Ngày hôm sau Tần Đồng ngủ thẳng đến trưa mới có chút lưu luyến rời giường, khác thường nhất là, Lục Gia Diễm cư nhiên lúc này cũng mới vừa rời giường, rửa mặt chải đầu xong ra khỏi cửa, Tần Đồng vừa ngẩng đầu đã thấy ngay cái tai tinh đáng hận kia. Bất quá không quan hệ, nghĩ đến chính mình rất nhanh thôi sẽ thoát khỏi ngôi sao đen đủi này mà quay trở về với cuộc sống của người bình thường, hắn không chút nào để ý mà đối với tai tinh bày ra một khuôn mặt tươi cười.
Lục Gia Diễm lòng đầy hồ nghi, cái người ngày hôm qua hắn hình như đã đắc tội hoàn toàn ấy, như thế nào hôm nay lại có thể đối với hắn cười đến vui vẻ như vậy? Dự cảm bất an tối hôm qua là nổi lên, Lục Gia Diễm không khỏi cảm thấy đề phòng, cười thành như thế mà không có âm mưu thì hắn cũng không phải là Lục Gia Diễm nữa.
Xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm: “Đại ca.” Nguyên lai là tiểu đào đã chạy tới, Tần Đồng vừa nghe đã lập tức nghiêng đầu, thu lại ý cười, thay vào đó là một bộ thần sắc bi ai, tùy ý để tiểu đào giữ chặt tay áo của chính mình.
Tiểu đào tràn đầy lo lắng, nhìn thấy biểu tình Tần Đồng đau khổ, lại không biết an ủi như thế nào, chỉ phải nói: “Nương cùng Tiễn bá đã làm cơm trưa rồi, đại ca cùng ta đi ăn một chút đi.” Lôi kéo Tần Đồng bước đi, hoàn toàn quên mất còn một người bên cạnh đã bị nàng triệt để xem nhẹ.
Bọn họ hai người ở phía trước mà đi, Lục Gia Diễm ở phía sau trong lòng không thể cảm thấy gì, chỉ giống như đang bị một tảng đá lớn chắn ngang trước mặt, phải hít thở thật mạnh mới có thể chịu được, trong lòng bắt đầu vì suy nghĩ làm thế nào để nhận thức mà phiền muộn không thôi.
Tiểu viện nhỏ ấm áp, một bàn ăn sáng, giữa bàn điểm một cái nồi lớn, nhiệt khí từ đó lan tỏa, bên cạnh đó còn tỏa hương thơm nức mũi, vây quanh là không ít thịt cùng rau dưa để ăn lẩu.
Tần Đồng không có dùng qua bữa sáng, bị hương thơm quyến rũ lập tức cảm thấy dạ dày đói đến khó chịu, trên người cũng có chút rét run, rất muốn cứ như thế mà ngồi vào ăn uống cho thật thỏa thích, nhưng chính là tự mình nắm tay lại nhắc nhở chính mình, hắn hiện tại là đang chịu tang, không thể thất thố.
Liều mạng áp chế nước miếng đang trực chỉ tràn ra, Tần Đồng vẻ mặt đau khổ ngồi vào bàn, cơ thể không thể khống chế được hơi hơi co rúm lại, tay không ý thức nắm chặt lại thành quyền. Tiểu đào đang lôi kéo hắn, tự nhiên cảm giác được, nghĩ hắn chắc hiện giờ là trong lòng bi thương, chỉ đành nắm lấy mà không biết nói cái gì, lại không biết giờ phút này Tần Đồng chính là đang suy nghĩ xem là làm thế nào để động được đến chiếc đũa, hắn hảo đói a, đói sắp chết a.
Mọi người đều ngồi xuống, Tiễn bá cũng đi theo vào ngồi cùng, Chu tẩu cầm lấy chiếc đũa nói: “Ăn cơm đi.”
Cái này đối với Tần Đồng chẳng khác nào lệnh đại xá, một tay lấy chiếc đũa mới cướp được, nhanh chóng chọn một khối thịt bò đã chín tốt đưa đến miệng, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, củng không dám kêu đi ra, chỉ đánh phải duy trì vẻ mặt khổ qua mà yên lặng nuốt vào, nước mắt liền rơi xuống vài giọt, phỏng a.
(= =)
Hắn nước mắt như thế, mọi người vốn là đang chuẩn bị dùng bữa lại càng không thể, mặc kệ là người biết rõ hay không biết rõ tình hình, tất cả đều chăm chăm nhìn hắn, lại cảm thấy như vậy tựa hồ không tốt, đều nhất tề đem tầm mắt dời đi.
Lục Gia Diễm hạ mi quan sát, không xem đến Tần Đồng, bất động thanh sắc ăn cơm, dự cảm bất hảo ngày càng mãnh liệt, nên hiện tại thừa dịp còn có thể ăn thì ăn đi, bằng không chỉ sợ lát nữa lại ăn không được.
(trời ơi bó tay suy nghĩ của hai anh T_T)
Tần Đồng bị mọi người nhìn chợt ngẩn ngơ, lại theo bản năng sờ sờ mặt, xong rồi, khẳng định tất cả đều nghĩ là mình đang khóc. Không quan tâm đến Tiễn bá cùng tên hỗn đản nào đó, nhìn thấy bộ dáng không biết làm gì của Chu tẩu cùng tiểu đào, chỉ một mực lấy ánh mắt mà nhìn thông cảm, Tần Đồng đột nhiên cảm thấy chột dạ không nói nên lời.
Lấy tay áo đem nước mắt lau đi, Tần Đồng dù là đói muốn chết vẫn phải tuân theo quy củ, chén cơm cũng đã dần dần thấy đáy, cuối cùng chỉ còn sót lại vài hạt gạo. Hắn vẫn còn ăn chưa có no, chính là dưới tình huống hiện tại mà bảo thêm một chén thì có thích hợp hay không?
Hắn còn đang trái lo phải nghĩ, hồn nhiên không biết hành động này lại khiến mọi người chú ý, mỗi người đều cầm đũa bất động mà chăm chú nhìn hắn. Đợi đến khi Tần Đồng ngẩng đầu lên, quang cảnh lúc đó là như thế này.
Chu tẩu cùng
tiểu đào ánh mắt tràn đầy u ám nhìn hắn, sợ hắn chịu không nổi cảm xúc này. Tiễn bá thì vẻ mặt khó hiểu, biểu tình viết rõ rành rành trên mặt là tên này diễn cũng quá thật đi. Lục Gia Diễm thì nhíu nhíu lông mày, trong mắt tràn đầy nghi vấn, tựa hồ đoán hắn lại đang chơi trò cân não gì, trên mặt không hề che giấu vẻ đề phòng.
Ánh mắt Tần Đồng một vòng đảo qua hết tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Gia Diễm, trong lòng hạ quyết định, cười thầm nói: “Mặc cho ngươi đề phòng như thế nào, lão tử ngày hôm nay muốn cho ngươi trở tay không kịp.”
Cố gắng khắc chế khóe miệng vẽ lên tia đắc ý tươi cười, Tần Đồng bỏ qua chủ ý làm sao để có thêm được một chén nữa kia, duy trì một biểu tình đau thương kịch liệt đem chén buông xuống, tận lực sử dụng thanh âm trầm thấp nói: “Hôm nay, ta đã quyết định một việc.”
Mọi người trên bàn trầm mặc nhìn hắn, Tiễn bá nghe thế trực giác mách bảo chuẩn bị lảng đi, lại bị Tần Đồng gọi lại: “Tiễn bá, ngươi là quản gia của “nhà ta”, cái này ngươi cũng nên nghe một chút đi.”
Tiễn bá ánh mắt hướng về phía Lục Gia Diễm, nhìn thấy hắn không tỏ vẻ gì liền ngồi xuống đáp: “Nếu thiếu gia đã nói như vậy, lão nô cũng đành lưu lại.” Trong tay nắm chặt đôi đũa, chính mình lại hồn nhiên chưa phát giác ra điều đó.
Cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, Tần Đồng tim đập đột nhiên nhanh hơn, cẩn thận hít thở thật sau bình ổn nhịp tim, hai tay thế nhưng không thể khắc chế được run rẩy, tự do a, ta rốt cuộc cũng có thể ôm được mi rồi!
Không ai nói chuyện, mọi người toàn bộ đều chờ Tần Đồng, sau một lúc lâu mới nghe được hắn ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: “Ta đã suy nghĩ rồi, Diễm, chúng ta chia tay đi” Chữ “Diễm” kia thốt ra khỏi miệng không khỏi khiến hắn run lên, thực ác.
Tiếng hít thở bỗng nhiên ngưng bặt, không chỉ không ai nói chuyện, mà ngay cả không khí gần như cũng không có. Chu tẩu cùng tiểu đào ngẩn ngơ nhìn Tần Đồng không biết phản ứng như thế nào, Lục Gia Diễm vẫn là diện vô biểu tình, chỉ có những sợi gân xanh trên trán cơ hồ đang ẩn nhẫn.
Không biết qua bao lâu, một tiếng “ba” đánh vỡ không gian yên tĩnh, Tiễn bá đem mồm đang há thật to khép lại, xoay người nhặt lên chiếc đũa dưới mặt đất, không ngừng nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ách, ta đem chiếc đũa đi rửa sạch.” Vừa nói vừa đem chiếc đũa cầm chặt trong tay, quay đầu liếc mắt Lục Gia Diễm một cái, ánh mắt thể hiện vạn phần khϊếp sợ, lập tức thấp đầu bước nhanh ra ngoài phòng.
Hắn trời ạ hắn a, hắn mới nghe được cái chuyện gì ghê gớm a, việc này phát triển theo hướng không thể tưởng tượng nổi… không thể tin! Lại hướng đùi mình hung hăng nhéo một phen, đổi lại là đau đớn kịch liệt, Tiễn bá hai mắt vẫn không thấy thần thái lẩm bẩm: “Điều này sao có thể là thật được!”
Chiếc đũa rơi xuống đất đã thành công mang thần trí về với mọi người, lại một lần nữa hô hấp thật sâu, tiểu đào há mồm muốn nói, lại bị mẫu thân dưới bàn kéo lại, chỉ đành phải nuốt xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm Tần Đồng.
Quả nhiên Tần Đồng nói tiếp: “Diễm, ngươi hiện tại cũng thấy tình huống nhà ta, hiện tại trong nhà chỉ còn một mình ta, cháu chắt đích tôn của cả dòng họ, ngay cả là bằng hữu thân thích cũng không còn, hiện tại toàn bộ gia sản Tần gia chỉ còn ta thừa hưởng, cho nên, chúng ta chia tay đi.” Không được, cái tiếng kia cứ khiến hắn muốn ói ra.
Nhìn xem, đây là một cái cớ vị đại đến dường nào a, chính Tần Đồng cũng có cảm giác lâng lâng, hắn tự nhận mình thông minh, nhưng tại thời điểm như vậy mà có thể bắt lấy thời cơ nghĩ ra biện pháp như vậy, hắn quả nhiên là thiên tài! Hiện nay đưa ra yêu cầu này quả thật là thiên thời địa lợi nhân hoà, như thế nào sẽ có người phản đối, Tần Đồng tự tin tràn đầy.
Trong lòng không ngừng đắc ý, trên mặt biểu tình lại là đau đớn không nguôi, ánh mắt u ám nhìn đến Chu tẩu cùng tiểu đào, quả nhiên các nàng cũng đang hoảng hốt nhìn hắn, Tần Đồng rốt cuộc không khỏi bội phục chính mình, về phương diện này chắc là thiên phú đi. Rốt cuộc ánh mắt cũng dừng lại trên người Lục Gia Diễm.
Không nhìn thì thôi, nhìn đến là Tần Đồng nhịn không được rùng mình một cái, Lục Gia Diễm thật yên lặng, đôi mắt như bình thường không gợn chút sóng, nhưng Tần Đồng biết, hắn sinh khí, hơn nữa độ tức giận cũng không nhẹ.
Được rồi, việc này chính mình trước đó đã không bàn thảo cùng hắn, thì sao, chỉ là hắn muốn đột nhiên tập kích được không? Cơ hội tốt như thế, cơ hội có thể quay về làm một nam nhân bình thường, hắn chỉ cần gật một cái liền được tự do, tên hỗn đản này làm chi vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống mình như thế? Lão tử không thiếu nợ ngươi.
Không thẹn với lương tâm, cố gắng áp chế tâm tình quay về hất cằm lên thị uy, mẹ nó, cái biểu tình gì thế kia? Ta mà có thiếu nợ ngươi, ngươi cũng thiếu nợ ta vậy, phí tổn thất tinh thần cũng không thiếu đâu, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán đủ!
Nghĩ là nghĩ muốn như thế, Tần Đồng không ngừng đối với chính mình cổ vũ, khí thế nhưng lại trở nên yếu đi, Lục Gia Diễm trên mặt không lộ nửa điểm cảm xúc, Tần Đồng hoàn toàn không nhìn ra hắn đang tính toán cái gì, hắn chỉ biết một điều, người nọ hình như đã thật sự tức giận lắm rồi.
Lục Gia Diễm không nói gì, Tần Đồng tự nhiên cũng không mở miệng, duy trì tư thế không khác gì hai bức tượng mà nhìn nhau, cũng không biết qua bao lâu, Tần Đồng đã cảm thấy đùi từng đợt tê dại, ngay khi hắn nhịn không được muốn động động một chút, Lục Gia Diễm đã vỗ bàn đứng lên, sải bước đến bên cạnh hắn, xách cổ áo hắn tha ra ngoài cửa.
Chưa kịp phản ứng gì, Tần Đồng đã bị hắn kéo tới cửa, lập tức dùng sức cào lấy cái tay đang nắm cổ áo mình kia, hình tượng gì cũng không thèm quan tâm nữa, hết lớn: “Uy, mau buông tay! Ngươi cái tên hỗn đản, ta lệnh cho ngươi buông ra! Buông ra!” Không ai lên tiếng trả lời, Tần Đồng vẫn là bị tha đi khỏi phòng.
Không thèm để ý hắn một đường la hét, Lục Gia Diễm túm hắn thẳng vào trong phòng, giơ tay đã ném hắn ra khỏi, “thịch” một tiếng Tần Đồng đã đập thật mạnh vào ván giường, cùng lúc đó, cửa phòng cũng “ba” một tiếng đóng lại.
Từ trên giường giãy dụa đứng lên, Tần Đồng bị sắc mặt Lục Gia Diễm dọa cho nhảy dựng, run rẩy mở miệng hỏi: “Ngươi, ngươi làm cái gì?” Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có hiện lên bốn chữ – hủy thi diệt tích.
Lục Gia Diễm tiến về phía trước, Tần Đồng lập tức nhảy dựng trốn lên giường, không quản giày đã đem đệm giường đạp thành một mảnh đen, hắn không có muốn chết, hắn ngay cả con cũng còn chưa có a.
Phòng không lớn, Lục Gia Diễm bước vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm cái tên trên giường kia, hai tay không khống chế được muốn cắt đứt cái cổ chướng mắt kia, dù sao thì phần trên cũng không có gì, để lại hay không cũng không sao.(nghĩa là trên cái cổ có cái đầu, mà trong cái đầu đó lại hông có j đáng giá hết = = anh suy nghĩ thật gọn 0_o)
Tần Đồng không dám nhìn thần sắc Lục Gia Diễm, chỉ lấy ánh mắt gắt gao trừng trừng tay hắn, trong đầu không khỏi nhớ lại cảm giác bàn tay đó đặt trên cổ mình, tim lại từng trận phát run, nhưng hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Đang nghĩ như thế, thanh âm lạnh băng của Lục Gia Diễm vang lên, làm cho Tần Đồng tức giận đến hai mắt tối sầm: “Ta nói, ngươi thật sự rất ngu ngốc.” Tuyệt đối là lời khẳng định.