Ngủ một giấc tỉnh dậy Tần Đồng thần khí thanh sảng, từ từ nhắm mắt lại nằm nướng trên giường nửa ngày mới không tình không nguyện mà rời giường, nào biết mới vươn khỏi chăn liền sửng sốt, lập tức xốc chăn lên kiểm tra chính mình thật tỉ mỉ từ trong ra ngoài. Mái tóc tán loạn trên vai, trung y hơi mỏng không ngăn được hàn khí của những ngày đầu xuân, giật mình một chốc Tần Đồng lại chui vào trong ổ chăn một lần nữa, có chút ảo não cầm lấy tóc mình: “Chết tiệt!”
Hắn nhớ rõ ngày hôm qua lăn ra giường đã ngủ, căn bản là không có cởϊ qυầи áo, hiện tại tỉnh lại cư nhiên áo khoác đã không cánh mà bay, ngay cả búi tóc cũng đã được thả xuống, hắn xác định mình không có tật mộng du, như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, mà đó cũng là điều mà hắn thật sự không muốn thừa nhận nhất.
(anh thành thê nô công hồi nào thế nhỉ 0_o)
Tần Đồng không khỏi ôm chăn thở dài, hắn như thế nào lại đần độn đến như thế? Xem ra khi ngủ hắn cho dù bị người ta lấy hết tất cả cũng sẽ không biết gì, trước kia cùng nữ nhân thì coi như cũng không thành vấn đề, hắn thậm chí còn có thể hy vọng được như vậy càng nhiều càng tốt, nhưng hiện tại, hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là cho mình mấy đấm.
Ủ rũ kéo áo khoác mặc vào, hắn nghĩ chính mình không muốn để ý đến chuyện tối hôm đó nữa, nhưng xem ra đã thất bại, hơn nữa còn là phi thường thất bại, bọn họ hai người đều không thể không để ý, cho nên khi ở chung mới xảy ra tình trạng xấu hổ đến như thế.
Vừa mới rửa mặt, tiểu đào đã gõ cửa tiến vào hỏi: “Đại ca, hôm nay có ra ngoài nữa không?”
Ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, hôm nay đi đứng đã có chút đau đớn, Tần Đồng lúc này lắc đầu nói: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua cũng mệt mỏi quá rồi, không bằng chờ thêm hai ngày nữa quần áo làm tốt thì sẵn tiện ra ngoài luôn.”
“Nga, tốt lắm, ta sẽ nói với nương cùng Tiễn bá một tiếng, rồi mang điểm tâm lại đây.”
“Còn có hai chú chó này, đừng có quên.”
Tiểu đào ngồi xổm xuống sờ sờ lông bọn chúng, cười nói: “Đương nhiên sẽ không quên, từ từ.”
Tần Đồng nhìn thấy bóng dáng tiểu đào chạy đi, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, ánh mắt lóe lên một chút liền khôi phục lại nhanh chóng, tựa hồ… Hiện tại trừ bỏ phương pháp kia cũng không tìm thấy phương thức giải quyết nào khác hiệu quả đi.
Ăn cơm xong liền bị Chu tẩu kêu đi tập bàn tính, trải qua đợt huấn luyện gấp gáp trong khoảng thời gian này, hắn coi như đối với bàn tính cũng có thể xem là tạm ổn, mà khi hắn bắt đầu xâm nhập vào thế giới bàn tính này, không khỏi phải khâm phục trí tuệ của các lão tổ tông, tính bằng bàn tính thật sự rất tốt, ngay cả tính nhẩm so với trước kia cũng nhanh hơn rất nhiều, khó trách phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ hai mươi là máy tính kia cũng phải chọn sử dụng cơ số hai của bàn tính bình thường.
Tần Đồng đang ở trong phòng cạch cạch với bàn tính, Tiễn bá từ bên ngoài tiến vào, giơ cao phong thư trong tay nói: “Nhị thiếu gia, có thư.”
Tần Đồng đem thư mở ra, liếc mắt một cái liền kinh ngạc nói: “A, bọn họ thế mà đã đến được kinh thành.” Nói xong liền trao bức thư cho Chu tẩu đang ngồi bên cạnh, cảm thấy thật sự không thể tin nổi: “Như thế nào lại nhanh như vậy?” Ngẫm lại lúc trước bọn họ mất bao nhiêu thời gian mới đến được kinh thành a.
Chu tẩu nhìn nhìn hắn, nói với vẻ lãnh đạm: “Người trong núi chịu nhiều khổ cực, ở trên đường còn không sợ mệt, tự nhiên đi mau hơn nhiều, hơn nữa khi đi cũng không phải tìm cửa hàng, sợ là bọn họ còn cảm thấy mình như vậy vẫn là chậm.”
Tần Đồng hết sức phẫn nộ, tuy rằng một câu cũng không có nói sai, nhưng như vậy chẳng phải ám chỉ rằng mình sợ khổ sợ mệt sao. Cuối cùng cũng không nói ra một lời nào, chỉ đành ngửa mặt nhìn trời, sau đó lại nghe Chu tẩu hỏi: “Tính xong rồi? Vậy cho ta xem.”
Nhìn thấy tay của người trước mặt, Tần Đồng lập tức cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính: “Chưa chưa chưa, chỉ còn một chút, lập tức sẽ xong.” Lại nhịn không được thở dài trong lòng, hắn như thế nào lại nghe lời đến như vậy, lúc ở nhà mẹ hắn còn không nghe lời đến mức như thế này.
Hắn vừa mới tính toán xong giao cho Chu tẩu, tiểu đào liền chạy lại: “Nương, đại ca, ta cùng Tiễn bá đã làm xong cơm trưa rồi, mau tới ăn đi.”
Tiểu nha đầu trên trán còn có một tầng mồ hôi, cũng không biết là ngọn lửa nơi phòng bếp hay là do chạy đến đây mà thành, Chu tẩu kéo nàng lại lau mồ hôi nói: “Ngươi nha, làm cái gì chạy tới chạy lui không ra dáng nữ nhân gì cả, vậy mà dám suốt ngày ồn ào nói mình là người lớn?”
Trọng lượng của Chu tẩu cùng Tần Đồng hoàn toàn không giống nhau, tiểu đào cũng không có làm bộ làm tịch với mẫu thân của chính mình, chỉ đành cố phát ra kháng nghị: “Ta sẽ trưởng thành thôi.” Bộ dáng thuận theo kia làm cho Tần Đồng cảm thấy mình thật sự rất thất bại, làm đại ca mà hoàn toàn không có uy tín, tiểu nha đầu lại dám cùng hắn tranh cãi với nhau.
Chu tẩu xoa xoa hai má nữ nhân nhà mình, cười nói: “Mặc ngươi, đi ăn cơm đi.”
Trong lúc mọi người nói, Tần Đồng là người đầu tiên hướng đến phòng ăn: “Đúng vậy, ăn cơm ăn cơm.” Tính từ sáng đến giờ, cả tay lẫn bụng đều đói, ăn cơm đi.
Chính là, Lục Gia Diễm theo thường lệ không có mặt.
Vài ngày sau, Tần Đồng mọi người sáng sớm nếm qua bữa sáng liền ra cửa thành canh giữ để đón người, theo như trong thư nói, người trong thôn hôm nay hẳn là sẽ tới đây, không có điện thoại di động, đành phải sáng sớm ra chờ đón mọi người.
Tần Đồng ở ven đường cái cổ duỗi ra như lão già, người lui tới lui đi giữa đường không có nhìn thấy được gương mặt nào quen thuộc, đợi đến giữa trưa người còn chưa tới, không khỏi có chút chán nản, sống lưng vốn thẳng cũng phải nhuyễn xuống, không thèm để ý đến hình tượng ngồi xổm trên mặt đất: “Như thế nào còn chưa tới?” Chờ người như vậy con mẹ nó thực mệt.
Liếc mắt qua Lục Gia Diễm đang đứng bên cạnh, tên kia vẫn đứng rất là thẳng, tuy rằng tư thái có chút tùy tiện, nhưng mà sống lưng thẳng tắp vẫn phát ra khí thế khiến người khác không thể bỏ qua. Người ra vào rất nhiều người nhìn nhìn hắn, rồi lại rất nhanh quay đầu không dám nhìn chằm chằm, bởi vì biểu tình kia khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, nhìn một hồi liền cảm thấy mặt trời ấm áp giữa ngày xuân sao vẫn còn lạnh như thế này.
Đến khi Lục Gia Diễm đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, Tần Đồng mới phát giác hai mắt mình vẫn đang chăm chú nhìn trên người nào đó mà không hề dịch chuyển, vội vàng đem ánh mắt vẫn đang đóng đinh trên đó dời đi, nhổ một cọng cỏ ngậm vào trong miệng mà che giấu, trong lòng lại hận đến mức muốn bứt cả tóc: mình đang làm cái gì a? Cư nhiên, cư nhiên… cư nhiên nhìn chằm chằm vào thắt lưng hắn?! Tuy rằng hắn thực hâm mộ và ghen tị với một cái lưng có thể thẳng đến như vậy qua một buổi sáng chờ đợi mòn mỏi, nhưng là nhưng là… cho hắn trực tiếp đi gặp thượng đế còn sướиɠ hơn!
Cũng may là không đợi hắn xấu hổ lâu, tiểu đào đã nhìn về phía trước hưng phấn kêu lên: “Lại đây lại đây!”
Tần Đồng lập tức phun ra cọng cỏ trong miệng đứng lên, cũng bất chấp ngồi chồm hổm lâu nên khí huyết còn chưa kịp lưu thông khiến hắn chuếch choáng, nhưng chỉ cần không nhìn thấy mặt Lục Gia Diễm là tốt rồi.
Vọt tới ngoắc một chiếc xe ngựa trước mặt mà chính mình còn không phân rõ ai với ai, Tần Đồng âm thầm cầu nguyện tiểu đào không nhìn lầm, bằng không không ai đáp lại thì không còn mặt mũi đâu mà về nhà. Nhìn thấy giữa những chiếc xe ngựa đang di chuyển trong dòng người thật sự có một chiếc hình như đang đáp lại cái vẫy tay của hắn mà hướng về phía này, hắn thật sự cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Xe ngựa còn chưa có dừng lại, tiểu đào đã là người đầu tiên chạy lên, liên tục kêu: “Mạnh tỷ tỷ, Mạnh tỷ tỷ.”
Người trên xe chưa kịp xuống, đành phải nhanh tay đem nàng đỡ lấy, cười nói: “Hơn nửa năm không gặp sao ngươi vẫn lỗ mãng như thế, không phải ba ngày nữa là thành người lớn sao?”
Một âm thanh có chút già nua vang lên: “Nàng không phải như vậy, tiểu nha đầu không thể cứ nói lớn là có thể lớn.” Thanh âm này tuy lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt.
Thanh âm này không chỉ làm cho Tần Đồng cùng tiểu đào lắp bắp kinh hãi, ngay cả Chu tẩu cũng kinh ngạc thốt lên: “Thôn trưởng!”
Mạnh Quyên giúp đỡ thôn trưởng đi xuống, ông cười thật vui vẻ: “Là ta a.”
Chu tẩu đi lại giúp đỡ, nén giận nói: “Ngài muốn tới sau lại không báo với chúng ta một tiếng, đường xa như thế, sớm đi đón sẽ tốt hơn.”
Thôn trưởng ha ha cười: “Dù sao cuối cùng cũng là muốn tới. Trên đường đi nhìn ngắm một chút cũng xem như không tệ, dù sao ta sống tới từng này tuổi trong thôn núi không ngờ cũng có thể có cơ hội đi nhìn xem cuộc sống bên ngoài là như thế nào.”
Nói xong liền hướng về phía Tần Đồng còn đang ngây người nói: “Tần công tử, này đều ít nhiều nhờ ngươi, hiện tại trong thôn thật sự thay đổi rất nhiều, bảo ta hiện tại nhắm mắt nằm xuống ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Tần Đồng nhanh chóng cầm lấy được tay thôn trưởng, cũng không biết phải nói cái gì mới tốt, chỉ đành nói: “Không có gì.” Sau đó nhanh chuyển đề tài: “Một đường lại đây cũng thực vất vả đi, lúc này trời cũng không còn sớm, không bằng trước đi ăn một chút gì đó.”
Thôn trưởng gật đầu: “Cũng được.” Mới đi được vài bước, lại nhìn thấy Lục Gia Diễm, liền hỏi: “Tần công tử, vị này chính là…”
Tần Đồng đông cứng một chút, sau đó mắt không nâng lên mà nói: “Hắn họ Lục, là… Ách… bằng hữu của ta.”
Tiểu đào lúc này đang lôi kéo Mạnh Quyên nói chuyện xong, nghiêng đầu nhìn thấy nam tử đang đứng phía sau Mạnh Quyên: “Đại Hổ ca, ngươi như thế nào lại không nói chuyện?”
Nam tử bị gọi Đại Hổ trên làn da ngăm đen bỗng nổi lên một tầng ửng đỏ, cười ngây ngô gãi gãi tóc, thôn trưởng đang cùng Lục Gia Diễm chào hỏi, ngắt lời nói: “Ngốc tiểu tử đang ngượng ngùng, Đại Hổ ca ngươi vừa mới cùng Mạnh nha đầu thành thân, Minh Liên cùng Ngân Bội cũng đã thành thân rồi, hai nhà hôn nhân đã lo liệu xong xuôi.”
Tiểu đào “Oa” một tiếng nhìn cẩn thận khuôn mặt Mạnh Quyên cũng đang nhiễm một màu đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh nói: “Mạnh tỷ tỷ, bánh hỉ của ta có mang đến không? Ta cũng muốn phần của Ngân Bội nữa.”
Mạnh Quyên cùng Đại Hổ mặt càng đỏ hơn, Chu tẩu một chưởng chụp lấy tay tiểu đào thay bọn họ giải vây: “Không phép tắc!” Lại giới thiệu Lục Gia Diễm cho bọn họ, mọi người tán gẫu vài câu mới nói: “Đi thôi, lưu lại thêm nữa trời sẽ tối.” Liền giúp đỡ thôn trưởng hướng về phía xe ngựa.
Dắt thôn trưởng cùng mọi người dùng qua bữa chiều liền hồi phủ, Tiễn bá đã đứng sẵn ở trước cửa, thôn trưởng sau khi xuống xe liền bị cái biển “Tần phủ” dọa cho kinh ngạc một trận, sau lại nghe nói Tần Đồng khi trở về đã không còn gặp được người nhà thì lại thêm một trận thương tiếc.
Tần Đồng chịu đựng đến mức da mặt muốn biến dạng mà nhìn buổi biểu diễn của Tiễn bá được lặp lại một lần nữa, lại thêm một phen trấn an thôn trưởng cùng mọi người, lúc này mới thừa dịp vắng vẻ mà chuồn ra ngoài nhìn ngựa.
Hắn vốn là kẻ mê ngựa, tới nơi này không có điều kiện tìm thấy ngựa, hiện tại vất vả có được một con, như thế nào lại có thể bỏ qua được cơ hội này.
Mua xe ngựa là bởi vì thôn trưởng muốn tới cho nên mọi người trong thôn nhất quyết phải mua, này đối với người thôn nhỏ quả thật là một đại sự, ngựa là do thôn trưởng sau khi cùng Mạnh Quyên và Đại Hổ xuất phát đã kiếm không ít nơi cân nhắc đắn đo nửa ngày mới mua, hiện tại đang cùng với con la Tần Đồng mua lúc trước ở trong chuồng im lặng ăn cỏ.
Tần Đồng vây quanh con ngựa, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, ngựa xương cốt nhìn thật tráng, nhưng vai lại không cao lắm, không phải là loại ngựa tốt nhẹ nhàng thoải mái, da lông cũng không bóng loáng, trên người còn có vết tích bị đè của càng xe. Tần Đồng vuốt vết ngân mà có chút đau lòng, hắn từ trước kia cho đến bây giờ đều rất sủng ngựa.
Ngựa kia thực im lặng, nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, tùy ý cho Tần Đồng sờ tới sờ lui, dưới tay hắn còn thật hưởng thụ thở phì phì mà quay đầu cọ cọ, tựa hồ cho tới bây giờ chưa bao giờ được đối xử như vậy.
“Nguyên lai ngươi ở trong này.”
Tần Đồng nghe tiếng hoảng sợ ngẩng đầu, Lục Gia Diễm đang đứng cách vài bước, tầm mắt chạm vào nhau, Tần Đồng lại chuyển qua nhìn ngựa: “Sao?” Trong giọng nói mang theo chút cứng ngắc mà ngay cả chính mình cũng không thể bỏ qua.
“Bọn họ tìm ngươi qua có việc.”
“Nga.”
Tần Đồng thu hồi cánh tay còn đang ở trên người ngựa mà vùi đầu bước đi, Lục Gia Diễm lui lại từng bước chừa đường ra cho hắn bước qua, hai người đều không có lên tiếng nữa. Tần Đồng đi đến trước cửa phòng mới đột nhiên ý thức được, vừa mới rồi hình như là lần đầu tiên hai người đối mặt trò chuyện, chết tiệt, chính mình biểu hiện như vậy không phải là có phần không được tự nhiên sao?
Mọi người đều ở trong sảnh, tiểu đào thấy hắn liền ngoắc: “Đại ca mau tới đây, chúng ta đều đang đợi ngươi.”
Tần Đồng bước qua, bỏ đi cảm giác quái dị trong lòng, cười nói: “Đến đây, đến đây.”
Cái bàn trong phòng bình thường dùng để ăn cơm giờ phút này lại tràn đầy không ít đồ vật này nọ, Tần Đồng vừa mới ngồi xuống thôn trưởng đã đưa mấy quyển sổ sách qua cho hắn, cao hứng nói: “Tần công tử mau đến xem xem, mấy *** kia sinh ý thật sự rất hảo, ta sống hơn chục năm còn chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy.”
Tần Đồng tuy rằng không có hứng, nhưng vẫn lộ vẻ mặt tươi cười nhận lấy sổ sách, hắn hiện tại ít ra vẫn có chút bối rối, nhưng mở sổ sách ra nhìn những con số, hắn không thể không thừa nhận tâm tình của mình tốt hơn rất nhiều, nét cười trên mặt cũng không còn miễn cưỡng: “Này hai tháng không nhìn lại, thật sự đáng kinh ngạc a.” Bất quá chỉ có ba ***, trừ bỏ chi tiêu, cư nhiên hắn buôn bán lại lời hơn hai nghìn hai, hắn dù chỉ nhìn sơ một chút, nhưng đánh giá chỉ nhiều chứ không có ít hơn.
Thôn trưởng cười càng thêm thoải mái: “Tất cả mọi người ai cũng kinh ngạc cả.”
Mạnh Quyên vẫn đang ngồi bên cạnh lúc này mới nói tiếp: “Đúng vậy, chúng ta trên đường lúc thu sổ sách cũng bị hù dọa một trận, sinh ý thật sự rất hảo, tới gần thành trấn cũng có thiệt nhiều người mua, nhất là trong Ung thành, cửa chính đều là người, chúng ta đều phải vào bằng cửa sau.”
Thôn trưởng lập tức nói với Mạnh Quyên: “Mạnh nha đầu, còn thất thần làm cái gì, mau lấy ra.”
Mạnh Quyên như bừng tỉnh mộng, lấy một tiểu hạp trong người cẩn thận mở ra, lấy ra một chồng giấy cuộn đưa cho Tần Đồng: “Này trên đường ta đều cẩn thận thu, ngân phiếu nhiều như vậy, chỉ sợ gặp phải chuyện gì.”
Tiếp nhận cuốn ngân phiếu kia, Tần Đồng tâm tình rất tốt, điểm qua một chút quả nhiên so với hai ngàn hai còn muốn nhiều hơn, không khỏi gãi gãi đầu nói: “Kia cũng là các ngươi vất vả, sự tình đều là các ngươi làm, ta ngược lại không có làm gì cả.” Nói xong thực sự có một chút chột dạ.
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Sao nói như thế, không có ngươi thôn nhân chúng ta không biết còn phải dựa vào lão thiên gia mà sống qua ngày đến bao giờ.”
Trên bàn chính là hàng mà bọn họ đã mang đến, Mạnh Quyên xem như rất thuần thục, mở ra đặt trước mặt Tần Đồng: “Tần công tử xem thử những thứ chúng ta làm như thế nào? Đây chính là hoa mai trên núi, ta còn mang theo không ít nguyên liệu lại đây, đều đã được phơi khô thành phấn. A, cận châu thảo ngươi giao ta cũng có mang theo.”
Hộp son vừa mở ra, mùi hoa mai tươi mát xông vào khoang mũi, Tần Đồng cùng mọi người xem qua, cười nói: “Thật tốt, cái này so với trước kia ta làm còn tốt hơn nhiều lắm.”
Mạnh Quyên vui vẻ nói: “Nếu không phải nhờ vào phương pháp của Tần công tử, chúng ta cái gì cũng không làm được.”
Sau đó mọi người tiếp tục vây quanh bàn nói chuyện phiếm, lại cùng nhau nếm qua cơm tối, Tần Đồng liền dẫn thôn trưởng và mọi người vào phòng trước kia đã thu xếp tốt. Cầm lấy đống ngân phiếu tựa vào đầu giường, Tần Đồng nhìn đi nhìn lại những tờ giấy mỏng kia, trong lòng cuối cùng cũng hạ quyết định.