Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc tổng rời khỏi nhà... để lại Tiêu Tuyết ngồi mất hồn trên ghế.

Vừa lên xe, Hàm Quang đã ngoái cổ xuống nói:

"Phía bên Jam đang chính thức hạ màn đó. Giờ bọn chúng đang tới bến tàu. Tối nay sẽ tổ chức Casino ở đó nghe nói rất nhiều nhà cổ đông sẽ tham gia"

Mạc Lăng cau mày "Hắn nghĩ vài chiêu trò đó mà động nổi vào mảnh đất của ta à?"

Hàm Quang nghe thế quả thực rất đắc ý, đúng là con người Mạc tổng chưa bao giờ để ai hơn mình cái gì. Anh gạt số "Vậy tới bến tàu chứ?"

- "Còn phải hỏi" - Mạc Lăng nói xong sau đó khoanh tay lại anh ngả về phía sau.

Hàm Quang nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước. Đối với Mạc tổng chỉ có hai suy nghĩ một là phải "Đến trước" hai là phải "Đúng lúc" cho nên nếu đỡ lỡ cả hai trường hợp thì anh không xứng làm cánh tay đắc lực cho Mạc Lăng.

Chiếc xe đã gặp mặt con tàu chỉ sau nửa tiếng. Các vị khách đã bắt đầu có mặt đầy đủ để chuẩn bị lên tàu tham gia vào Casino tối nay. Toàn những vị tỷ phú có tiếng, đều rất háo hức. Mạc Lăng vẫn tỏ ra rất bình thường anh tiến vào.

Phía bên ngoài đã rất nhiều cận vệ thì vào trong cũng rất nhiều. Mở ra trước mắt mọi người là những chiếc bàn lớn, trên trần chỉ có duy nhất chiếc đèn pha lê lớn tạo cảm giác sang trọng đến lạ. Tiếng xúc xắc lắc, tiếng hô hào của mọi người.

Nhưng nó chả có điểm nào thu hút Mạc tổng cả, anh ngồi từ phía xa theo dõi tất cả, tay cầm ly rượu vang uống.

Hàm Quang từ phía sau đi tới sau đó nói nhỏ "Không thấy Jam đâu cả, không biết hắn tính làm gì"

Mạc Lăng cười khểnh: "Trò của hắn cũ lắm rồi"

- "Lẽ nào cậu biết à?"

Mạc Lăng đặt ly rượu xuống bàn sau đó đứng dậy

"Một khi cậu đã lên tàu cậu sẽ chơi và khi cậu hết tiền cậu lại cần người rót vốn hoặc cậu sẽ bị đá khỏi tàu"

Hàm Quang đã hiểu ra "Hắn định ép các cổ đông vào thế phải vay nợ à?"

Mạc Lăng không nói gì, Hàm Quang chấp hai tay vào nhau "Nếu ép họ thì chỉ có duy nhất một việc thôi"

-"Gian lận"- Cả hai đồng thanh nói.

Hàm Quang mỉm cười sau đó chỉnh lại cặp kính

"Trò Mèo sao định lại Hổ kế"

- "Chơi thắng hết tiền mèo sẽ bò khỏi ổ" Mạc Lăng nói.

Anh ngồi xuống bàn sau đó chống hai tay lên cằm

"Tôi chơi"

Hàm Quang cười cười sau đó đi tới người nhân viên phát bài "Để tôi chia ván này cho"

Người nhân viên có vẻ lúng túng.

"Mạc tổng" Từ phía xa một người đàn ông cao lớn nói. Mạc Lăng quay người lại nhìn.

Người đàn ông thân hình cao lớn, mái tóc vàng xoăn, đôi mắt xanh và cặp mũi cao mang chuẩn nét Châu Âu.

Hàm Quang vội đi tới "Không phải ngài Jam sao? Tôi không biết ông lại ở đây đấy"

Jam cười lớn "Đây là tàu của tôi mà"

Mạc tổng tỏ vẻ đắc trí - Anh chưa kịp ra tay mà ông ta lại tự tìm đến rồi.

"Thì ra là người quen à?"

Jam bước tới đưa tay về phía trước tỏ ý muốn bắt tay "Mạc tổng, xin thứ lỗi vì bây giờ mới có thể ra đón tiếp"

Mạc Lăng không phản ứng gì anh chỉ nói "Tôi không để bụng đâu"

Jam hơi cau mày. Thằng nhóc này miệng còn hôi sữa mà dám lên mặt như vậy, ông nắm bàn tay rồi rụt về : "Nếu vậy thì hôm nay tôi phải tiếp đãi cậu tử tế rồi"

-"Không cần đâu, tôi về đây"- Mạc tổng đứng dậy.

Trước khi ra về anh còn nói: "À mảnh đất ở Canada không thể dùng tiền bẩn để mua được đâu"

Hai bàn tay Jam nắm chặt lại.

Mạc Lăng và Hàm Quang vừa ra khỏi cửa.

"Gϊếŧ" - Jam nói. Ánh mắt đầy căm phẫn.

Lũ cận vệ nghe thấy như thế bèn gật đầu ngay.

Mạc tổng vừa đặt chân xuống bến tàu thì đã có một đám người áo đen hồng hộc lao tới vây quanh hai người.

Hàm Quang cười "Con mèo này không kiên nhẫn lắm"

Lũ người rút ra một thanh kiếm lớn.

Hàm Quang có vẻ hứng thú, anh tháo cặp kính ra sau đó cởϊ áσ vest.

"Kiếm thôi à? Ăn thua gì."

Câu nói vừa dứt thì anh cũng giơ chân đá ngay tên đầu tiên. Hắn ngã nhào ra, bọn đằng sau thấy thế lao hết lên. Mạc Lăng sau mày, anh giơ chân đá ngay vào bụng tên đầu tiên, hắn vừa ngã xuống thì lưỡi kiếm chém vụt xuống, anh né ngay rồi đấm vào mặt hắn.

Vụt... lưỡi kiếm lại lướt qua, Mạc Lăng ngửa ra sau rồi đá ngay.

Hàm Quang đã lấy được kiếm của một tên sau, đúng lúc này một tên khác chém xuống.

...

Lưỡi kiếm của hắn bị lưỡi kiếm của Mạc tổng chặn lại.

Hàm Quang đá vào bụng hắn. Ngay lúc này...

Bùm.

Mạc tổng ngã xuống.

Hàm Quang mặt mũi tái nhợt đi vì sợ "Mạc Lăng!"

Từ xa một tên ở đâu xuất hiện dùng súng bắt vào bả vai của Mạc tổng.

Mạc Lăng ngã xuống nhưng vẫn chống tay, anh cau mày "Khốn khϊếp"

Hắn định bắn tiếp nhưng không thể vì lưỡi kiếm của Hàm Quang đã nhanh hơn hắn, chỉ một nhát mà anh đã khiến bàn tay của hắn đẫm máu... khẩu súng rơi xuống, Hàm Quang cầm lấy sau đó chĩa súng vào đầu tên đó:

"Ra lệnh cho chúng để bọn ta đi"

Tên này mặt tái nhợt đi vì đau đớn, hắn cau hết hai mày, bàn tay thì bị chém, hắn quát lớn:

"Để chúng đi đi!"

Mấy tên kia đành phải lùi lại.

Mạc tổng bước tới chỗ Hàm Quang bờ vai anh đã ướt màu máu, anh chỉ cởi chiếc áo vest sau đó vứt xuống đất. Ánh mắt Mạc Lăng như một tia lửa.

- Có nợ thì sẽ phải trả.

Vừa lên xe, Hàm Quang đã lo lắng: "Mạc Lăng cậu cố gắng chút tôi sẽ đi tới bệnh viện"

Mạc Lăng ngồi sau, trán đẫm mồ hôi, anh tựa vào ghế cau mày nói: "Về nhà"

- "Nhưng mà..." Hàm Quang lúng túng.

"Đây là lệnh!"

Không còn cách nào Hàm Quang chỉ còn cách về nhà.

Chiếc xe tới dinh thự, Hàm Quang nhanh chóng mở cửa, anh đỡ lấy Mạc Lăng. Nhưng Mạc Lăng lại muốn tự đi, anh bước tiếp với những bước đi loạng choạng.

Mắt anh bây giờ đã bắt đầu mờ, mồ hôi thì không ngừng chảy, anh đẩy cửa vào.

Lúc này, Tiêu Tuyết đang đi lại trong nhà, cô liền chạy tới trước mặt anh:

"Mạc tổng tôi..." anh thậm chí còn chả nghe rõ lời cô nói

Anh thiết đi.

Tiêu Tuyết theo phản xạ đỡ lấy anh.

"Máu...! Mạc tổng...!" Cô hét lớn.

Quản gia cũng chạy ra, từ bên ngoài Hàm Quang cũng chạy vào.

Hàm Quang và quản gia nhanh chóng đỡ lấy anh sau đó đưa lên phòng. Tiêu Tuyết chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Cô nhìn bàn tay dính máu của mình mà run sợ...

- Làm sao bây giờ? - Cô suy nghĩ, đôi mắt lo lắng nhìn Mạc Lăng.

Hàm Quang đi tới chỗ cô: "Mau rửa tay, sau đó xuống nhà ngồi đợi, ở đây để chúng tôi lấy viên đạn ra"

Cô lắp bắp: "Mạc tổng sẽ không sao chứ?"

Hàm Quang cười, sau đó đặt tay lên vai cô:

"Tất nhiên rồi! Tên quái vật như cậu ta chưa chết được đâu!"

Tiêu Tuyết gật đầu sau đó mở cửa đi ra, trước khi đi cô còn phải ngoái cổ lại nhìn Mạc Lăng một cái rồi mới ra ngoài.

Cô vào phòng rửa tay sau đó ra ghế ngồi.

- Rốt cuộc tôi còn phải gặp những chuyện như nào đây?

Trên phòng, Hàm Quang cầm con dao lên, anh đi tới sau đó từ từ rạch một đường chỗ đạn bắn của Mạc tổng, Mạc Lăng cau mày.

"Mạc Lăng, cố chịu đi, viên đạn này hơi sâu"

Thấy viên đạn, Hàm Quang nhanh chóng gắp nó ra.

Cạch... viên đạn rơi xuống khay sắt.

Quản gia nhanh chóng băng vết thương lại.

Hàm Quang cầm viên đạn lên xem sau đó cười lớn

"Tiểu Mạc cậu thật là có phúc đó, bị loại đạt này bắn vào mà vẫn sống."

Mạc tổng cau mày, anh mở mắt nhìn xung quanh...

"Thôi nghỉ ngơi đi, tôi về đây!" - Hàm Quang nói sau đó mở cửa ra về.

Quản gia cũng cúi đầu: "Xin phép thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi nhé!"

Tiêu Tuyết đang ngồi, nghe tiếng chân bước xuống cô vội ngoái cổ lên nhìn.

"Lên phòng đi Tiêu Tuyết, tôi giao Mạc Lăng lại cho cô đó" - Hàm Quang nói.

Tiêu Tuyết bước tới "Giải quyết xong rồi sao?"

- "Đúng vậy, cô đừng lo lắng. Tôi về tắm rửa sau đó mai sẽ qua ngay"

Tiêu Tuyết gật đầu.

Cô đi lên phòng.

Mạc Lăng đang nằm trên giường, mái tóc đen ấy đã đẫm mồ hôi. Mạc Lăng đang cởi trần chỉ có miếng băng quanh bả vai và lớp băng chéo qua ngực. Tiêu Tuyết cảm thấy có chút ngại ngùng. Rõ ràng cô chả là gì mà lại phải ở với một nam nhân không rõ ràng, sau này chỉ sợ có nhiều tai tiếng. Cô bước tới chỗ Mạc tổng. Sau đó kéo chiếc chăn lên để đắp cho anh. Đột nhiên Mạc tổng túm lấy tay cô.

"Mạc tổng!!!"- Cô giật mình.

Mạc Lăng cau mày "Ngủ đi"

Tiêu Tuyết định nói nhưng sợ nếu cô nói nhiều sẽ làm anh ta tức giận nên cô chỉ gật đầu sau đó chèo lên giường. Cô nằm khép nép phía ngoài.

Bây giờ trong đầu cô rất nhiều điều thắc mắc : Rốt cuộc anh ta là ai? Là người như nào? Sát thủ hay ông trùm? Còn mình thì đang làm gì đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »