Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thương Hành Thiên Hạ

Chương 48: Cật kiền mạt tịnh (thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một câu của Lục Gia Diễm hữu hiệu hơn bất kỳ thứ thuốc nào, Tần Đồng đang mơ mơ hồ hồ ngay tức khắc toàn bộ cơn say đã lui sạch sẽ, nhận thức được người trước mặt này rốt cuộc là ai, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đồ biếи ŧɦái!”

Lục Gia Diễm tiếp tục cười lạnh: “Lửa do ngươi châm thì đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm mà dập, “biếи ŧɦái” chân chính là ai còn dám nói sao?”

Tần Đồng nghẹn lời không thể phản bác, bắt đầu lờ mờ từng chút từng chút phát lại những đoạn quay ngắn khi nãy, phản ứng của hai người cùng chính mình lõa thể nhắc nhở hắn hết thảy không phải là hoang đường. Tần Đồng sắc mặt càng ngày càng tái, này có thể xem là tự làm bậy không thể sống?

Cảm thấy Lục Gia Diễm lại đè xuống người mình, Tần Đồng hai tay đột nhiên giao nhau hô to một tiếng: “STOP!” Không nên không nên, tuyệt đối không nên, cho dù là chính mình khơi mào đi nữa, tuyệt đối người bị ăn không thể là mình!

Lục Gia Diễm bị động tác của hắn làm cho ngưng trệ một chút, Tần Đồng lập tức nhân cơ hội đề nghị: “Việc này… tính là ta sai trước, không bằng ta đây đề ra một cái phương pháp giải quyết, ngươi xem dùng tay giải quyết có được không?” DIY* tuy rằng không thể làm cho người ta hoàn toàn thỏa mãn, nhưng vẫn còn khá hơn là bị ăn.

DIY*: hình như là Do it yourself =))))))))

Lục Gia Diễm hẳn là phải suy nghĩ mới có thể lý giải được ý tứ Tần Đồng, nhưng hiện tại lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt hắn hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, Tần Đồng kiểu này rõ ràng là đang muốn trốn tránh hiện thực khiến cho hắn như đang lửa cháy mà còn đổ thêm dầu, không chút nghĩ ngợi liền phủ định ngay: “Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!” Hôm nay nếu hắn không hung hăng giáo huấn người này một chút, hắn liền mang họ Tần cho rồi!

Tần Đồng lúc này đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này, bình thường thoạt nhìn bình tĩnh quá mức, như thế nào mà đến thời khắc mấu chốt như thế này lại không sử dụng não a? Được rồi, hắn thừa nhận, kẻ không não trước hết chính là mình.

Nhiệt độ cơ thể không vì mồ hôi lạnh tuôn rơi mà giảm xuống một chút nào, hai thân thể cùng dán vào nhau làm cho hắn có một cảm giác quái dị phi thường, Tần Đồng nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ dịch chuyển ra xa một chút, kết quả trong nháy mắt đã bị kéo trở về.

Kinh hoảng một tiếng, Tần Đồng nhìn về phía đôi mắt đang sáng ngời một cách dị thường, trong đêm tối sáng đến mức làm cho hắn phát lạnh, ánh sáng đó biểu hiện cho ý tứ gì hắn bất quá hiểu rất rõ ràng. Mắt thấy người phía trên lại muốn áp chế chặt chẽ thêm một chút, Tần Đồng không kịp suy nghĩ gì chỉ biết hô to một tiếng: “Dừng một chút!”

Đôi mắt trên đỉnh đầu càng phát ra lửa giận mạnh mẽ, Tần Đồng mồ hôi lạnh tuôn rơi càng nhanh, có chút khó khăn nói: “Ta… ta có việc nói.”

“Nói mau.”

Tần Đồng liều mạng vận dụng đầu óc, nhưng càng nói chuyện nhanh càng không thuận tiện, đối với những từ ngữ không có hoàn toàn quen thuộc lắm dù có suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, cuối cùng khi mà ánh mắt Lục Gia Diễm cơ hồ muốn đem hắn thiêu đốt đến mức khó thở, mới cố gắng lấy một chút từ ngữ thông thuộc mà diễn đạt ý tứ: “Ta, ta… ta tuổi hơn ngươi một chút, cũng chính là… Ách… so với ngươi lớn hơn, cho nên, cho nên, ngươi nên… tôn trọng ta, hẳn là…”

A a a, không phải hắn không muốn nói, mà là ánh mắt kia rất đáng sợ, vì thế ba tiếng “để ta thượng” theo nước miếng Tần Đồng mà chui về trong cổ họng.

Lục Gia Diễm giận dữ cười lạnh: “Kính lão yêu ấu?” (kính già yêu trẻ)

Đúng đúng đúng, chính là nói như thế này, Tần Đồng ở trong lòng liều mạng gật đầu, nhưng mà đối mặt với vẻ mặt của Lục Gia Diễm chỉ có thể cứng ngắc mà hơi hơi giật giật cổ, tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thật hắn còn muốn bổ sung thêm một câu: “Kỹ thuật của ta thật sự tốt lắm.” Nhưng mà cho dù có mượn lá gan của lão hổ, hắn phỏng chừng cũng không dám nói ra.

Người ở mặt trên đình chỉ hô hấp, tiếp theo ánh mắt phát ra một đạo lệ quang, Lục Gia Diễm cười thực gian ác: “Ngươi lão không có đủ thể lực, không bằng cứ việc hưởng thụ, ta như vậy mới là kính – lão!” Thật sự là quá coi thường hắn, cư nhiên lúc này còn có can đảm mà cò kè mặc cả, xem ra thật sự nên nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Cái gì?! Tần Đồng thiếu chút nữa nghẹn ứ, từ bỏ đàm phán, tay chân cùng lúc sử dụng tính toán chạy trốn, cùng người điên quả nhiên không thể giảng đạo lý, trinh tiết của hắn cùng cái mạng nhỏ này không thể để lại nơi đây được.

Còn không đi được đến hai bước đã bị Lục Gia Diễm kéo trở về chặt chẽ chế trụ, Tần Đồng kinh hoảng hai tay vung loạn lại kêu to: “Chờ một chút chờ một chút, ta còn có chuyện muốn nói!”

“Câm miệng cho ta!” Lục Gia Diễm chế trụ hai tay lộn xộn của Tần Đồng, cúi đầu lấp kín đôi môi hắn, tránh cho hắn lại tiếp tục phát ra tạp âm.

Tần Đồng trừng lớn hai mắt, yết hầu theo bản năng phát ra âm thanh kháng nghị, trong lòng lại không ngừng kêu rên: không phải đâu, hắn không cần bị cường

bạo a a a!

Không có thần phù hộ cũng như không ai có thể giúp hắn, Lục Gia Diễm vẫn đang chặt chẽ lấp kín miệng của hắn đề phòng hắn tiếp tục cản trở chuyện của mình, đầu lưỡi đang thăm dò lại bị Tần Đồng ngăn chặn, bất mãn mà hung hăng cắn vào lưỡi của hắn một cái.

Đau đớn mang theo một dòng điện lưu đánh thẳng vào gáy Tần Đồng, cơ thể run lên tự giác hướng về phía trước, đυ.ng đến thân thể nóng như lửa bên trên khiến cho hắn hoảng sợ muốn tách khỏi, lại bị Lục Gia Diễm chặn ngang càng dán vào chặt chẽ.

Mà cái tên kia thủy chung dây dưa tại môi hắn không muốn buông ra, giống như cố ý muốn hút đi tất cả khí lực cùng không khí của hắn, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu bất lực đem người đẩy ra, đại não mất đi dưỡng khí bắt đầu lại rơi vào hỗn độn, cảm giác chếch choáng một lần nữa lại dâng trào khiến hắn trở nên mê man nhanh chóng.

Nhận thấy được đôi môi kề sát hơi ly khai một chút khiến cho không khí chen vào giữa hai người càng trở nên sít sao hơn, cảm giác không cam lòng này càng tăng thêm kí©h thí©ɧ, cùng với sự khó chịu khi mất đi dưỡng khí khiến Tần Đồng lại bắt đầu giãy dụa, tất cả dường như càng thêm kí©h thí©ɧ người phía trên.

Lục Gia Diễm cảm giác được máu trong cơ thể mình đều đã bị thiêu cháy nhanh chóng, buông ra đôi môi đang bị hắn phủ kín bắt đầu thăm dò nhiều địa phương khác, một tấc lại một tấc, từ hai má xuống đến cổ, sau đó lại chậm rãi chuyển hướng qua tai.

Hơi thở mang theo nhiệt khí đυ.ng tới điểm mẫn cảm nơi lỗ tai, khiến người dưới thân bắt đầu run rẩy, làm cho hắn nhịn không được lại tiếp tục thổi khí, sau đó lại hàm trụ lấy, nhẹ nhàng hấp liếʍ, dường như cái lỗ tai kia là một thứ mỹ vị thiên hạ.

Tần Đồng “A” kêu ra một tiếng, thần trí cũng thanh tỉnh một chút. Cảm giác được lỗ tai trái của mình đang nóng rần lên, lại bị Lục Gia Diễm hết liếʍ lại hấp, cố gắng nhịn xuống kí©h thí©ɧ mang theo kɧoáı ©ảʍ không cho mình run rẩy lợi hại hơn nữa, còn có chút lo lắng Lục Gia Diễm có thể đột nhiên đem lỗ tai mình cắn đứt luôn hay không.

Tần Đồng rất muốn lớn tiếng kêu dừng một lần nữa, lại sợ Lục Gia Diễm giống như khi nãy lấp kín miệng mình, chỉ có thể cắn môi ngăn không cho chính mình phát ra bất kỳ âm thanh rêи ɾỉ nào, đồng thời cũng tận lực mà cho cơ thể trở nên cứng ngắc. Đối với xúc động của nam nhân hắn hiểu rất rõ, cho dù dục hỏa có tăng mạnh như thế nào, cũng không nam nhân nào lại cảm thấy hứng thứ với cá chết. Nói không được, vậy thì giả chết vậy.

Đáng tiếc một điểm, Tần Đồng có thể ngăn không cho mình rêи ɾỉ thành tiếng nhưng làm sao có thể biến mình trở thành cá chết, hắn vốn không phải là vô cảm, huống chi khi nãy còn có du͙© vọиɠ, bây giờ muốn giả như không có gì thì chỉ có thể nói là lực bất tòng tâm.

Thân thể dù cố gắng căng cứng vẫn không thể nào ngăn được những cơn run rẩy, chưa kể đến lúc này lại có một tên hỗn đản nào đó đang ở chính xương quai xanh của hắn mà gặm gặm cắn cắn, khiến hắn nhịn không được muốn thét chói tai, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn.

Lục Gia Diễm tựa hồ cũng phát hiện ra điều này, tại nơi ấy càng thêm lưu luyến không muốn đi, giống như đứa nhỏ vừa có được một món đồ chơi mới, thật cẩn thận cùng chậm rãi mà nghiên cứu thân thể Tần Đồng từng phân từng tấc một, giờ phút này lửa giận trong lòng hắn đã sớm biến mất không thấy dấu vết, hấp dẫn toàn bộ tâm trí hắn chỉ có da thịt mẫn cảm trước mắt cùng phản ứng của Tần Đồng.

Kỳ thật thì việc khống chế thanh âm của Tần Đồng cũng không thể tính là thành công, tuy rằng không làm cho tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi miệng hắn, nhưng mà thanh âm này lăn lộn trong yết hầu, thế nào cũng không thể hoàn toàn nuốt xuống được. Mà thính lực Lục Gia Diễm lại thuộc hàng nhạy bén, những phản ứng tự nhiên này của Tần Đồng không thể nào lừa gạt được hắn, thậm chí thanh âm trầm thấp khàn khàn ngạnh giữa yết hầu lại càng khıêυ khí©h thần kinh hắn, đến mức nào mới có thể làm cho người kia kêu thành tiếng?

Ý nghĩ như thế càng khiến Lục Gia Diễm hưng phấn, sờ soạng càng thêm không e ngại. Đầu lưỡi lúc này đã rời đi xương quai xanh, tìm kiếm xuống dưới, trên đường đi lại lưu lại trên ***g ngực trơn nhẵn mấy dấu hồng ngân, tiếp theo đi đến hai tiểu đậu đỏ đã muốn cương cứng trong không khí. Không cần suy nghĩ, Lục Gia Diễm lúc này đem cái vật nhỏ đáng yêu kia hàm trụ trong miệng mình.

Tần Đồng khi Lục Gia Diễm tập trung tấn công đầu nhũ của mình đã muốn thất thủ, lại kiềm chế tiếng kêu, cùng với từng đợt hơi thở nặng nề như muốn buông xuôi tất cả những cố gắng lúc trước, thân thể theo bản năng cuộn lại dựa sát vào người nam nhân.

Động tác như thế làm cho hai chân Lục Gia Diễm nguyên lai vẫn đang áp chế trên người hắn lại chen vào giữa hai chân hắn, tư thế như vậy càng làm cho người ta huyết mạch sôi sục.

Hai người càng thêm kề cận, Lục Gia Diễm đặt mình vào giữa hai chân Tần Đồng khiến hắn có loại ảo giác được bao vây lấy, kia làm cho hắn khát vọng càng nhiều, khát vọng một cái ấm áp không có khe hở, có thể bao vây hoàn toàn nơi đó của hắn.

Tay phải chế trụ hai tay Tần Đồng buông ra đi xuống phía dưới, tay trái thủy chung gắt gao thủ sẵn tại thắt lưng của hắn. Đối với những cú đấm, đẩy của người kia hắn hoàn toàn xem nhẹ, đối với thanh âm “Buông ra” đứt quãng hắn cũng mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung vào khát vọng của chính mình.

Tần Đồng cơ hồ chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác bức bách điên cuồng đến cục hạn này, lý trí cùng thân thể bắt đầu giằng co, thân thể cơ hồ đã bị du͙© vọиɠ hoàn toàn chiếm giữ, liều mạng muốn thoát khỏi giữ kiềm hãm của lý trí để đắm chìm trong cảm xúc. Mà đoạn lý trí còn sót lại kia lần lượt bị thoái lui, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một tia thanh minh, cố gắng không cho hắn hoàn toàn bị trầm luân trong du͙© vọиɠ.

Mà một tia thanh minh này dưới thế công kích của Lục Gia Diễm cũng dần dần bị thiêu hủy, đến khi mà đầu lưỡi tên kia áp chế lên những điểm mẫn cảm mà yếu ớt trên bờ ngực thì bị cắt đứt không còn một mảnh, hai tay đang liều mạng chống đẩy đột nhiên nắm chặt bờ vai hắn, ngưỡng cổ ra sau liều mạng lắc đầu: “Không không không… Không…” trong đó dĩ nhiên còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Sợi tóc tán loạn trong bóng đêm bám vào trên một đầu vai, hô hấp Tần Đồng toàn bộ đều bị rối loạn. Tay trái của Lục Gia Diễm đặt bên hông hắn theo hô hấp phập phồng đó mà cảm thụ được một chút sinh lực rõ ràng, nhịn không được lại nắm chặt thêm một chút.

Tần Đồng trước kia do cuộc sống an nhàn sung sướиɠ nên làn da trơn bóng tinh tế, lúc vào thời đại này dĩ nhiên không có điều kiện bảo dưỡng, dọc theo đường đi mà tùy ý hứng gió phơi nắng, nhưng cũng bởi vì trước kia quá hảo, cho nên những khó khăn này bất quá cũng chỉ đem làn da trắng quá mức của hắn dưới cái nắng trở thành một màu lúa mạch khỏe mạnh xinh đẹp, mà lao động thủ công lại càng khiến da hắn trở nên tinh tế. Thời khắc này dưới tay Lục Gia Diễm liền giống như một thỏi nam châm, khiến cho tên kia lưu luyến không muốn rời đi.

Hai chân bị tách ra nhẹ nhàng cọ vào sườn thắt lưng của hắn, trong lúc vô tình này lại khıêυ khí©h dục hỏa càng bốc cháy mạnh liệt, Lục Gia Diễm thở gấp một tiếng, tay phải hạ xuống đi vào giữa hai đùi Tần Đồng, tại nơi làn da non mịm nhẹ nhàng di chuyển.
« Chương TrướcChương Tiếp »