Cần gì hỏi lại, Thích Thiếu Thương đã đưa ra câu trả lời quá rõ ràng rồi. Trên đời này, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương, chỉ có thể sống một người, đây chính là số phận nghiệt ngã của họ.
—–
Vừa rời khỏi pháp trường Cố Tích Triều mới phát giác sắc trời cư nhiên âm u như vậy. Thiên địa tối tăm, gió tây tiêu điều, trong không khí tanh tưởi mùi máu khiến người muốn nôn mửa. Tiếng ho trầm thấp trượt ra từ đôi môi ưu mỹ, vỡ vụn trong cuồng phong.
Nói ra ai chịu tin, y lại ghét máu tanh! Vừa mới gϊếŧ ba người, máu trên tay còn chưa khô, làm sao có tư cách nói những lời này?!
Một mạt cười khổ tự giễu hiện bên khóe môi, vô thanh vô tức, cũng không ai nhìn thấy.
Mùi máu càng thêm nồng nặc ập vào mặt, cùng kéo tới còn có một sợi xích sắt sinh gió và tiếng quát khản đặc của Thích Thiếu Thương.
Thoái, một thức Đảo Thải Thất Tinh, Cố Tích Triều dùng đoạn kiếm trong tay chống chọi thế công của xích sắt.
Sợi xích đó vốn là hình cụ trói Thích Thiếu Thương, nhưng giờ đã thành vũ khí trong tay hắn. Một đầu quấn quanh cổ tay một đầu bị hắn quất tới tấp hướng Cố Tích Triều. Không còn nội lực, Thích Thiếu Thương chỉ bằng lực cánh tay hơn người cùng một bụng bi phẫn, cư nhiên dồn cho Cố Tích Triều phải liên tục lui về sau.
Trên vai trái vẫn cắm nửa đoạn Tinh Ngân, Thích Thiếu Thương mỗi bước đều ứa máu, hắn cứ như vậy mang theo đoạn kiếm, giẫm lên máu của mình, huơ xích sắt truy bức Cố Tích Triều, mỗi một cú nện lở đất của sợi xích hắn lại hỏi một câu tại sao.
———— Tại sao ư?! Ngươi rốt cuộc muốn đáp án gì? Mọi chuyện ta làm còn chưa đủ khai sáng cho ngươi hiểu?
Đường nhìn của Cố Tích Triều một khắc cũng không rời khuôn mặt Thích Thiếu Thương, thù hận lẫn thống khổ của hắn y đều khắc trong mắt, Thích Thiếu Thương điên rồi, nhưng y càng thêm lãnh tĩnh.
“Thích Thiếu Thương, ngươi hận ta thì cứ gϊếŧ ta đi. Bất quá với thực lực hiện giờ của ngươi, còn gϊếŧ được ta sao?” Vừa lui vừa nói, Cố Tích Triều không ngừng khıêυ khí©h.
Thích Thiếu Thương không nghe thấy gì nữa. Gió gào thét bên tai, hắn dường như sa chân vào một hố đen khổng lồ không thể thoát ra, trong đó chỉ có đau đớn và bi ai vô tận. Tất cả những gì hắn nhìn thấy là bóng dáng Cố Tích Triều, trong đầu cũng tràn ngập duy nhất một ý niệm là gϊếŧ chết người kia. Y lùi, hắn tiến, từng bước ép sát.
“Ngươi đang hối hận hai năm trước không gϊếŧ ta có đúng không? Nếu lúc ấy ngươi gϊếŧ ta, thì đã không có chuyện xảy ra hôm nay.” Cố Tích Triều tiếp tục thêm dầu vào lửa, tình cảnh này khơi dậy một đoạn hồi ức trong y. Hai năm trước Thích Thiếu Thương bị bắt vào Ngư Trì Tử giả làm dược nhân, y cũng từng nói rất nhiều rất nhiều với hắn như vậy, thừa biết hắn mất hết ý thức nhưng vẫn hỏi hắn ‘Nếu giữa ngươi và Cố Tích Triều không có mối thù kẻ sống người chết, ngươi với hắn có thể trở thành bằng hữu không’. Khi đó Thích Thiếu Thương tỉnh táo cho y một đáp án khẳng định. Nhưng giờ đây, nếu y hỏi câu này thì sao? Hắn sẽ cho y câu trả lời thế nào? Cố Tích Triều rất muốn biết.
Môi khẽ mấp máy, Cố Tích Triều còn chưa kịp mở miệng, một chốc thất thần đã bị sợi xích của Thích Thiếu Thương quét trúng tay phải. Cũng may Thích Thiếu Thương không có nội lực, bằng không cánh tay này của y nhất định bị phế mất. Dù vậy, cánh tay phải cũng một trận đau đớn như gãy xương, đoạn kiếm rời tay, Cố Tích Triều vội vàng rút lui.
Chút ấm áp trong mắt tan biến một cách chóng vánh, Cố Tích Triều cười lạnh: “Cửu Hiện Thần Long quả là Cửu Hiện Thần Long, cho dù tàn phế cũng không thể khinh thường. Ngươi đã muốn lấy mạng ta như vậy, ta sẽ cùng ngươi kết thúc. Hiện tại ngươi mất hết nội lực, ta cũng hai tay không, coi như công bằng.”
Cần gì hỏi lại, Thích Thiếu Thương đã đưa ra câu trả lời quá rõ ràng rồi. Trên đời này, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương, chỉ có thể sống một người, đây chính là số phận nghiệt ngã của họ.
Phía sau là một con đường rộng rãi, có lẽ bởi vì mọi người trong trang đều tụ tập tới pháp trường, cho nên ở đây vắng vẻ không một bóng người. Chỉ có ánh đèn dưới mái nhà dân ven đường chập chờn trong gió đêm, hỏa quang mờ ảo vẽ ra một khung cảnh lạnh lẽo quỷ dị.
———– Một nơi lý tưởng để quyết đấu!
Trong khi Cố Tích Triều nghĩ vậy, Thích Thiếu Thương một lần nữa tấn công.
Cố Tích Triều lúc này chợt phát hiện thì ra người bị dồn vào đường cùng mới là đáng sợ nhất. Bởi vì tâm vô tạp vụ, không phải lo được lo mất, cũng chẳng có gì cố kỵ, nên mới có thể phát huy sức mạnh tột đỉnh. Giống như Thích Thiếu Thương bây giờ, dù nội lực mất hết, võ công chiêu thức vẫn còn nguyên, lại thêm tín niệm kiên trì đưa đối thủ vào chỗ chết, quá đủ để giằng co với mình.
Trong tay áo có giấu Thần Khốc Tiểu Phủ, nhưng Cố Tích Triều không muốn ra tay. Y cần một trận vật lộn bằng xương bằng thịt để phát tiết uất ức trong lòng.
Xích sắt lại tới, Cố Tích Triều lui, một bước ba thước. Thích Thiếu Thương hăng hãn đuổi theo, sợi xích trong tay đảo về, Cố Tích Triều linh hoạt như cá ngay dưới sợi xích trượt xéo ra ngoài, đợi xích sắt thế đi đã muồi, lại nhoài người vυ"t trở về trước mắt Thích Thiếu Thương. Không kịp thu xích, Thích Thiếu Thương vung chưởng đánh ra, Cố Tích Triều lần này không lùi mà tiến, lấy chưởng đánh trả.
Lưỡng chưởng giao thác rơi trên người đôi bên, nhưng kết quả khác xa một trời một vực. Cố Tích Triều chỉ lui về sau nửa bước, còn Thích Thiếu Thương lại bay thẳng ra ngoài.
Trên con lộ dấy lên một màn bụi mịt mù, Thích Thiếu Thương văng hơn trượng mới dừng được thế ngã. Một tơ máu đỏ sẫm từ khóe môi tràn ra, Thích Thiếu Thương hoàn toàn không để ý, đứng dậy liền khởi xướng công kích.
Áo nhuốm máu như lửa, tóc tán loạn như mưa. Thích Thiếu Thương đã hóa thành tu la bạo nộ xông về phía Cố Tích Triều.
Dưới chân là bộ pháp đạp vân truy nguyệt, Cố Tích Triều phất tay áo, gió cuốn mây bay, lại một chưởng ngay lưng Thích Thiếu Thương, lần này lực đạo mạnh hơn lần trước, Thích Thiếu Thương thẳng tắp úp sấp lên một cái rạp ven đường, hồi lâu mới gắng gượng bò lên lại.
Mày nhướn cao, Cố Tích Triều khoanh tay, hơi hất cằm dùng một loại thần tình kiêu ngạo chế giễu người trước mặt.
Liên tục bị thương, toàn thân đẫm máu, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy sức lực của mình đang tiêu tán. Trong đầu còn một tia thanh minh, nhưng trước mắt my mục Cố Tích Triều càng lúc càng mơ hồ. Hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa, còn có thể tự tay gϊếŧ người này hay không.
Tay, giơ lên, nắm lấy đoạn kiếm trên vai, rút ra. Máu, bắn tung toé. Cố Tích Triều cả kinh, không đợi y phản ứng, Thích Thiếu Thương đã lần thứ ba vọt tới. Lần sau tốc độ đều nhanh hơn lần trước, công kích cũng hung mãnh hơn lần trước. Một cơn nhức nhối từ bên cổ truyền đến, Cố Tích Triều khom người tránh đi, trở tay đỡ đòn, cánh tay lại bị xích sắt quấn lấy vặn ngược ra sau, mà Thích Thiếu Thương đã cận kề trước mắt. Lên gối liên tục thụi vào bụng Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều định thoát thân nhưng không ngờ Thích Thiếu Thương khí lực lớn kinh khủng, gắt gao áp trên người y một tấc cũng không buông, xích sắt trong tay siết chặt, đoạn kiếm càng mỗi chiêu chí mạng. Cố Tích Triều công thủ lưỡng nan, trên người đã bị thương vài chỗ.
Bọn họ dây dưa ngã xuống đất, cuồn cuộn lăn lộn, không ai nhường ai, mặc kệ sinh tử. Hai người như hai con bướm trong gió tây lá rụng liều chết triền miên. Không có ngày mai, cũng không thấy tương lai, giữa họ chỉ còn trận giao phong cuối cùng này.
Bị Thích Thiếu Thương đè dưới thân, Cố Tích Triều không biết bởi vì khó thở hay do ánh đèn leo lét sắp tắt trong gió khiến tầm mắt của mình nhất thời nhòe đi. Đợi y có thể nhìn rõ mọi vật trở lại thì một đạo hàn quang đã tới trước mặt.
Đó là kiếm quang, cũng là mục quang của Thích Thiếu Thương, sắc bén như muốn băm y thành ngàn mảnh