Thương Hải

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một bộ truyện khai mở đường hướng viết truyện võ hiệp mới sau một thời gian bị che bóng bởi những cây đa cây đề như Kim Dung, Cổ Long… Nổi danh nhờ hai tác phẩm Côn Luân (昆倫) và Thương Hải (滄海) – Phượ …
Xem Thêm

Chương 4-2: Hắc thiên thư (2)
Ninh Bất Không thờ ơ nói: "Ta vốn là người Đường, không thể làm quan của Oa nhân các ngài. Hơn nữa hôm nay chẳng qua chỉ là việc binh trên giấy. Tương lai nếu thật sự cần nhất thống thiên hạ, con tạo biến hoá vô cùng, nếu như có chút chần chừ do dự, chỉ sợ rằng tráng chí của ngài đều hoá thành bọt nước ảo ảnh".

Chức Điền Tín Trưởng cười nói: "Người chỉ có thể sống năm mươi năm, cho dù có sống đến ngàn năm thì cũng như mộng ảo mà thôi, sống có gì đáng vui, chết có gì đáng buồn".

Ninh Bất Không bất giác cũng động dung: "Ngài niên kỷ còn nhỏ mà đã coi nhẹ sinh tử như vậy, tuyệt không phải là điềm đại cát. Coi nhẹ sự sống tức là không sợ, không sợ tức là ít có phòng bị, do đó có thể phá được cường địch, nhưng khó phòng tiểu nhân vậy".

Chức Điền Tín Trưởng cười xoay mình đi, đột nhiên lại quay lại nói: "Bất Không tiên sinh, Tín Trưởng còn có một điều muốn hỏi".

Ninh Bất Không nói: "Xin cứ hỏi, đừng ngại".

Chức Điền Tín Trưởng hỏi: "Dám hỏi trong người Đường của ngài, tiên sinh có phải là đệ nhất trí giả?".

Hai hàng lông mày của Ninh Bất Không dựng đứng, cười lạnh nói: "Hoa Hạ vạn dặm ngang dọc, nhân dân trăm ngàn vạn, chút tài mọn của Ninh mỗ có đáng là gì?".

Chức Điền Tín Trưởng lấy làm lạ hỏi: "Chẳng lẽ còn có người thông minh hơn tiên sinh sao?".

Ninh Bất Không thần sắc ủ rũ nói: "Nếu như luận về trí mưu, thực là có một người hơn Ninh mỗ, nếu như không phải y, Ninh mỗ cũng không lưu lạc đến dị bang rồi".

Lục Tiệm nghe mà thất kinh, trong lòng nghĩ không ngờ có người mưu trí lại hơn Ninh Bất Không, nhưng không biết hình dáng của người đó, chẳng lẽ có tới hai cái đầu?.

Chức Điền Tín Trưởng ngẫm nghĩ rồi nói: "Y có thể đến Nhật Bản chăng?".

Ninh Bất Không lắc đầu nói: "Vậy thì không thể, y đời này kiếp này, cũng không thể đến Nhật Bản".

Khuôn mặt Chức Điền Tín Trưởng lộ ra vẻ thanh thản nói: "Đêm nay ta phái người đến đón tiên sinh vào phủ, tiên sinh nên chuẩn bị một chút".

Ninh Bất Không bật cười nói: "Ngài muốn cưỡng bức ta làm quân sư?".

Chức Điền Tín Trưởng mỉm cười nói: "Kỳ thực thiên thời không chỉ có hai, mà là có tới ba, một là Kinh đô, hai là hoả khí, ba chính là tiên sinh. Người có được tiên sinh thì được thiên hạ, Tín Trường há dám sơ xuất".

Nói xong lại khom người vái một cái, dắt theo A Thị, mở ô giấy ra, thong thả bước đi.

Hai người vừa mới đi khỏi, liền có võ sĩ đội mưa mà đến, canh giữ cửa lớn. Lục Tiệm nhìn thấy trong lòng kinh ngạc, hỏi: "Ninh tiên sinh, chúng ta thật là phải đi Chức Điền phủ sao?".

Ninh Bất Không gật đầu nói: "Tay Tín Trưởng này rất lợi hại, nếu ta không thể để y dùng, y nhất định gϊếŧ chúng ta".

Lục Tiệm tức giận nói: "Y ngang ngược như vậy sao? Ninh tiên sinh ngài cũng không phải dễ chọc, cùng lắm là chúng ta đi đến Phiên quốc khác".

Ninh Bất Không bất chợt mỉm cười nói: "Lục Tiệm! Ngươi không cảm thấy Chức Điền Tín Trưởng này rất là thú vị sao?".

Lục Tiệm nói: "Hung dữ ngang ngược, có gì mà thú vị?".

Ninh Bất Không than dài nói: "Ngươi thì hiểu cái gì? Đó gọi là khí độ của bá giả. Không phải ta đã từng nói qua sao, Loạn thế chi pháp là theo kẻ mạnh thì sống, mà theo kẻ yếu thì chết, cái toán quán này chẳng qua chỉ là mồi câu cá của Ninh mỗ, mà vật câu chính là Chức Điền Tín Trưởng - con cá lớn có thể nuốt trọng Nhật Bản a!".

Y nói đến đây, bất chợt cảm thấy bên ngoài cửa đã tạnh mưa, gió mát ẩm xộc qua cửa thổi vào, mái tranh tích đầy nước rớt xuống trên thềm đá như tơ, tí tách vang lên, nhỏ nhặt mà kỳ ảo. o O o

Đêm đó, Ninh Bất Không và Lục Tiệm và dinh thự của Chức Điền, Thương Vệ Binh lúc tối quay lại, nghe nói việc này, vui mừng đến nỗi vò đầu bứt tai. Chỉ có Lục Tiệm là buồn bã không vui, cứ cảm thấy không ổn, nhưng lại không có cách gì làm rõ được nguyên nhân.

Chức Điền Tín Trưởng được Ninh Bất Không phụ tá, hoặc là dùng trí, hoặc dùng lực chiến, liên tục đánh bại thúc bá huynh đệ, thiết lập thương đội, tiến hành mua bán lớn, lại thi hành "Nhất tiền pháp", người trộm tiền của bá tánh thì chém, chỉnh đốn lại phong khí của Vĩ Trương. Ninh Bất Không còn đích thân cải thiện hoả khí và binh giáp, tăng độ dài của súng Điểu lên hơn sáu thước, xạ trình so với súng Điểu tầm thường tăng lên bội phần, có thể đạt tới hai trăm bước chân, xưng hùng ở Nhật Bản.

Lục Tiệm bị Ninh Bất Không phân phối làm thủ quỹ, giúp Ninh Bất Không tính toán sự xuất nhập tài vật toàn quốc Vĩ Trương. Y thấy Ninh Bất Không giúp nhà Chức Điền trị quốc, chỉnh đốn vũ trang, lại nghĩ đến thuyết chân Oa, giả Oa, bất giác lo lắng ái ngại: "Nói như thế nào thì nhà Chức Điền cũng là chân Oa, Ninh Bất Không giúp đỡ chân Oa, há không phải thành giả Oa sao?". Y tuy rằng biết rõ hành vi như vậy của Ninh Bất Không tai hoạ sâu xa, nhưng bởi vì tu luyện Hắc Thiên Thư đã lâu, chìm đắm lại quá sâu, tuy rằng trong lòng lo buồn, nhưng không dám nhiều lời, sợ rằng Ninh Bất Không tức giận không truyền chân khí cho. o O o

Hoà đào nở rồi rụng, chim hải âu đến rồi đi, chớp mắt đã qua hai năm. Năm nay, lại là lúc hoa đào nở rộ, cuối cùng thì Chức Điền Tín Trưởng thống nhất Vĩ Trương, tiến vào Kinh đô triều kiến Nghĩa Huy tướng quân, ngầm xem xét tình thế trong kinh. Ninh Bất Không tuy rằn bày mưu cho Tín Trưởng nhưng từ đầu đến cuối vẫn cự tuyệt làm gia thần cho Chức Điền, hai năm nay chỉ đứng sau trướng, do đó lưu lại Vĩ Trương, không cùng Tín Trưởng nhập kinh, suốt ngày đóng cửa không ra ngoài.

Ngày hôm ấy, Lục Tiệm lấy từ nhà bếp ra một con cá để cho Bắc Lạp Sư Môn. Vào đến trong phòng, chỉ thấy Bắc Lạp Sư Môn uể oải nằm trên mặt đất, không biết từ lúc nào bên cạnh có thêm mấy con mèo nhỏ, vây xung quanh nó tranh giành yêu thương. Lục Tiệm thấy vậy tức cười, vừa chửi vừa cười nói: "Thổ hoàng đế này, thật là biết hưởng lạc".

Lập tức để cá lên đãi, đặt tới trước mặt của Bắc Lạp Sư Môn. Bắc Lạp Sư Môn lay động móng vuốt, thị ý cho đám mèo dùng trước, sau đó đứng dậy đi thong thả ra ngoài cửa, ngẩng đầu ngưng thần nhìn về bốn phía, thân hình bé nhỏ dưới bầu trời rộng lớn thật là lạc lõng.

Lục Tiệm trong lòng bất giác thương hại, ôm lấy nó nói: "Bắc Lạp Sư Môn, ngươi lại nhớ Tiên Bích tỷ tỷ sao? Đều trách ta vô dụng, không thể đưa ngươi quay trở lại".

Bắc Lạp Sư Môn vẫn uể oải, không thèm để ý đến y.

Đột nhiên nghe thấy từ phía xa truyền lại một thanh âm của con gái: "Ngươi đừng sốt ruột, Tiểu Mi nhất định là còn trong phủ. Chúng ta lại tìm lần nữa xem".

Một người con gái khác giận dữ trách móc nói: "Đều tại ngươi không cẩn thận, vừa mới quay người thì để mất Tiểu Mi rồi".

Nói đến gần cuối thì đã nức nở, người con gái nói lúc trước vội vàng thấp giọng an ủi.

Lục Tiệm trong lòng lấy làm lạ, những người con gái trong Chức Điền phủ xưa nay đều ở trong nội điện, ngoại trừ ra ngoài lễ Phật thì không bao giờ xuất hiện ở ngoại trạch. Trong lúc bối rối, đột nhiên thấy hai người con gái rẽ hoa phất liễu chui ra ngoài, một người niên kỷ hơi lớn, ăn mặc theo kiểu thị nữ, hơi chút đẫy đà, hàng lông mày nhỏ dài trên khuôn mặt bầu bĩnh; người kia thì niên kỷ còn nhỏ, Hoà phục rộng lớn đẹp đẽ cũng không che lấp được thân hình thon thả kiều diễm của nàng, vệt nước mắt vẫn còn chưa không trên hai gò má trắng tuyết, khuôn mặt thì xinh đẹp vô cùng, không chỉ là hiếm có trong Oa nhân, mà cho dù là cả Hoa Hạ, cũng là mỹ nhân tuyệt sắc.

Hai người đột nhiên nhìn thấy Lục Tiệm, đều ngớ người ra, thị nữ đó liền mở miệng chửi: "Tên đàn ông này, từ đâu đến hả, cặp mắt đê hèn của ngươi không được nhìn lung tung".

Lục Tiệm trong lòng nghĩ: "Tự bọn ngươi đột nhiên xuất hiện, lại còn hỏi ta, lại nói không nhìn thì không nhìn, ai thèm chứ". Nghĩ vậy lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Nàng thiếu nữ xinh đẹp kia thì lại nhìn y không chớp mắt, đột nhiên cười nói: "Tín Tử, ngươi đừng mắng nữa, ta nhận ra y".

Nàng thấy Lục Tiệm hoang mang bối rối, liền cười nói: "Ngươi chính là anh chàng ngây ngây dại dại ở Bất Không Toán Quán đúng không?".

Lục Tiệm nghe nàng nói vậy bất chợt hiểu ra: "Ngươi, ngươi chính là, là....". Y nhất thời không nhớ ra được tên nàng.

Nàng thiếu nữ đó thấy vậy rất là không vui, nói: "Ta tên là A Thị, ngươi không nhớ sao?".

Lục Tiệm cười nói: "Đúng rồi, A Thị, đã lâu không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi".

Tín Tử thấy y nói năng thô lỗ, đang định quở trách, thì A Thị lại mỉm cười nói: "Ngươi cũng cao lên rồi, so với ca ca còn cao hơn".

Lục Tiệm tuy rằng to lớn hơn rất nhiều, nhưng tự mình lại không biết, nghe A Thị nói vậy, bất giác cảm thấy nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại mình.

Tín Tử đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ, bất chợt nói: "Công chúa, người xem con mèo nhỏ kỳ lạ đẹp đẽ trong lòng tên ngốc này, nếu đã không tìm thấy Tiểu Mi, có thể lấy con mèo này thay thế?".

A Thị nhìn Bắc Lạp Sư Môn một cái, nói: "Loại mèo này ta đã nghe nói qua, đó là dị chủng của Ba Tư phía tây. Kỳ quái, y làm sao có con mèo quý giá như vậy".

Tín Tử cười nói: "Không cần biết có quý giá hay không, cứ lấy của y là được, y dám không đưa, tôi liền kêu Kiều Bổn Quân đòk, còn sợ y không đưa sao?".

A Thị lắc đầu nói: "Như vậy không được thoả đáng, hơn nữa, ta chỉ cần Tiểu Mi của ta thôi".

Tín Tử như đυ.ng phải đinh, hờn dỗi cười. A Thị lại nhẹ giọng kêu: "Tiểu Mi, Tiểu Mi".

Gọi được hai tiếng, đột nhiên nghe thấy "meo" một tiếng, từ trong phòng nhảy ra một con mèo cái sắc lông vàng và trắng.

A Thị vui mừng nói: "Tiểu Mi".

Nói xong liền ôm chặt lấy con mèo đó, thương yêu vuốt ve.

Đột nhiên Bắc Lạp Sư Môn kêu nhẹ một tiếng, Tiểu Mi nghe vậy, giãy giụa mạnh rồi thoát khỏi lòng A Thị, nhảy đến bên cạnh chân của Lục Tiệm, đi đi lại lại. Lục Tiệm đột nhiên hiểu ra: "Thì ra con mèo nhỏ này là do Bắc Lạp Sư Môn dụ dỗ đến". Vội nói: "Bắc Lạp Sư Môn, ngươi lại nghịch ngợm rồi".

A Thị cũng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Tín Tử, Tiểu Mi làm sao rồi?".

Tín Tử "phì" một tiếng, nói: "Tiểu súc sinh này tơ tưởng yêu đương rồi, thật là thứ đồ không nên giữ lại".

A Thị vươn tay ra ôm lấy Tiểu Mi, thì Tiểu Mi cố sức giãy giụa, hướng về Bắc Lạp Sư Môn thê lương kêu lên. A Thị sốt ruột vô cùng, nói với Lục Tiệm: "Anh chàng này, con mèo của ta thích con mèo của ngươi, ngươi tặng ta con mèo của ngươi được không?".

Nếu như mà con mèo tầm thường, Lục Tiệm có thể tặng cho người khác không sao, nhưng Bắc Lạp Sư Môn này quả thực có quan hệ trọng đại, chị biết lắc đầu nói: "Không được, con mèo này không thể tặng ngươi được".

Tín Tử quát lớn: "To gan! Lời của công chúa, ngươi cũng không nghe sao?".

Lục Tiệm lúng túng khó xử nói: "Con mèo này ta không thể tặng cho người khác được".

A Thị từ nhỏ xinh đẹp, được cha và ca ca vô cùng nuông chiều yêu thương, phàm là muốn gì được nấy, chưa từng bị người khác cự tuyệt. Lúc này bị Lục Tiệm từ chối, khuôn mặt nàng thoạt trắng thoạt hồng, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, quay mình bước đi. Tín Tử vội vàng đi theo, đi được hai bước, quay người lại, tức giận nói với Lục Tiệm: "Ngươi chết chắc rồi, tên tiểu tử không biết thời vụ kia".

Lục Tiệm vô cớ bị nhạo báng, trong lòng cảm thấy không vui, vừa quay đầu lại thì đã thấy Thương Vệ Binh lặng yên đứng ở phía sau, đang nhìn theo bóng dáng của A Thị, ngơ ngác xuất thần. Y liền hỏi: "Thương Vệ Binh, hôm nay ngươi không đi luyện kiếm sao?".

Thì ra sau khi vào phủ, Thương Vệ Binh muốn cùng với võ sĩ trong phủ luyện kiếm. Ninh Bất Không lúc đầu không cho phép, về sau Lục Tiệm nói giúp hắn, Ninh Bất Không mới đồng ý.

Thương Vệ Binh giật mình run lên một cái, tức giận nói: "Luyện xong rồi".

Vừa nói vừa nhìn Bắc Lạp Sư Môn một cái, thần sắc âm trầm. Lục Tiệm còn muốn nói với y vài câu thì Thương Vệ Binh đã quay đầu đi mất.

Lục Tiệm ngây ra một lúc, mới thả Bắc Lạp Sư Môn xuống, chỉ cảm thấy cô tịch gấp bội. Ninh Bất Không hoặc là bận việc quân chính, hoặc là đóng cửa tĩnh toạ, còn Thương Vệ Binh thì rất ít nói chuyện với y, cho đến võ sĩ trong Chức Điền phủ cũng phân chia các phe riêng, tụ thành từng nhóm, do đó không có người để kết bạn nói chuyện.

Lục Tiệm thở dài một tiếng, quay trở lại phòng xử lý trướng vụ, cho đến tận tối mới rảnh rang, tìm lấy một con cá, gọi Bắc Lạp Sư Môn. Gọi được một hồi, cũng không nghe thấy trả lời, y liền tìm khắp nơi, cũng không tìm thấy. Trong lúc khẩn trương, đột nhiên thấy Thương Vệ Binh mặt mày hớn hở đi đến, liền bước vội lên phía trước hỏi: "Thương Vệ Binh, ngươi có thấy Bắc Lạp Sư Môn không?".

Thương Vệ Binh nói: "Không nhìn thấy, ai mà biết được? Nói không chừng đã đi vào ruộng bắt chuột rồi".

Lục Tiệm nói: "Không đúng, Bắc Lạp Sư Môn trước nay không bắt chuột. Nó chỉ ăn cá thôi".

Thương Vệ Binh nói: "Mèo mà không bắt chuột thì là mèo gì? Mất đi cũng là đáng kiếp".

Lục Tiệm nghe vậy chau mày lại, chớp mắt cái, đột nhiên nhìn thấy trên cánh tay của Thương Vệ Binh có năm vết máu, giống như bị móng thú cào qua, khuôn mặt bất giác biến sắc, tóm chặt lấy tay hắn, quát: "Đây là cái gì? Có phải là do Bắc Lạp Sư Môn cào? Ngươi đem nó đi đâu rồi?".

Khi Lục Tiệm nói, trong tay liền cảm thấy nhịp tim của Thương Vệ Binh tăng nhanh, máu chảy cũng nhanh lên, rõ ràng trong lòng hoảng hốt khẩn trương, nhưng trên mặt của Thương Vệ Binh vẫn trấn định. Liền quát lớn: "Ngươi trả Bắc Lạp Sư Môn lại cho ta, ta, ta...".

Y nhất thời không nghĩ ra cách gì hữu hiệu để bức Thương Vệ Binh nói ra.

Thương Vệ Binh thấy tình hình như vậy, đảm khí càng lớn, ưỡn ngực lên, nói to: "Đằng nào thì ta cũng là bộc nhân của ngươi, ngươi có tài giỏi thì đánh chết ta đi, đánh chết ta, ta cũng không sợ".

Lục Tiệm khóc cười không được, nói: "Ta đánh ngươi làm gì? Ngươi trả Bắc Lạp Sư Môn lại cho ta...".

Đột nhiên nghe thấy có người cười lạnh nói: "Anh chàng này, ta biết ngươi nhỏ nhen mà".

Lục Tiệm đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy A Thị đang đứng ở phía xa, sắc mặt lạnh nhạt thờ ơ, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, đó chính là Bắc Lạp Sư Môn. Thần sắc của Thương Vệ Binh đại biến, nằm bò xuống đất, run rẩy nói: "Công chúa điện hạ an hảo".

Lục Tiệm vừa kinh vừa mừng, lao lên phía trước, vươn tay để đoạt lại Bắc Lạp Sư Môn, không ngờ Bắc Lạp Sư Môn vươn móng ra, bất chợt cào lấy, nếu như không phải Lục Tiệm nhanh tay thì đã bị cào trúng, bất giác kinh ngạc nói: "Bắc Lạp Sư Môn, ngươi làm sao rồi?".

Con mèo vẫn uể oải, không thèm nhìn y. A Thị thấy khuôn mặt ngây dại của Lục Tiệm, không kềm được "phì" một tiếng, bật cười.

Lục Tiệm đang cảm thấy không hiểu, đột nhiên nghe Ninh Bất Không than nói: "Lục Tiệm, để cho nó đi đi, con mèo này nổi tiếng là thế lợi, một khi có nữ chủ chân rồi, sẽ không quan tâm đến ngươi đâu".

Lục Tiệm quay đầu lại, chỉ thấy Ninh Bất Không hơi cúi người xuống, đứng lặng lẽ dưới mái tranh. Y nhịn không được hỏi: "Tại sao?".

Ninh Bất Không nói: "Chủ nhân thứ nhất của nó là con gái, có lẽ do đã lâu ngày mà nó đã quen như vậy. Trước nay chưa có người con trai nào làm chủ nhân của nó, Lục Tiệm ngươi cũng không ngoại lệ".

A Thị nghe thấy vậy mặt mày hớn hở, trong lòng thầm nghĩ: "Thiên hạ lại có con mèo ngoan như vậy, chỉ nhận con gái, không nhận con trai làm chủ nhân". Vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn Lục Tiệm, cười thị uy. Lục Tiệm nhìn hướng về Bắc Lạp Sư Môn, chỉ thấy nó điềm nhiên quyện tròn trong lòng của A Thị, không biết tại sao, nghĩ đến bản thân vì nó mà vào sinh ra tử, đến lúc này thì lại bị nó vứt bỏ dễ dàng như vậy, trong lòng thấy cay đắng chua xót, hận là không thể khóc được.

A Thị thấy khoé mắt Lục Tiệm ửng đỏ, trong lòng trầm xuống, muốn trả lại con mèo cho y, nhưng lại cảm thấy con mèo này lưu luyến mình như vậy, nếu như trả lại cho Lục Tiệm, con mèo này há không phải lại thương tâm sao? Trong lúc chần chừ do dự, đột nhiên lại nghe Ninh Bất Không nói: "A Thị công chúa, người thân là nữ quyến, thì phải ở trong nội điện, xông ra nhà ngoại trạch, là vi phạm gia pháp".

Sắc diện của A Thị tái đi, hừ nhẹ nói: "Ta đến để trả mèo, người khác không chịu tặng cho ta, ta cũng không cần".

Nói xong trừng mắt nhìn Lục Tiệm một cái.

Ninh Bất Không nói: "Lục Tiệm không chịu tặng cho công chúa, tự nhiên có cái đạo lý của y. Nhưng Bắc Lạp Sư Môn đã lựa chọn công chúa là chủ nhân, thì người đối xử tốt với nó. Chỉ là, con mèo này không phải tầm thường. Nếu như có một ngày, nó rời khỏi công chúa, công chúa cũng không nên buồn bã".

A Thị như hiểu mà cũng như không hiểu, chợt nghe Ninh Bất Không: "Mời công chúa quay về nội điện, Ninh mỗ không tiễn".

A Thị tuy rằng thân phận quý trọng, nhưng biết người này vẫn là quân sư của huynh trưởng, quyền trọng Vĩ Trương, do đó không dám trái lời, dẩu đôi môi nhỏ lại, quay mình bước đi.

Đợi cho A Thị đi xa, đột nhiên Ninh Bất Không quát lớn: "Thương Vệ Binh, ngươi vì muốn làm cho A Thị vui lòng mà trộm lấy Bắc Lạp Sư Môn, đáng phải tội gì?".

Khuôn mặt của Thương Vệ Binh không còn chút huyết sắc, chỉ liên tục dập đầu. Lục Tiệm nhìn vậy cảm thấy bất nhẫn nói: "Bắc Lạp Sư Môn coi như không việc gì, thôi thì ta cho hắn đi".

Ninh Bất Không tức giận nói: "Tiểu tử ngớ ngẩn, ngươi còn nói giúp cho hắn sao? Hừ, tội chết thì có thể miễn, nhưng tội sống thì khó thể tha. Thương Vệ Binh, ta phạt ngươi quỳ đến lúc mặt trời mọc ngày mai, ngươi dám đứng dậy thì chặt gãy hai chân của ngươi".

Nói xong lại quay về Lục Tiệm quát: "Tiểu tử ngốc, ngươi vào đây cho ta".

Lục Tiệm theo y vào trong phòng, Ninh Bất Không đóng cửa rồi ngồi xuống, thần sắc hoà hoãn, than nói: "Lục Tiệm, ngươi làm người thật thà chất phác, theo ta ba năm, rất ít khi cưỡng lại ta, đó là điều rất tốt. Ngoại trừ can hệ của Hắc Thiên Thư, ngươi và ta thân đều ở dị quốc, dựa vào nhau mà sống, cũng coi là người thân cận nhất của nhau".

Lục Tiệm thấy y khác hẳn mọi khi, ôn hoà nói ra những lời này, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng nghĩ lại tình cảnh ba năm nay thì thấy thật là như vậy.

Ninh Bất Không nói: "Đã là như vậy, ta cho ngươi xem một vật này, ngươi nhìn thấy cái gì thì nói lại cho ta hết, tuyệt đối không được che giấu điều gì".

Lục Tiệm đáp ứng. Ninh Bất Không lấy từ đầu giường ra một túi vải, mở ra là bốn bức quyển trục. Ninh Bất Không lấy ra một cuốn, từ từ mở ra, đó là một bức hoạ tượng, trong bức hoạ có một nam một nữ, người con trai thì ngồi ngay ngắn trên ghế, mày kiếm kéo vào tận tóc mai, dung mạo tuấn tú, trong cái vẻ đẹp đó có một sự không hoàn chỉnh là vết sẹo bên mặt trái, kéo dài từ xương gò má đến khoé miệng. Người con gái đứng phía sau ghế, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, đôi mắt đắm đuối tình tứ nhìn về người con trai, tướng mạo của nàng không phải là tuyệt đẹp, nhưng phong thể nhu mì thanh tú, dịu dàng dễ gần.

Bút pháp của bức hoạ đó điêu luyện, nét vẽ truyền thần, đặc biệt là hai con ngươi màu xanh lam, mệt mỏi mơ màng, như đóng như mở. Lục Tiệm nhìn thấy cảm giác rất quen thuộc, kinh ngạc nói: "Con mèo thật giống...".

Ninh Bất Không lạnh nhạt nói: "Rất giống Bắc Lạp Sư Môn sao?".

Lục Tiệm nói: "Đúng vậy, thật là giống".

Ninh Bất Không "hừ" một tiếng, nói: "Ngoài trừ mèo ra còn có cái gì?".

Lục Tiệm đáp: "Còn có một đôi trai gái, nhưng không biết là ai?".

Ninh Bất Không nói: "Đó là một đôi thần tiên quyến thuộc danh chấn thiên hạ năm xưa. Hừ, ngươi đừng có hỏi nữa, nói lại hình dáng của người trong tranh cho ta, nửa điểm cũng không được bỏ sót".

Lục Tiệm kềm chế nghi hoặc, đem những đặc trưng của đôi nam nữ trong bức hoạ rõ ràng nói ra hết, rồi nói: "Ngoại trừ đôi nam nữ này, góc phải còn có bảy chữ lớn nữa".

Nói xong rồi từng chữ một đọc ra: "Hữu - bất - hài - giả - ngô - kích - chi".

Ninh Bất Không nghe đến đây, thân hình chấn động, một lúc mới nói: "Còn gì nữa?".

Lục Tiệm đáp: "Góc trái bên dưới của hàng chữ này còn có một ấn chương hình tam giác, trong hình tam giác có một hình vuông, trong hình vuông lại có một hình tròn nữa, tiếc là không có chữ".

Ninh Bất Không khó chịu nói: "Cái này không cần phải nói tiếp nữa, còn có cái gì khác?".

Lục Tiệm tận tường miêu tả lại những gì nhìn thấy, đến cả sắc hoa văn của ổ trục cũng nói ra, Ninh Bất Không thì không ngừng hỏi han, cho đến khi không còn gì để hỏi nữa, mới nói: "Chỉ có những thứ này thôi sao?".

Lục Tiệm đáp: "Không còn cái gì khác nữa rồi".

Ninh Bất Không lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Có lý nào lại như vậy, chẳng lẽ tám bức hoạ tượng tổ sư đều giống hệt như nhau sao?".

Ninh Bất Không trầm tư một lúc, lại đem ba bức hoạ tượng còn lại mở ra, hỏi: "Lục Tiệm, ngươi nhìn xem bốn bức hoạ tượng ngày có chỗ nào không giống nhau".

Lục Tiệm ngưng thần quan sát, rồi nói: "Hoạ tượng, nét chữ, ấn chương, đều giống nhau, chỉ là ký hiệu ở góc trái phía dưới không giống nhau".

Ninh Bất Không hỏi: "Là ký hiệu gì?".

Lục Tiệm nói: "Ký hiệu của bức hoạ thứ nhất là ba nét gạch ngang, nhưng nét gạch ngang thứ nhất bị đứt ở giữa, biến thành hai nét gạch ngang ngắn".

Ninh Bất Không hừ lạnh một tiếng, nói: "Ký hiệu đó đại biểu cho Đoài trong tiên thiên bát quái, cũng là tiêu ký của Trạch bộ. Phái của ta tổng cộng có tám bộ, bốn bức hoạ tượng này thuộc về bốn bộ Trạch, Thuỷ, Hoả, Sơn, tự nhiên cũng có bốn loại tiêu ký Đoài, Ly, Khảm, Cẩn. Ngoại trừ tiêu ký không giống nhau ra, còn có điều gì dị dạng khác thường?".

Lục Tiệm nói: "Nếu phải nói về dị dạng, vậy thì bức tranh thứ hai đếm từ trái qua đã từng bị lửa thiêu qua, còn bị thấm trong nước, khuôn mặt người con gái trong bức hoạ bị lửa thiêu hỏng rồi, màu sắc của bức hoạ cũng bởi vì bị thấm nước mà vẩn đυ.c vô cùng".

Ninh Bất Không bất giác cười khổ, bức hoạ đó chính là hoạ tượng tổ sư của Hoả bộ. Hôm đó ở Diêu gia trang, Ninh Bất Không lấy hoạ tượng để dự định đánh bại Âm Cửu Trùng, do đó hoạ tượng trước thì bị lửa thiêu, sau thì bị ngâm trong nước, lưu lại nhiều ấn tích.

Ninh Bất Không than dài nói: "Lục Tiệm, bị thiêu qua, bị thấm qua, không cần phải quan tâm để nói, ngoài những điều đó ra, còn có gì không giống nhau?".

Lục Tiệm "à" một tiếng, lúc này sắc trời đã tối, bèn đốt đèn lên, chuyên tâm quan sát.

Ánh hồng của nến lay động, thời gian trôi qua như nước chảy, Lục Tiệm hồi lâu cũng không lên tiếng, Ninh Bất Không không kềm được tuyệt vọng đứng dậy, y bức Lục Tiệm học chữ chính là vì để cho Lục Tiệm nhận biết những chữ trên bức hoạ, dạy Hắc Thiên Thư cho Lục Tiệm cũng là vì để thiếu niên này một lòng trung thành với mình. Cho dù Lục Tiệm có phát hiện ra bí mật trong bức hoạ, cũng không có cách gì ly khai khỏi bản thân Ninh Bất Không. Mưu kế này hoàn chỉnh, thâm độc vô cùng, có thể nói là một giọt nước cũng không rỉ.

Mặc dầu là như vậy, nhưng Ninh Bất Không vẫn không cam tâm đem những bức hoạ này nói cho Lục Tiệm, muốn dựa vào sức mình để tìm ra cái bí ảo bên trong. Trục gỗ của cuộn trục, tầng lớp của giấy bức hoạ, trong ba năm nay y mò tìm không ngừng, nhưng đều không có dị dạng gì, xem ra bí mật của bức hoạ tượng này cuối cùng vẫn là ở trên bức vẽ, mà để xem hoạ nhận chữ, không phải là người sáng mắt thì không được. Hai mắt của Ninh Bất Không đã mù, người tin tưởng duy nhất chỉ có kiếp nô, do đó những ngày gần đây, y ở trong phòng tìm kiếm bí mật của bức hoạ tượng không có kết quả, bất đắc dĩ chỉ còn cách gọi Lục Tiệm đến để phán đoán quan sát.

Nhưng không ngờ rằng, bốn bức hoạ tượng này lại giống hệt như nhau, nếu là như vậy, thì lời sấm đó năm xưa, há không phải là những lời dối lừa sao? Mà những đồng môn của Hoả bộ không phải là chết oan uổng sao? Cho đến đôi mắt của bản thân, há cũng không phải là đã bị mù một cách oan uổng sao?

Trong lòng Ninh Bất Không thoắt thấy thấp thỏm không yên, thoắt thấy bi phẫn, thoắt thấy tuyệt vọng, thoắt lại thấy thương hại bản thân. Bỗng nhiên nghe thấy Lục Tiệm "ý" một tiếng, nói: "Ninh tiên sinh, chỗ bị thiêu cháy của bức hoạ này, giống như có chữ".

Thần sắc của Ninh Bất Không vui mừng vô cùng, siết chặt lấy tay của Lục Tiệm, run rẩy nói: "Chữ gì, mau mau đọc cho ta nghe".

Lục Tiệm chăm chăm nhìn để nhận biết, từng chữ từng chữ một, đọc: "Chi - thượng - trường - bạc - đông - quỷ - ác - huyệt".

Ninh Bất Không trầm ngâm nói: "Chỉ thượng tàng bạch, đông quý ngoạ tuyết? 'Đông quý ngoạ tuyết' thì có thể giải thích dễ dàng, chính là nói mùa đông nằm trong tuyết; nhưng 'Chỉ thượng tàng bạch' thì có chút cổ quái.

Lục Tiệm cười nói: "Tiên sinh sai rồi, không phải là tám chữ đó".

Nói xong lập tức từng chữ từng chữ nói lại cho Ninh Bất Không nghe.

Ninh Bất Không cảm thấy mù tịt, nói: "Chỉ thượng trường bạc đông quý ác huyệt? Câu này rất khó hiểu".

Y suy nghĩ hồi lâu, rồi lại hỏi: "Kích cỡ tám chữ này như thế nào, ở chỗ nào trên bức hoạ tượng?".

Lục Tiệm đáp: "Tám chữ đó vừa nhỏ vừa mờ, ở phía dưới ấn chương hình tam giác".

Ninh Bất Không trầm ngâm nói: "Đều ở dưới ấn chương sao? Lục Tiệm, ngươi nhấc hoạ tượng của Trạch bộ lên, dùng nến hơ lên phía dưới ấn chương, nhưng cần phải cẩn thận, đừng có đốt hỏng quyển trục".

Lục Tiệm nhấc nến hơ một lúc, ngoại trừ chất giấy biến thành màu vàng, thì không có vết tích của một chữ nào hiện ra. Ninh Bất Không suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Ngươi thử nhìn xem, nơi mà có tám chữ đó, có phải có vết tích bị nước thấm vào?".

Lục Tiệm định thần lại nhìn kỹ, cái dấu ấn chương đó hơi bị mốc, quả nhiên bị nước thấm qua, liền nói: "Có".

Ninh Bất Không tủm tỉm cười nói: "Ngươi đi lấy một bát nước đến đây, trước tiên thấm ướt phía dưới ấn chương, rồi dùng nến hơ khô".

Lục Tiệm theo lời y nói, làm thấm ướt hoạ tượng, rồi lại tiến hành hơ khô, đợi cho đến khi nước hết giấy khô, quả nhiên trên mặt giấy xuất hiện ra một hàng chữ. Ninh Bất Không nghe nói vậy không kềm được vui mừng, vỗ tay nói: "Thì ra là như vậy, nơi đó nhất định có bôi dược vật, cần phải được nước thấm và hơ khô, mới hiện ra được. Âm Cửu Trùng ơi Âm Cửu Trùng, đều nhờ ngươi cả, ha ha, nếu như không có ngươi, ta làm sao có thể khám phá ra bí mật hoạ tượng tổ sư này".

Y cười một trận điên cuồng, lại lệnh cho Lục Tiệm đọc lên vết chữ hiện ra, đó là tám chữ "Đại hạ bạch nhi chỉ lịch châu sở".

Ninh Bất Không đọc thầm tám chữ đó, trích dẫn kinh sách ra, nhưng vẫn không có đầu mối gì, lại lệnh cho Lục Tiệm làm cho vết chữ của các bức hoạ tượng còn lại hiện ra. Tám chữ viết trên bức hoạ tượng của Thuỷ bộ là "Noãn hữu như sơn cách xuân sơn kỳ", trên bức hoạ tượng Sơn bộ viết là "Dĩ tình dã tuyết thụ giai oa ốc".

Ninh Bất Không suy nghĩ tìm tòi một lúc, trước tiên dùng cách trùng âm, xem mấy hàng chữ đó có phải là dùng cách hài âm, tiếp đó lại hoán đổi thứ tự của các chữ, xem những chữ đó có phải là bị hoán đổi thứ tự, nếu sắp xếp lại, có thể đọc thành câu lưu loát trôi chảy. o O o

Ninh Bất Không vốn là một người thông minh hiếm thấy, một khi đã chìm vào trong câu đố như vậy, tất nhiên phải trầm tư suy nghĩ, quên ăn quên ngủ. Lục Tiệm thấy Ninh Bất Không lẩm bẩm nói, cảm thấy rất vô vị, lập tức bước ra ngoài, chỉ thấy Thương Vệ Binh trơ trọi không động đậy, quỳ trước hoa viên, bất giác than thầm, tìm lấy một tấm bồ đoàn, nói: "Thương Vệ Binh, ngươi quỳ lên trên cái này, sẽ dễ chịu hơn một chút".

Thương Vệ Binh "phì" một tiếng, oán hận hói: "Cho dù ta có chết cũng không cần ngươi thương hại ta".

Lục Tiệm tức giận không nói thành lời, chửi: "Ai muốn thương hại ngươi, tên tiểu tử không ngươi thật không biết tốt xấu".

Nói xong ném bồ đoàn xuống trước mặt hắn, quay mình bước đi, chợt nghe thấy Thương Vệ Binh khe khẽ sụt sùi mếu máo phía sau, bất giác trong ngực nhói một cái, hai mắt chua xót ứa lệ.

Y quay trở lại nằm trên giường, nghĩ thầm: "Thương Vệ Binh tuy rằng đáng thương, nhưng nói thế nào thì hắn cũng có phụ mẫu, còn ta chỉ có gia gia, bây giờ cả gia gia cũng không có nữa, Thương Vệ Binh có ta thương hại hắn, nhưng ai đến để thương hại ta đây?". Y cứ nghĩ rồi nghĩ, nước mắt chảy ra không dứt. Còn nhớ những câu chuyện kỳ lạ ngoài biển kia, tuy là do Lục Đại Hải bịa đặt lung tung, nhưng lúc này nghĩ lại thì cảm thấy thú vị vô cùng.

Lại nhớ đến, năm ấy Lục Tiệm đi bán cá, bị mấy tên côn đồ trên trấn cướp mất cá, đè xuống đống bùn đất đánh cho một trận đau đớn. Sau đó Lục Tiệm toàn thân bùn đất khóc lóc quay trở về nhà, Lục Đại Hải sau khi nghe nói, không nói lời nào liền ra khỏi cửa, nhưng rất lâu cũng không thấy quay lại, cho đến gần tối, Lục Tiệm mới biết, gia gia đánh gãy chân một tên côn đồ, bị nha môn bắt đi, đánh cho ba mươi gậy lớn, giam vào trong lao. Đêm hôm đó, y nằm trên giường vừa mệt vừa đói, toàn thân đau nhói, trong lòng thầm phát thệ, về sau bất luận gia gia nói dối như thế nào, thua tiền như thế nào, mình cũng sẽ không trách gia gia, sẽ không cãi nhau với gia gia. Đêm hôm đó, y đột nhiên trưởng thành hơn, bắt đầu đan lưới đánh cá, phụ trách sinh kế trong nhà.

Tối hôm nay, Lục Tiệm không biết vì sao thập phần thương tâm, khóc lóc mà ngủ thϊếp đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, mở cửa nhìn ra, phát hiện Thương Vệ Binh ngã trên mặt đất, toàn thân phát nóng. Lục Tiệm vội ôm hắn vào trong phòng, tìm đại phu đến chẩn đoán cho hắn. Thì ra Thương Vệ Binh bị trúng phong hàn. Lục Tiệm đi tìm Ninh Bất Không, chỉ thấy thần sắc của Ninh Bất Không đờ đẫn, lẩm bẩm nói trong miệng, giống như nói cái gì "Bát hoạ hợp nhất". Lục Tiệm gọi y, y cũng không để ý, chỉ còn biết tự ra quyết định, gọi Đề Tả Vệ Môn đến, mang Thương Vệ Binh về nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Đưa Thương Vệ Binh đi khỏi, trong nhà càng thanh vắng. Lục Tiệm sau khi tính toán sổ sách xong, cô đơn vô vị, gọt một thanh mộc kiếm, luyện lại Đoạn Thuỷ kiếm pháp. Khi Lục Tiệm xuất kiếm, chợt nhiên phát giác, ý nghĩ trong đầu vừa loé lên, mộc kiếm đã đâm ra, có lúc trong lòng mới nghĩ đến mười chiêu, tay đã sử ra đến mười lăm mười sáu chiêu, thanh mộc kiếm như lá khô trong gió, phiêu diêu nhanh chóng vô cùng, vượt ra ngoài tưởng tượng.

Lục Tiệm trong lòng kinh ngạc, suy đoán nhất định là do Hắc Thiên Thư, bất giác thở dài một tiếng, nhớ lại ngày ấy Diêu Tình thường oán trách bản thân xuất kiếm quá chậm, nếu như nhìn thấy khoái kiếm của Lục Tiệm bây giờ, không biết cô cảm tưởng gì. Nghĩ đến Diêu Tình, trong ngực y lại nhói đau "Ba năm không gặp, không biết nàng biến đổi như thế nào rồi? Tiên Bích tỷ tỷ đã giúp nàng giải độc chưa? Nàng ở chổ nào? Phụ mẫu nàng đều mất, gia viên bị thiêu huỷ, trơ trọi một thân, không biết có thương tâm cô đơn không?".

Nhất thời, Lục Tiệm ngẩng đầu nhìn mây trôi trên bầu trời xanh ngọc, bất giác mê mẩn. Chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách, có người nói: "Người con trai hẹp hòi, mất mèo rồi, vẫn còn đang thương tâm sao?".

Lục Tiệm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hoà phục của A Thị màu trắng như tuyết, ở hai tay áo và đầu gối đính vài bông hoa đào màu hồng phấn, Bắc Lạp Sư Môn trong lòng nàng cùng với màu áo trắng nhập vào nhau, nếu như không phải có hai con ngươi xanh lam, gần như không phân biệt được.

A Thị cười nói: "Như thế này vậy, con mèo này coi như là của ngươi, ta giúp ngươi nuôi. Nếu như tương lai nó không thích ta nữa thì ta trả lại cho ngươi".

Lục Tiệm lắc đầu nói: "Con mèo này vốn không phải là của ta, nó có chủ nhân khác".

A Thị nghĩ đến những lời Ninh Bất Không nói, không nhịn được hỏi: "Người chủ nhân đó cũng là một cô gái sao?".

Lục Tiệm gật gật đầu, A Thị nói: "Nàng ta có xinh đẹp không?".

Lục Tiệm nói: "Rất đẹp".

A Thị dẩu môi lên, hừ nhẹ nói: "Chẳng trách ngươi thương tâm như vậy, có phải là sợ mất mèo rồi thì không có cách gì làm vui lòng đại mỹ nhân đó".

Lục Tiệm sững người, bật cười nói: "Nàng ta rất xinh đẹp, ngươi cũng rất xinh đẹp".

Y so sánh A Thị với Tiên Bích, vốn không có ý gì khác. Gương mặt của A Thị thì lại ửng hồng, cúi đầu vuốt nhẹ con mèo trong lòng, than nói: "Xinh đẹp thì sao chứ, cũng không có người vì ta mà thương tâm".

Lục Tiệm không hiểu tâm tư của cô gái này, nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi: "Ngươi một mình ra ngoại trạch, người nhà không lo lắng sao?".

A Thị lắc đầu nói: "Cha mẹ ta đều qua đời rồi, trong các huynh trưởng thì đại ca với ta tốt nhất. Lần này đại ca đi Kinh đô, đám thị nữ đó suốt ngày vây lấy ta, không cho ta làm cái này cái kia, buồn chết đi được".

Nàng liếc mắt nhìn trộm Lục Tiệm một cái, cười nói: "Anh chàng này, ngươi tên gọi là gì?".

Lục Tiệm nói cho nàng biết. A Thị lấy làm lạ hỏi: "Tên của ngươi thật là kỳ quái".

Lục Tiệm nói: "Ta là người Đường, tự nhiên dùng tên của người Đường".

A Thị vui mừng nói: "Ta từng thấy qua tranh sơn thuỷ của Tuyết Cốc tiên sinh, trong bức tranh chính là núi non sông nước của Đại Đường, đó thật là rất đẹp rất đẹp".

Lục Tiệm lắc đầu nói: "Ta lớn lên ở bên bờ biển, ngày ngày nhìn thấy đều là biển, núi non sông hồ gì đều chưa từng thấy qua".

A Thị lộ ra vẻ thất vọng, nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: "Lục Tiệm, ngươi cùng với ta chơi trò 'Khiêu Ma'".

Lục Tiệm lấy làm lạ hỏi: "Khiêu Ma? Chơi như thế nào?".

A Thị cười tươi, đột nhiên kéo lấy tay của y, chạy đi. Lục Tiệm trước nay chưa từng nắm tay của con gái, tuy rằng luyện kiếm lâu ngày với Diêu Tình, cũng chưa có tiếp xúc da thịt với nhau, chỉ thấy bàn tay nhỏ của A Thị nõn nà mềm ấm, trái tim bất giác đập thình thịch, đến trước một bức tường, trong đầu mới có lại tri giác, chỉ thấy một bông hoa đào bên cạnh bức tường, cành lá sum suê tươi tốt, nghiêng ra ngoài bức tường.

A Thị đỡ lấy Bắc Lạp Sư Môn phía sau lưng, bỏ guốc gỗ ra, buộc vào bên hông, lộ ra một đôi bàn chân trắng nõn, sau đó hai tay ôm lấy cây, nhanh nhẹn như một con chồn, trèo lên chổ phân cành của cây đào, hướng về Lục Tiệm vẫy tay nói: "Nhanh, đến đây".

Nói xong tung người nhảy xuống, biến mất bên ngoài bức tường. Lục Tiệm thất kinh, vội trèo lên cây, đưa mắt nhìn đi, chỉ thấy bên ngoài bức tường là một vườn gai, mầm xanh mới nhú, khả năng sinh trưởng rất khả quan. Chợt thấy A Thị đứng giữa ruộng vẫy tay nói: "Mau xuống đây a!".

Lục Tiệm thấy bức tường vây này tương đối cao, nhưng A Thị còn có thể nhảy xuống, mình đường đường nam tử hán, cũng không thể thua nàng ta được, lập tức tung người nhảy xuống, đi vào trong ruộng.

A Thị nói: "Đám mầm gai này cao một thước rồi. Ta mỗi ngày đều đến nhảy, mầm gai mọc rất nhanh, một thước, hai thước, ba thước, không ngừng mọc cao, cuối cùng có thể mọc cao bằng một người. Nếu như lười nhác, không thể nhảy qua được, thì thua cho cây gai rồi".

Nói xong nàng cởi hoà phục, lộ ra y phục bên trong dán sát thân, ống quần chỉ đến đầu gối, lộ ra một đoạn chân trắng tuyết nhẵn mịn. A Thị hít một hơi dài, nhảy qua cây gai thứ nhất, chân vừa mới chạm đát, thì lại tung người lên, nhảy qua ngọn cây gai thứ hai, nhảy hết hàng cây gai như vậy, lại tiếp tục nhảy hàng tiếp theo, lúc đầu còn có thể nhẹ nhàng như chim yến, nhưng thể lực dần dần suy yếu, hai chân không ngừng chạm vào ngọn gai.

"Không nhảy qua được nữa rồi".

A Thị hổn hển thở dốc, mồ hôi như ngọc óng ánh theo gò má rơi xuống, y sam ướt đẫm mồ hôi, càng hiện rõ vóc dáng mềm mại nhỏ nhắn của nàng. Lục Tiệm thấy vậy đỏ mặt, vội quay đầu đi.

A Thị cười nói: "Một người nhảy cũng không có ý nghĩa gì. Ngày trước đều là đại ca cùng nhảy với ta, hôm nay ngươi nhảy cùng ta vậy. Nhưng mà đừng có thua cho cây gai à".

Lục Tiệm không dám nhìn thẳng vào nàng, "ừ" một tiếng, bỏ mộc kiếm xuống, học theo cách của A Thị, nhảy qua các cây gai. Nhảy rồi mới biết chỗ khó bên trong. Mấy cây đầu còn gọi là dễ dàng, nhưng càng nhảy càng mệt; nhảy đến phía sau, gai cao nửa thước cũng không nhảy qua được. A Thị có thể nhảy qua bốn hàng gai, còn Lục Tiệm thì hai hàng cũng không nhảy qua được, quả là không có đất để dung, chỉ cảm thấy bất luận như thế nào, cũng không thể thua A Thị nhỏ bé kia, do đó lấy lại tinh thần, dốc toàn lực để đối phó.

Nhảy hết một ngày, Lục Tiệm quay trở về phòng, hai chân đau nhức, đêm đó không dám làm việc gì khác, phủ đầu mà ngủ. Không ngờ hôm sau tỉnh dậy, cảm giác đau nhức ở hai chân đã biến mất không còn tung tích. Lục Tiệm vui mừng vô cùng. Buổi chiều đó, A Thị lại đến rủ y, ai ngờ chỉ qua một đêm, Lục Tiệm đã giỏi hơn nhiều, nhảy liên tục hai hàng, mới không còn hơi sức.

A Thị lấy làm lạ hỏi: "Chân của ngươi không đau sao? Lần đầu tiên ta nhảy gai, hai chân đau nhức vô cùng, mười mấy ngày cũng không xuống giường".

Lục Tiệm lắc đầu nói: "Cũng không biết tại sao, tối qua ta đau nhức vô cùng, sáng hôm nay thì khỏi hoàn toàn rồi".

A Thị nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng không đoán ra được cái ảo diệu bên trong, chỉ thấy đám gai đó mỗi ngày một cao. Lục Tiệm cũng càng nhảy càng cao, càng nhảy càng nhanh. Khi cây gai mọc cao thành năm thước như cây cột, A Thị sớm đã không còn cách gì nhảy qua được, còn Lục Tiệm thì nhẹ nhàng tung người, nhảy qua hai cây gai, thân pháp phiêu diêu, nhanh nhẹn như chim Hồng. A Thị nhìn đến xuất thần, đợi cho Lục Tiệm nhảy xong, hỏi y nguyên do, thì Lục Tiệm lại đờ miệng cứng lưỡi, nói không ra được.

A Thị bất giác cảm thán nói: "Đó chính là trời sinh rồi, đại ca thường nói, bản lĩnh trời sinh không phải là có thể học được".

Ngày hôm đó, sau khi nhảy qua hết các cây gai trong vườn, chỉ thấy A Thị khoanh tay mỉm cười, đứng ở bên cạnh, Lục Tiệm bất giác lấy làm lạ: "A Thị công chúa, tại sao ngươi không nhảy đi?".

A Thị lườm y một cái, hờn dỗi nói: "Đồ ngốc, ta không nhảy qua được".

Lục Tiệm cười nói: "Vậy ngày mai ta lại đến".

A Thị lắc đầu nói: "Ngày mai không cần đến nữa, gai mọc cao như vậy, không thể cao thêm được nữa".

Lục Tiệm nói: "Nói như vậy....".

A Thị không đợi y nói hết, vỗ tay cười nói: "Không sai! Ngươi không thua cho cây gai, ngươi thắng nó rồi".

Lục Tiệm bất giác hiểu ra, cũng cười lên. A Thị lại nói: "Lục Tiệm ngươi thu được thắng lợi lớn. Muốn ta thưởng cho ngươi như thế nào?".

Lục Tiệm nói: "Ta cũng không biết nữa, ngươi thích thưởng gì cũng được".

A Thị mỉm cười: "Được a, đợi ta nghĩ ra thì đến tìm ngươi".

Nói xong, ôm lấy Bắc Lạp Sư Môn bước đi.

Thêm Bình Luận