Chương 1-2
Khoác lên chiếc áo choàng đen rộng thùng thình với chiếc mũ to chùm kín nửa khuôn mặt, A Tử chậm rãi lướt đi trên đường cái đông người. Thi thoảng, cô lại chỉnh sửa quai đeo của chiếc giỏ trúc to bằng nửa người sau lưng mình.
Cô đi đến đâu, dân chúng trong thành liền tập trung theo xem đến đấy, ánh mắt họ đầy tò mò và kinh ngạc, vừa chỉ trỏ vừa bàn tán, như thể đang thấy được một điều hết sức mới lạ và thú vị.
Ở Trung Nguyên này, A Tử xác thực có chút đặc biệt. Bất kể nam nhân hay nữ nhân, ở thời đại này chiều cao trung bình chỉ tới 1m4 – 1m5, với chiều cao 1m87 cùng thể hình đầy đặn của A Tử, cô ở nơi này được gọi là ‘người khổng lồ’ cũng không ngoa.
Thời đại này đã mở ra ‘Con Đường Tơ Lụa’ nối liền hai châu lục Á – Âu, những thương nhân phương Tây cao lớn dừng chân ở Kinh Đô Trường An này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng phải, nhưng kẻ cao lớn khác biệt như A Tử thì bọn họ thật chưa có thấy qua.
Hơn nữa, dù là thương nhân phương Tây hay những nhà truyền giáo đến từ Thiên Trúc cũng luôn đi thành đoàn, phô trương thanh thế, còn đặc biệt kèm theo một người thông hiểu tiếng địa phương để giao tiếp, nào có kẻ dị tộc cao lớn nào đánh lẻ tới đây như A Tử.
A Tử không thấy phiền, cũng chẳng mấy quan tâm, lẳng lặng mà đi. Xung quanh cô là những nhân loại nhỏ con với nước da vàng đặc trưng của châu Á, trên người chúng mặc một loại quần áo tương tự như Hán Phục của người Trung Hoa, những toà nhà thấp tầng làm bằng gỗ với mái hiên cong cong, hệ thống chữ viết hoàn chỉnh không khác mấy với chữ Hán Phồn Thể….Vùng đất này tương tự như Trung Nguyên trong thời kì phong kiến vậy.
Nơi này, dường như A Tử cô từng quen thuộc...
A Tử dừng lại, bước chân vào một tửu lâu có vẻ sang trọng.
Bỏ mặc ánh mắt của mọi người, A Tử chậm rãi đi tới trước mặt một tiểu nhị gần đó, đưa cho hắn một thỏi bạc vụn, không cần nhiều lời, tiểu nhị rất chuyên nghiệp liền ân cần dẫn cô lên một nhã gian yên tĩnh trên lầu hai.
Cô nhẹ giọng gọi tên mấy món ăn bằng tiếng địa phương thực chuẩn khiế tiểu nhị kinh ngạc một lúc mới phục hồi lại.
‘Không ngờ kẻ dị tộc này lại thông hiểu Hán ngữ như vậy!’ – Trong lòng tiểu nhị thầm nghĩ
Trong lúc tiểu nhị xuống lầu gọi món, A Tử chậm rãi hồi tưởng lại khoảng thời gian từ khi cô xuyên tới đây.
A Tử là một kẻ có kinh nghiệm xuyên không, kể từ lúc A Tử có ý thức đến nay, cô đã du hành đến rất nhiều thế giới khác nhau, vô số không gian và thời gian khác nhau. Cuộc du hành này, cô không thể nào điều khiển, mỗi khi cô suýt nắm bắt được một điều gì đó về sự tồn tại của mình thì cô lại xuyên qua. Cảm giác như ai đó đang trêu đùa với sinh mệnh của cô vậy.
Ở thế giới gọi là Thế Kỷ 21 kia, A Tử đột ngột xuyên qua đến một vùng biển mà thời không này gọi là Đông Hải. Từ Đông Hải, cô một đường đi theo hướng Tây Bắc đến thành Trường An này mà không gặp bất kì trở ngại nào đáng nói.
A Tử cô là một sinh vật có trí khôn, sức mạnh vượt trội cùng tuổi thọ lâu dài. Một trong ba hình dáng của cô có bộ dạng gần như nhân loại, cô biết những ngôn ngữ khác nhau, những phong tục khác nhau cùng vô số điều mới lạ…A Tử gần như là một nhà thám hiểm kì cựu, cô thật không quá khó để hoà nhập với vùng đất Trung Nguyên này.
Không khó, nhưng cũng chẳng dễ!
A Tử đến những thành trì lớn, muốn dùng những nơi náo nhiệt như tửu lâu để nghe ngóng một số thông tin về thời không này, nhưng mỗi lần cô xuất hiện, mọi người đều đổi chủ đề mà tập trung bàn tán về cô, thật đáng hận!
Nhiều lần như vậy, A Tử liền dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh thưởng thức ẩm thực của nơi này, việc này có vẻ trang nhã, mặc dù thức ăn của nhân loại chẳng lúc nào sánh bằng những thớ thịt tươi sống nóng hổi kia.
Lúc này thức ăn đã mang lên, A Tử chậm rãi dùng bữa, động tác cùng phong thái có thể sánh ngang với những vương tôn quy tộc qua nhiều đời bồi dưỡng.