Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thương Em Cả Một Đời

Chương 3: Tôi cần.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.

Và hiện tại, người chồng trong truyền thuyết ấy đang ở ngay trước mặt cô, không chút ngượng ngùng nào mà quỳ xuống trước cô, bình tĩnh buông lời độc địa, "đe doạ" cô.

Tâm trí của Lục Hạ quay cuồng. Đặc biệt để ý câu nói "em cũng uống cạn ly rượu có thuốc k.ích d.ục mà một cô người mẫu "chuẩn bị" cho anh." của Hoắc Vũ.

Trong một khoảnh khắc nông nổi, cuộc đời của Lục Hạ đã phải rẽ ngang. Cô không may nhấn nút tự hủy rồi.

"Anh... anh đừng quá đáng!" Lục Hạ theo bản năng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với Hoắc Vũ. Thật ra lúc này cô rất muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng như thế thì thật sự nhục quá. Lòng tự trọng của cô không cho phép.

Hơn nữa, Lục Hạ không biết có người của Hoắc Vũ ở bên ngoài hay không.

Khoé môi Hoắc Vũ cong lên. Đáy mặt tràn ngập ý cười. Anh đứng dậy, không có tiến đến bên Lục Hạ.

"Em chạy không thoát. Đừng nghĩ ở khoảng cách đó, em có thể thoát khỏi nanh vuốt của tôi."

Lục Hạ hít sâu một hơi, cố gắng vững tâm trước dòng đời éo le này. Cô cảm thấy mình nhất định phải vùng lên. Nếu cứ để anh đè đầu cưỡi cổ thế này, có lẽ cô thật sự sẽ mất vị trí nóc nhà quyền lực mất.

Nghĩ là làm. Lục Hạ lấy hết sự dũng cảm của bản thân, hùng hổ tiến về phía Hoắc Vũ. Cô nắm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh. Khuôn mặt điển trai của anh rất nhanh phóng đại.

Lục Hạ có thể thấy rõ từng cọng lông mi dài và cong cong của Hoắc Vũ. Anh thật sự quá yêu nghiệt. Vẻ đẹp này có thể khiến mọi minh tinh phải lụi tàn, chịu thua.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Em muốn làm gì?" Hoắc Vũ nhíu mày, khó hiểu nhìn Lục Hạ. Một giây trước cô còn là con mồi. Một giây sau liền muốn biến thân thành thú săn mồi. Rốt cuộc là cô sợ hay không sợ đây?

"Bản tiểu thư là muốn..." Lục Hạ cười híp mắt. Sau đó liền to gan lớn mật cắn nhẹ lên yết hầu nơi cổ Hoắc Vũ. Song, cô liền buông tay, dùng vận tốc nhanh nhất của bản thân đào tẩu.

"Bà đây chính là muốn anh động dục nhưng không có ai để thoả mãn đấy!"

Lời vừa dứt, bóng dáng của Lục Hạ cũng đã biến mất. Cô trúng thuốc k.ích d.ục, không có ai thoả mãn chỉ có thể đem mình đi ngâm nước lạnh. Nỗi khổ này, cô muốn "chia sẻ" cho anh.

Lục Hạ đi mất rồi, không gian đột nhiên trở nên im ắng lạ thường. Quản lý quán bar lắp bắp kinh hãi, mồ hôi lạnh tuôn đầy người.

Ánh mắt Hoắc Vũ trở nên u tối, vô cùng đáng sợ. Lòng bàn tay đã bị anh hành hạ đến đau đớn. Anh cắn chặt môi dưới, thở hắt một hơi.

Quản lý len lén nhín Hoắc Vũ, muốn xem sắc mặt anh.

Tổng kết lại, đen hơn cả đít nồi.

"Còn đứng đấy? Bắt người cho tôi!"

"Vâng... vâng!"

...

Lục Hạ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Thần kinh vận động của cô rất tốt, thoát cái đã sắp chạy khỏi quán Bar. Ngay khi tưởng bản thân thoát nạn, ông trời lại vô tình tạt cho cô một gáo nước lạnh.



Bảo vệ của quán Bar đã đứng đợi sẵn ở cửa. Chỉ đợi cô ra là sẽ thu lưới. Đằng trước có hổ dữ, đằng sau có sói đói. Lục Hạ quyết định tìm một chỗ để núp, sau đó gọi điện thoại cầu cứu.

"Mẹ kiếp! Bà trốn ở đâu vậy bà nội?" Tần Hàn lục tung cái quán Bar lên vẫn chẳng thấy bóng dáng Lục Hạ đâu, suýt chút nữa nghĩ quẩn đi báo cảnh sát. Vậy nên ngay khi cô gọi, cậu liền muốn tụng kinh! Thật ra, trong lúc say, cô chẳng may lạc đến khu VIP của quán Bar. Mà Tần Hàn không tìm nơi đó.

"Tạm... tạm gác lại... cứu tao... Á!"

Hơi thở của Lục Hạ đột nhiên trở nên đứt quãng, miệng đắng lưỡi khô, cổ họng khô khốc. Đầu óc bỗng nhiên choáng váng vô cùng. Khó khăn nói được mấy tiếng liền bị cướp điện thoại.

"Alo! Này! Lục Hạ!" Tần Hàn nghe thấy tiếng hét liền hốt hoảng, giọng nói cao lên mấy phần.

"Vợ tôi bận động phòng. Tạm biệt." Hoắc Vũ nói xong lập tức cúp máy, không chút do dự mà ném điện thoại xuống đất.

Lục Hạ nhìn mà tiếc đứt ruột. Nhưng hiện tại, tính mạng của cô còn đang bị đe doạ, không có tâm trạng tiếc thương.

"Anh... anh..."

"Lục Hạ, em chọc giận tôi thành công. Tôi nên thưởng cho em. Dùng cơ thể tôi trao thưởng đi."

"Không... tôi không cần..."

"Nhưng tôi cần!"
« Chương TrướcChương Tiếp »