiễn bọn họ xuất môn, thu thập xong cái bàn rồi quay về phòng, nhìn thấy nương đang cầm một cái áo, tay phải cầm một cái châm, như là đang chuẩn bị khâu vá, nhưng nửa ngày cũng không thấy nàng có động tĩnh gì, tiểu đào không khỏi cẩn thận nói: “Nương?”
Chu tẩu chấn động, kia cây kim trên tay rơi xuống, “đinh” một tiếng trên mặt đất, tiểu đào nhanh chóng nhặt kim lên thu hảo, hỏi: “Nương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Chu tẩu đem tiểu đào kéo đến bên người: “Cầm Nhân,” nàng kêu lên: “Cầm Nhân, ngươi có biết nương ngươi mấy ngày nay đi ra ngoài làm cái gì không?”
Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nương gọi nàng như vậy, tiểu đào thoáng suy tư: “Nương, ngươi là nhìn thấy bọn họ?”
Chu tẩu cầm lấy tay tiểu đào chặt chẽ: “Nhìn thấy? Sớm đã gặp được, đời này ta cũng không bao giờ quên được mặt của hắn, cho dù mười năm đã qua, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra! Ngày đó khi đội binh mã vào thành, ta liền đã nhận ra!”
Lập tức biểu tình lại trở nên vô lực: “Chính là biết thì được cái gì, ta còn nghĩ không ra biện pháp nào có thể báo thù, hắn hiện tại đã là Đại tướng quân, quyền cao chức trọng, những người đó cũng càng ngày càng đắc ý. Muốn báo thù, muốn rửa oan cho cho phụ thân ngươi, thật sự càng ngày càng khó.”
Tiểu đào vộ vẻ ngạc nhiên, nguyên lai đó là đội binh mã ngày đó nhìn thấy sao? Kia nương vì cái gì không nói sớm cho nàng? Nhưng cái này nàng có chút không nói ra được, nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nương uể oải như vậy, khiến cho nàng cũng có chút uể oải, nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe: “Cầm Nhân, ta mang theo ngươi cải danh đổi họ, nhịn nhiều năm chịu nhiều khổ cực như vậy, chính là vì muốn sống sót mà nhìn thấy bọn họ bị báo ứng. Nhưng báo ứng, như thế nào lại chậm đến như vậy?”
“Nương, ngươi trước kia không phải thường xuyên nói với ta còn sống chắc chắn sẽ có biện pháp sao? Biện pháp, sẽ nghĩ ra được thôi.”
Tiểu đào cắn cắn môi, tay nàng bị nương nắm đến phát đau, nàng không thể tránh đi, vươn tay mình đặt lên đôi tay vốn đã trở nên già nua kia: “Nương.”
Nước mắt Chu tẩu đột nhiên mãnh liệt tuôn trào, nức nở lắc đầu nói: “Báo ứng tới chậm, nhưng nó vẫn đang tới, cái tên phó tướng tên Phó Nguyên kia vài ngày trước vừa mới chết.”
Chu tẩu mãnh liệt rút tay ra, lại dìu bả vai tiểu đào: “Hắn đã chết hắn đã chết, Cầm Nhân, lúc trước ta chỉ nhìn thấy một bên mặt hắn, trước cửa thành ta nhận không ra, nhưng sau ta đã nhớ ra rồi, hắn khi đó đã là thủ hạ của Tấn Dương, hiện tại theo một đường thăng chức, như thế nào lại không có liên quan?! Nhưng là hắn đã chết, ngay vài ngày trước.”
Tiểu đào giật mình, đã chết?
“Báo ứng nên là tới trễ hay đúng lúc? Hắn mười năm hưởng phúc, kia vốn nên là cha ngươi, hắn một chút cũng không đáng hưởng, nhưng nếu là hắn không hưởng mười năm này, như thế nào ta lại có thể nhìn thấy hắn chết?”
Thanh âm Chu tẩu đã có chút mơ hồ, lại không ngừng nói tiếp: “Cầm Nhân, ngươi nói ông trời có phải hay không có mắt? Nhưng hắn vì cái gì không giúp được cha ngươi giải oan, còn có mối thù của cha ngươi, vì cái gì không cho tên đầu sỏ gây ra cũng chết điệu? Vì sao còn muốn cho hắn sống hảo hảo như thế? Ta, ta…”
Nói tới đây, nàng giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu: “Ca ca ngươi, đúng rồi, ca ca ngươi, Cầm Nhân, ngươi có hay không phát hiện ra được cái gì?”
Tiểu đào không phản ứng kịp, mờ mịt nói: “Ca ca ta? Phát hiện cái gì?”
Chu tẩu nước mắt không ngừng chảy xuống, tiểu đào cầm khăn giúp nàng lau lệ: “Nương, ngươi đừng kích động như vậy, chậm rãi rồi nói.” Trong lòng rất là thương tâm, nương kích động như vậy, có thể hay không có sự cố gì? Nương là người duy nhất có quan hệ huyết thống với nàng, chỉ cần nương bình an, biện pháp báo thù có thể chậm rãi mà suy nghĩ.
Chu tẩu hấp khẩu khí, lại bắt lấy tay tiểu đào: “Ngươi có chú ý hay không? Lục Gia Diễm kia…”
Tiểu đào cố gắng nghĩ nghĩ, vẫn có chút không rõ ràng: “Lục ca ca? Hắn làm sao?”
Chu tẩu sờ sờ tóc nàng: “Ai, khi đó ngươi cũng còn nhỏ, ca ca ngươi ngày thường luôn bị bắt vào thư phòng tập viết, ngươi thấy hắn không cùng ngươi chơi, liền khóc nháo không chịu thôi, ta không còn cách nào khác, đành phải ôm ngươi cùng tiến vào thư phòng, ngươi có nhớ hay không?” Nàng khi đó mới vài tuổi, sau khi gặp chuyện không may liền bị kinh hách, rất nhiều chuyện không thể nhớ rõ, mơ hồ, cũng không biết lúc này có nhớ ra hay không.
Tiểu đào đối với chuyện này còn chút ấn tượng, gật đầu nói: “Ân, ta nhớ được một chút. Ta… nhớ rõ cuối cùng muốn đi chụp lấy bút của ca ca, nương ngươi chặn lại, đánh vào tay ta.”
Chu tẩu chậm rãi nói: “Vậy ngươi có nhớ bộ dáng ca ngươi lúc đó?”
Tiểu đào lại nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Nương, ta không nhớ rõ, luôn chỉ có một bóng dáng mơ hồ, lại không thể rõ ràng. Còn bộ dáng của cha, ta cũng… không nhớ rõ…” Những năm gần đây nàng luôn cố nhớ lại, nương cũng sẽ giúp nàng, nhưng một chút cũng không khá hơn.
Chu tẩu vỗ về tay nàng, nàng thất vọng như vậy không biết đã bao nhiêu lần, nhưng vẫn là cảm thấy khổ sở: “Cũng thế, ngươi nhớ không nổi, nhưng ta lại nhớ rõ ràng. Ca ngươi kỳ thật bộ dáng giống ngoại công ngươi nhất, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng bóng dáng cha ngươi qua khuôn mặt hắn, chính là hắn tính tình hiếu động, không bằng cha ngươi trầm ổn, ngày thường nhìn không ra, nhưng khi hắn im lặng, ta nhớ rõ nhất, là khi ngồi đọc sách, cực kỳ giống cha ngươi.”
“Lục Gia Diễm kia lần đầu ta nhìn thấy liền cảm thấy được, ánh mắt hắn rất giống, phi thường giống, chính là ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó càng xem càng thấy không giống, cho nên ta cũng không để trong lòng. Nhưng thời gian dài như vậy cảm giác này vẫn không thể mất đi, càng về sau, ta càng xem lại càng cảm thấy giống..”
“Nương? Rốt cuộc là cái gì giống cái gì không giống a?”
“Ai, chính là ánh mắt kia, cùng ca ca ngươi quá giống, càng xem càng giống.”
Tiểu đào giống như bị điện giật nhảy dựng lên: “Nương? Ngươi là nói?!”
Chu tẩu lắc đầu: “Chính là loại cảm giác này không đúng, ta không nói được nó là cái gì, chính là loại cảm giác này khiến cho hắn lúc giống lúc không giống, mười năm…”
Chu tẩu suy sụp nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Mười năm, có thể thay đổi nhiều thứ lắm, ta không dám xác định, ngay cả muốn đi thử, cũng không có dũng khí…”
Tiểu đào nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nương, cho nên ngươi mới không chịu lập bài vị cho ca ca sao?”
Chu tẩu im lặng.
Năm đó trượng phu nàng bị mang đi, Tấn Dương tiến đến viếng thăm, nói là muốn giúp nàng tìm biện pháp, tuy rằng nàng khi đó thực kích động, nhưng trước đó đã xem qua thư của trượng phu, vì cẩn thận, nàng đem bọn nhỏ giấu đi.
Lại không nghĩ rằng, đúng bởi vì như thế, mới có thể giúp Cầm Nhân tránh được một kiếp.
Một đao kia của Tấn Dương, đâm xuyên qua lưng nàng kề cận ngay gần trái tim, bởi nàng thủy chung âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn, có lẽ Tấn Dương cũng không nghĩ nàng đối với hắn lại có phòng bị, cho dù là đưa lưng về phía hắn khi đó thân mình cũng là hơi tránh sang một chút, chính vì như vậy, trong nháy mắt đao đâm tới đã giúp nàng tránh được nơi yếu hại.
Cũng có lẽ bởi vì Tấn Dương cảm thấy rằng gϊếŧ một nữ nhân thì không có gì khó khăn lắm, dùng đao cũng không dùng lực đạo bình thường, chỉ có năm thành, tuy rằng khi rút ra máu chảy như suối, nhưng cũng không phải là quá sâu.
Cứ cho là như thế, kia một đao cũng thật là hung hiểm đến cực điểm. May mắn Tấn Dương tự cho là xong xuôi nên vội vàng rời đi, mới giúp nàng có cơ hội sống sót. Trong nhà nàng lúc đó đã chuẩn bị kim sang dược tốt nhất, bởi vì nàng lo lắng cho tướng công mà chuẩn bị sẵn, định kỳ nhờ người gửi ra chiến trường.
Sau đó cật lực trở lại phòng ngủ đem dược cất vào trong ngực, tai nghe được bên ngoài tiếng kêu thảm thiết không dứt, trong lòng sợ hãi lại dâng lên, bọn nhỏ, tuyệt đối không thể bị tìm ra!
Nhưng nàng cũng không thể vội vã lao ra, đó là thời khắc dày vò nhất trong cả cuộc đời nàng, cũng là ác mộng kéo dài theo nàng mười năm nay, nàng liều mạng che đi lỗ tai cùng thân mình với ý đồ ngăn cản những thanh âm đó, thậm chí còn nghĩ cứ như vậy mà ngất xỉu đi. Nhưng, lại mượn đau đớn trên lưng mà cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nàng không thể cứ như vậy mà ngất xỉu, nàng phải đi gặp bọn nhỏ.
Khi nàng mang theo cả người đầy huyết nghiêng ngả lảo đảo đến sài phòng, thấy cửa sài phòng vẫn còn cài hảo, tâm lập tức thả lỏng một chút, nhưng mà, khi nàng mở ra, rốt cuộc lại tìm không thấy đứa con của mình.
Cầm Nhân khi đó ngồi yên trong đống củi, thân mình nho nhỏ bị củi chồng lên cũng không biết giãy dụa, hiển nhiên đã bị tiếng vang bên ngoài làm khϊếp sợ đến mức thất thần, nếu có thế, nàng cỡ nào cũng không muốn mang theo đứa nhỏ này ra ngoài.
Nàng còn nhớ rõ mình quỳ gối nơi đó, đối với Cầm Nhân nói mấy lần: “Cầm Nhân, ngoan, nhắm mắt lại được không?” Chính là không có được một chút phản ứng nào.
Lúc ấy nàng cũng không biết mình làm sao có được khí lực, cuối người một tay đem Cầm Nhân bế lên, một tay che khuất ánh mắt của nàng từ trong phủ chạy ra một cánh cửa nhỏ hoang phế bên hông phủ. Nàng nhớ rõ chính mình liều mạng chạy, tựa như phía sau còn vô số người đuổi gϊếŧ, đợi đến khi nàng kiệt sức ngã xuống, mới cảm giác được máu trong người như đã không còn, trước mắt từng đợt đã biến thành màu đen.
Cầm Nhân trong lòng ngực còn thực im lặng, nàng mở to mắt cố gắng muốn nhìn rõ đứa con của mình, lại phát hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản trắng nõn đã hoàn toàn bị nhiễm bẩn, mang theo mùi huyết tinh, cúi đầu vừa thấy, hai tay mình cũng toàn là máu tươi, nàng không khỏi kinh hoảng, ôm đứa nhỏ gọi tên mãi, nhưng đứa nhỏ đó trong mắt trừ bỏ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi, không hề đáp lại.
Nàng cũng không biết mình đã gọi bao lâu, chỉ biết là từng trận chóng mặt hoa mắt hướng nàng đánh úp lại, rơi vào đường cùng nàng đành phải kiên cường ôm lấy Cầm Nhân tìm một chỗ hẻo lánh trong ngõ tối, còn chưa kịp nghĩ đến có thể bị phát hiện hay không, trước mắt đã tối sầm, hôn mê đi.
Một lần nữa nàng tỉnh lại, trong thần trí nàng chỉ có tiếng khóc của Cầm Nhân, mở mắt nhìn thấy sắc trời đã thâm trầm, thấy nàng khóc, lòng lại trở nên an tâm một chút. Phía đông đã muốn xuất hiện những tia sáng nhẹ, nàng kiên cường ôm lấy đứa nhỏ, kinh thành đã không thể ở lại, phải mau chóng ra khỏi thành.
Cửa thành mở khi sắc trời còn tờ mờ, nàng đem mình cùng đứa nhỏ phủ trong một tấm áo khoác nát vụn bị vứt trên mặt đất, trảo loạn mái tóc vốn đã rất hỗn độn, dùng bụi che lấp đi vết máu, ôm đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo tiến đến cửa thành, nhẫn tâm ở trên đùi đứa nhỏ nhéo một cái.
Quân thủ vệ vẫn còn đang buồn ngủ, nghe thấy tiếng khóc liền quay đầu, một bà ăn xin quần áo hỗn độn ôm đứa nhỏ đang hướng ra cửa thành, lập tức phỉ nhổ, khi nàng vừa mới đến cửa thành, lập tức dùng trường thương đẩy nàng ra ngoài, mắng: “Cút đi, mới sáng sớm gặp ngươi ông nội đây thật xui xẻo, nhanh lên cút xa chút!” Đường đường phu nhân tướng quân trong một đêm đã trở thành một tên khất cái.
Lúc sau nàng ôm đứa nhỏ cải danh đổi họ một đường chạy trối chết, may mà kim sang dược vẫn ở bên người nàng, mới không làm cho vết thương chuyển biến xấu hơn. Nhưng nàng cũng không có tiền để chữa khỏi nó hoàn toàn, chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút thảo dược ven đường, thân thể khi hảo khi bệnh phát sốt không ngừng. Mệnh tuy là tìm về được, nhưng đã khiến thân thể nàng suy yếu không ít.
Mà Cầm Nhân, ngay từ đầu căn bản không muốn mở miệng nói chuyện, nàng phải tốn gần một năm mỗi ngày cùng nàng gợi chuyện, ôm cũng không rời tay, mới khiến cho nàng dần dần chuyển biến tốt.
Cũng bởi vì không có tiền, thiếu quần áo cùng lương thực, quần áo tả tơi đến mức ngay cả người nông dân cũng không muốn cho nàng giúp việc. Vì để giúp mình cùng đứa nhỏ sinh tồn, khi đó nàng tuổi cũng không lớn bắt đầu làm khất cái, từng đồng từng đồng, kiếm những quần áo người khác không cần vá lại vá mà mặc vào, chậm rãi giúp cho chính mình trở nên sạch sẽ chút, sau đó giúp người ta giặt quần áo, thêu thùa may vá.
Cũng ở trên đường, nàng nghe được tin tức tướng công bị trảm, buổi tối ngày đó, nàng dỗ đứa nhỏ ngủ xong, đứng ở ngoài phòng rơi lệ suốt cả một đêm.
Bất luận ở nơi nào nàng cũng không an tâm, chỉ cần hơi nhiều người một chút nàng sẽ trở nên khẩn trương, buổi tối ác mộng liên tục, trong vài năm không ngừng mang theo đứa nhỏ lang bạt khắp nơi. Thẳng đến khi tình cờ chạy đến thôn núi nhỏ kia, vị trí hẻo lánh dân cư thưa thớt khiến nàng an tâm, hơn nữa lo lắng cho Cầm Nhân, nàng quỳ xuống cầu thôn trưởng thu lưu mẹ con nàng.
Người trong thôn chất phác, thấy nàng cô nhi quả phụ không nói hai lời đã đồng ý, chủ động giúp các nàng xây dựng phòng ở, thẳng đến lúc này, các nàng mới có thể tính là có một mái nhà tạm yên ổn.
Cuộc sống trong thôn cũng kham khổ, nhưng trong mắt Chu tẩu không đáng là cái gì, dung mạo của nàng, da thịt của nàng cũng bị cuộc sống tra tấn nhanh chóng tàn phai, nàng cũng đã sớm không cần, nàng muốn, chính là nàng cùng nữ nhân của mình có thể sống tiếp, hy vọng đó đối với nàng mà nói chính là hết thảy, ngay cả báo thù rửa hận, bọn họ đã không còn tinh lục để suy nghĩ.
Tiểu đào thấy nàng trầm mặc, có chút lo lắng, nhẹ nhàng lắc nhẹ bả vai của nàng, kêu lên: “Nương?”
Chu tẩu mở to mắt, thấy tiểu đào vẻ mặt đầy lo lắng nhìn mình, lại xúc động muốn rơi lệ, nhưng cố nén không cho mình khóc đi ra, chỉ nói: “Không có gì, chỉ là nhớ chút sự tình… Ngươi nói không sai, ta vẫn không tin hắn đã chết.”
Đúng vậy, mười năm, có thể thay đổi rất nhiều.
Nàng không biết đứa con mình khi đó gặp phải cái gì, nàng hỏi qua Cầm Nhân, nữ nhân của nàng lệ rơi đầy mặt nói cũng đứt quãng, nàng thật vất vả mới hợp lại được, khi đó tiếng chém gϊếŧ nổi lên bốn phía, nghe thanh âm càng ngày càng gần, nàng sợ hãi đến mức không dám động, ca ca cái gì cũng chưa nói với nàng, chỉ bảo nàng tránh ở đó vô luận tình huống nào cũng không được phát ra tiếng, lại không được khóc, nói xong hắn liền trở mình chạy ra ngoài.
Sau đó nàng hoàn toàn không biết gì về hắn nữa, nhưng nàng cố chấp tin tưởng hắn còn sống, nàng cấp bài vị cho tướng công, cũng không chịu lập cho chính đứa con mình, đó là hy vọng của nàng, không thể bị đập nát.
Hiện tại, Lục Gia diễm đứng trước mặt nàng, khiến cho nàng như thật sự thấy được hy vọng kia, chính là cái cảm giác quen thuộc lại chứa nhiều xa lạ, khiến nàng hoàn toàn không dám khẳng định rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng mà khi nàng muốn tìm hiểu sự xuất hiện của hắn, lại cảm thấy thật sự quá mức đột ngột, theo cá tính Tần Đồng cùng đạo lý thông thường không có khả năng giấu kín không có khe hở như thế, đêm đó khi chứng khiến, quá mức chấn động, khiến nàng không có tâm tư muốn tin tưởng. Nhưng ở chung lâu như vậy, lại không giống như là giả, nghi hoặc giống như càng hỗn loạn, càng nhiễu càng nhiều càng loạn càng rối hoàn toàn không thể rõ ràng, chỉ đành phải chôn toàn bộ trong lòng.
Nàng chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thẳng đến khi tiểu đào lại nắm lấy tay nàng lay nhẹ mới khiến nàng hoàn hồn, nhìn thấy sắc mặt nữ nhân nàng đỏ bừng, làm như nghẹn lại, ánh mắt lung linh loạn chuyển không biết đang suy nghĩ cái gì, một bộ dáng muốn nói lại thôi: “Nương…”
“Sao nào?”
Tiểu đào sắc mặt càng hồng, miệng khai hợp vài lần mới lắp bắp nói: “Nương, nương… Nếu Lục ca ca thật sự là ca ta, kia… kia hắn cùng… cùng…” Câu nói tiếp không cách nào thoát ra khỏi cổ họng, nói cũng không chỉnh.
Chu tẩu thật không tốn nhiều công phu lắm liền đoán được, nàng trong đầu còn nhiều chuyện tình rất phức tạp, còn chưa kịp nghĩ tới vấn đề này, hiện tại tiểu đào vừa hỏi, mày cũng gắt gao nhíu lại. Tiểu đào vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, hai ca ca nàng đều thích thật sự, cũng không muốn nháo ra cái gì.
Thời gian thật lâu sau đó biểu tình Chu tẩu mới trở nên bình tĩnh, trấn an vỗ vỗ nữ nhân nhà mình: “Trước đừng nói vì chúng ta không thể khẳng định hắn là ca ca ngươi, cho dù vậy, hắn cũng đã trưởng thành, tự nhiên biết mình đang làm cái gì.”
Nhìn thấy sắc mặt tiểu đào trầm tĩnh lại, nàng bổ sung một câu: “Hơn nữa, chỉ cần các người sống thật tốt, ta còn cần cái gì hơn nữa?”
“Nương, về sau ngươi vẫn là không cần gọi ta Cầm Nhân đi, ta còn thích cái tên hiện tại.”
“Ân, hảo.”
“Ai nha, đều đã qua ngọ, nương ngươi có đói bụng không ta đi làm chút thức ăn mang đến.”
“Tùy tiện, ta không quá đói.”
“Vậy ta đi xuống làm hai chén mì là tốt rồi.”
Tiểu đào chạy tới phòng bếp, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, hào quang phát ra chói mắt, đột nhiên trong lúc đó, nàng đối với việc báo thù hoàn toàn không hề lo lắng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Thương Hành Thiên Hạ
- Chương 77: Hồi tưởng