Chương 7

"Mạc tổng đi thôi!"

Câu nói vừa dứt thì mấy tên tay sai bị ngã xuống đất. Từ phía xa một chiếc ô tô đen phóng tới. Ngó trong xe là một chàng trai mái tóc màu vàng và một người mái tóc màu hạt dẻ.

Mấy tên kia chưa kịp phản ứng lại thì người con trai tóc vàng đã rút súng ra bắn liên tục. Tất cả đều ngã gục trước mũi súng của anh ta.

Cô gái kia sợ hãi bóp cò định bắn chết Mạc tổng thì bị Mạc tổng giữ chặt tay đau đến mức không cử động được, anh hất tay cô ngã ngửa xuống đất. Hàm Quang bước tới chĩa súng về phía cô ta. Mạc Lăng cũng bước tới phía người đàn ông mặc vest trắng rồi nói:

"Món quà đặc biệt này của ông tôi nhận"

Sau đó anh quay người: "Dọn dẹp đi"

Hai người con trai mới đến vội cúi đầu ngoan ngoãn "Vâng thưa Mạc tổng"

Mạc Lăng đi tới mở cửa xe, thấy anh đang đi ra chỗ mình cô vội nhắm mắt lại.

Anh mở cửa thấy cô nhắm mắt bèn: "Mở mắt ra đi"

Tiêu Tuyết đổ hết mồ hôi, cô mở mắt nhìn anh. Mạc tổng đưa tay về phía trước. Cô nắm lấy tay anh bước ra khỏi xe.

Vừa ra ngoài cô thấy mấy người nằm dưới đất máu ở khắp nơi, cô sợ hãi nhắm mắt lại. Mạc tổng từ phía sau, một tay che mắt cô, một tay dìu cô về phía trước.

Hai người kia quay lại nhìn nhau: "Trời đất chuyện gì đây? Mạc tổng đi với con gái sao?"

Hàm Quang bước tới: "Chuyện dài lắm, dọn dẹp xong rồi nói tiếp"

...

Tiêu Tuyết ngồi trên xe cùng Mạc tổng. Một lúc sau, Hàm Quang bước lên xe.

"Xong rồi đó, giờ chúng ta đi chứ"

Mạc Lăng gật đầu.

"Ấy... còn chúng tôi nữa chứ!" - Hai người kia chạy tới mở cửa xe. Đột nhiên người con trai tóc vàng ngồi cạnh cô. Tiêu Tuyết cúi đầu lễ phép.

"Chào anh"

- "Tôi là Đặng Anh còn kia là em trai song sinh của tôi Đặng Ân" - anh vừa cười vừa nói rất thân thiện.

Tiêu Tuyết cúi đầu "Còn tôi là Tiêu Tuyết"

Đặng Ân từ ghế trên ngó xuống: "Tên đẹp mà người cũng đẹp nha"

Tiêu Tuyết đỏ ửng mặt, cô nhìn xuống dưới đất. Hai tay nắm lại.

Đặng Anh cười: "Trời cô ấy ngại rồi"

Đột nhiên Đặng Anh cảm thấy có một thứ gì đó khiến anh lạng sống lưng đến lạ. Thì ra là Mạc tổng đang nhìn anh. Anh chấp hai tay lại sau đó quay người nhìn lên trên không dám nhìn cô nữa. Đặng Ân cũng quay người lên trên. Hàm Quang thấy vậy không ngậm được cười, anh cố mím môi lại sau đó lại xe đi.

Đi một đoạn Đặng Ân ghé gần Hàm Quang nói nhỏ:

"Chuyện này là sao đây?"

Hàm Quang cười sau thở dài nói: "Tôi cũng sốc lắm đó. Giờ quen rồi. Có lẽ phải hỏi Mạc tổng của cậu"

- "Chuyện gì?" - Đột nhiên Mạc Lăng lên tiếng khiến mọi người trên xe đều sợ hãi.

Đặng Ân mới quay xuống nhìn sau đó thủ thỉ nói :

"Mạc tổng chúng tôi mới xa cậu có hai tuần mà sao cậu lại thay đổi nhiều vậy"

Mạc Lăng vẫn chưa hiểu gì, anh mở mắt nhìn Đặng Ân. Còn Đặng Ân thì lại chuyển ánh mắt về phía Tiêu Tuyết. Cảm thấy mọi ánh mắt đang dồn về phía mình, Tiêu Tuyết mới ngửng lên đưa mắt nhìn mọi người.

Cô đang định nói thì Mạc tổng đã lên tiếng: "Là người của tôi"

Đặng Anh mới cười cười: "Là người mới sao? Cô có khả năng gì vậy?"

Đặng Ân cũng xen vào: "Tôi đảm nhiệm mấy việc công nghệ máy tính, thỉnh thoảng hack mấy dữ liệu, còn chiến đấu thì không giỏi bằng anh trai tôi. Anh ấy là một thiện xạ đó nha! Còn Hàm Quang thì là một tên khốn chỉ giỏi đánh nhau và tốc độ"

- "Sao cậu lại nói tôi như vậy?" - Hàm Quang cau mày.

Đăng Ân mặc kệ sau đó nhìn cô nói tiếp: "Nói xem, cô giỏi gì vậy?"

Tiêu Tuyết lúng túng xua tay: "Tôi... tôi..."

Mạc tổng đưa tay kéo tay cô lại, Tiêu Tuyết quay người lại nhìn Mạc tổng chằm chằm.

"Giỏi cãi tôi"

Câu nói khiến cho ba người còn lại như xanh mặt muốn nhảy nhào ra khỏi chiếc xe.

Còn mặt cô thì đỏ như quả cà chua.

"Đây có còn là Mạc tổng của chúng ta không vậy?"- Đặng Anh nói.

- "Các cậu thấy sao" - Mạc tổng vẫn thản nhiên tựa ra sau nói.

Tiêu Tuyết không biết nói gì cô chỉ biết cúi đầu xuống đất.

"Nào Tiêu Tuyết sắp tới nhà cô rồi đó!" - Hàm Quang nói.

- "Hai anh mình chả được biết gì hết" - Đặng Ân nhìn Đặng Anh nói bằng giọng chán nản.

Đặng Anh vỗ vai Tiêu Tuyết: "Cô gái này thú vị thật nha"

...

Chiếc xe dừng lại trước một cái ngõ.

"Nhà cô ở trong ngõ à? Phải đi bộ vào thôi" - Hàm Quang nói sau đó mở cửa xe.

Hai người Đặng Anh - Đặng Ân tò mò cũng đẩy cửa bước xuống. Mạc Lăng cũng bước xuống.

Tiêu Tuyết cảm thấy hồi hộp. Đây là nhà cô mà sao cô lại cảm thấy run như vậy. Cô bước xuống.

Mạc tổng đi tới bên cạnh cô: "Còn không mau đi"

Hàm Quang đưa cho cô một hộp quà: "Này, tôi đã chuẩn bị đó" anh ghé sát nói.

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn. Cảm giác xúc động đến khó tả, cô ôm hộp quà, kéo chiếc vali của mình sau đó bước từng bước đi...

- Mình mới xa nhà có một tuần... giờ được về mình nên nói thế nào bây giờ nhỉ?

Đi một đoạn là tới nhà cô. Cô không dám vào hẳn mà chỉ núp sau bức tường nhìn lén. Cô thấy bóng lưng của Tiêu Phong.

"Chắc em ấy vừa đi chợ về" - Cô thủ thỉ.

"Không vào nhà à?" - Giọng nói bất ngờ sau lưng cô khiến cô giật bắn mình, Tiêu Tuyết xoay người lại thì Đặng Ân đã đứng ngay sau cô.

- "Anh làm gì ở đây vậy?" - Tiêu Tuyết nói.

"Mạc tổng bảo tôi đi xem cô như thế nào. Mà ngờ cô ngốc thật sự ý" - Anh vừa nói vừa cười.

Tiêu Tuyết kéo chiếc vali: "Kệ tôi. Giờ tôi vào nhà đây"

- "Này!" - Đặng Ân kéo vai cô lôi ngược lại.

"Chuyện gì?"

- "Mạc tổng vẫn đợi cô" - Anh nói đúng như vậy sau đó quay người bỏ đi.

Tiêu Tuyết thở dài, cô nợ Mạc tổng nhiều như vậy. Muốn dứt cũng thật khó. Nhưng lại không thể cho bố mẹ biết cô đang dính vào một đám người như thế nào. Một tuần ở cạnh Mạc tổng thật sự chưa đủ để hiểu tất cả về anh ta.

Cô đẩy cửa bước vào.

Tiêu Phong quay người ra nhìn, cậu vô cùng bàng hoàng: "Chị?"

- "Tiêu Tuyết!" - Mẹ cô từ trong nhà chạy ra.

Đã nhủ trong lòng không được khóc, sao nước mắt cô lại không ngừng rơi thế này.

"Con nhớ mọi người lắm" - Cô ôm lấy mẹ vừa nói vừa khóc.

Tiêu Phong đứng dậy cũng đi tới ôm lấy mẹ và chị.

- "Con ở đó thế nào? Sao lại về được đây?" - Mẹ cô lau nước mắt rồi hỏi.

Tiêu Tuyết đỡ mẹ ngồi xuống ghế. Hai bàn tay cô nắm lấy tay bà: "Con giờ đang đi làm tại một tập đoàn lớn, họ thấy con vất vả nên rất thương con. Giờ mẹ không cần lo nữa, con có tiền trả nợ rồi mẹ ạ"

Mẹ cô nghẹn ngào.

Cha cô từ trên tầng bước xuống, thấy cô ông hơi cau mày: "Sao lại về?"

- "Con về thăm mẹ rồi sẽ đi ngay" - Cô lấy hộp quà mà Hàm Quang đã chuẩn bị đưa cho mẹ.

- "Mẹ mau cầm lấy đi"

Mẹ cô vội mở ra xem, bên trong là một bộ trang sức và một phong bì. Bà hốt hoảng lắp bắp nói:

"Đây là ...?"

Cha cô đột nhiên tức giận nắm tay cô kéo ra:"Sao đi có một tuần mà lại có nhiều tiền thế hả? Dì Hân hôm qua cũng vừa gọi ta nói chuyển vào tài khoản cho ta hai mươi triệu đô chuyện này là sao?"

Mẹ cô vội đi tới: "Tiêu Tuyết sao lại nhiều tiền thế này?"

- "Đây là tiền họ giúp mình trả nợ trước, sau đó con sẽ làm bù trả sau mà"

Chát! - Tiêu Tuyết ngã xuống đất.

"Cha, sao cha lại đánh chị ấy?" - Tiêu Phong đi tới đỡ cô.

- "Nói thật đi, có phải mày đã... mày đã làm cái loại đó không?"

Tiêu Tuyết bật khóc. "Sao cha lại nghĩ con như vậy? Con không phải loại gì cả. Đây là tiền họ giúp con mà"

"Họ là ai?" - Cha cô vẫn giữ ánh mắt đấy.

- "Con nói thật mà..." - Mình có nên nói mình làm cho Mạc tổng không?

"Ta sẽ gọi cho dì Hân, ta muốn biết sự thật" - Cha cô lấy điện thoại ra để gọi.

Tiêu Tuyết ngồi dưới đất cô lau những giọt nước mắt: "Tại sao lại không tin con vậy?"

Cha cô vẫn cố chấp. Ông không nói gì.

Tiêu Tuyết đứng lên: "Gặp dì Hân nên con mới biết sự thật, gặp dì ấy con mới hiểu, rốt cuộc là tại sao vậy? Tại sao cha lại lừa dối bọn con"

Mẹ cô sững người. Tiêu Phong kéo tay cô lại:

"Chị đang nói cái gì thế?"

- "Chị đang nói sự thật đấy "Cô rút tấm ảnh ra đưa cho ông "Cha nói đi, họ là ai?"

Mẹ cô ngồi bệt xuống đất: "Tiêu Tuyết... con..."

Tiêu Tuyết tức giận bỏ chạy lên phòng. Cô chốt cửa lại sau đó ngồi bệt xuống sàn.

Cảm giác của cô lúc này thật tệ hại. Cảm giác bị phản bội, cảm giác của sự mất yêu thương và bị nghi ngờ. Thảm hại...

Đáng ra cô không nên quay về đây mới phải.

"Tiêu Tuyết ! Mở cửa ra đi chị!" - Tiêu Phong gọi.

- "Chị muốn ở một mình"

Tiêu Phong như cũng đã hiểu cậu không nói gì nữa chỉ bỏ xuống tầng.

Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà cô vẫn ngồi đấy không nói gì cả. Chú chó nhỏ bên ngoài đưa tay cậy cậy cánh cửa. Lúc này cô mới đi ra mở cửa.

"Mày nhớ tao không?"

Con chó liếʍ lên mặt cô như một câu trả lời.

"Tao cũng nhớ mày lắm" - Cô nói.

- "Xuống nhà nói chuyện " - Đột nhiên cha cô bước lên nói.

Trong nhà cô bây giờ mọi thứ giờ đây rất lạ. Yên tĩnh một cách rất lạ.

Cha cô đặt cốc nước xuống bàn, ông thở dài rồi nói: "Đây là vợ trước của ta, nhưng bọn ta đã ly hôn rồi không còn gì với nhau cả"

- "Cô ấy đang ở London phải không?" - Tiêu Tuyết hỏi.

Cha cô vẫn im lặng.

- "Cô ấy chắc khiến cha tự hào lắm... đỗ vào đại học ở Anh... thật là giỏi. Còn con chả thể làm gì cho cha tự hào"

"Tiêu Tuyết" - Ông nói.

Nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào. Hai tay nắm chặt lại: "Nhưng cha yên tâm... con lo được cho gia đình. Dù có là đứa thất học nhưng đồng tiền con kiếm được cũng không phải đồng tiền dơ bẩn"

"Dì Hân nói con theo một công ty làm việc" - Ông bình tĩnh nói.

Tiêu Tuyết lau nước mắt rồi nói tiếp: "Con đã lớn rồi, con không phải đứa trẻ con. Con sẽ tài giỏi, con sẽ cho cha thấy"

Ông Hàn đưa mắt nhìn cô.

Tiêu Tuyết đứng dậy: "Con sẽ khiến mẹ tự hào"

Tiêu Phong từ trên tầng chạy xuống: "Chị lại định đi đâu thế"

Tiêu Tuyết mỉm cười vẫy tay chào, cô tiến tới chỗ vali: "Em phải học thật giỏi nhé! Chị sẽ kiếm tiền lo cho em. Chào mẹ giúp chị nha"

- "Định đi tới bao giờ ?" - Cha cô nói bằng giọng nghiêm túc.

"Ba muốn con qua London mà"

Tiêu Tuyết đưa tay đẩy cửa.

Từ bây giờ mọi chuyện phía sau cánh cửa này - tất cả do cô tự quyết định. Cuộc sống của cô là sương hay nắng... hay là đêm u tối tăm. Cô nhất định sẽ tự quyết định.

"Con vẫn sẽ về thăm mọi người. Tạm biệt"

Cô bước đi... chính là lúc này cuộc đời của cô sẽ do cô chọn. Là gì? Câu trả lời còn ở phía trước.

Tiêu Tuyết vừa khóc vừa cắm đầu chạy.

Bụp. Đột nhiên cô lao vào ai đó. Cô sắp ngã thì người đó kéo lấy cô.

Tiêu Tuyết nhìn lên.

Mạc Lăng nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô: "Giờ mới về sao?"

Tiêu Tuyết lau nước mắt: "Mạc tổng, tôi muốn giỏi hơn, tôi muốn trở thành một người hoàn hảo khiến tất cả phải ngưỡng mộ tôi"

Mạc tổng không nói gì nhưng ánh mắt của anh thì đã thay đổi ánh mắt hài lòng. Anh rất hài lòng.

Đây là lí do mà anh muốn cô về nhà... không phải là cho cô về... mà là muốn cô tự nói lời tạm biệt với gia đình...

Từ bây giờ cô chính là người của Mạc tổng.

"Người của tôi thì chắc chắn phải giỏi rồi" - anh lau nước mắt cho cô.

-Tôi sẽ làm được.