Thanh âm dịu nhẹ, trầm ấm lọt vào tai lại trở thành chất kí©h thí©ɧ khiến Lục Hạ trở nên si ngốc. Khuôn mặt xinh đẹp rất nhanh đã phiếm hồng, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Lục Hạ thừa nhận da mặt của bản thân dường như mỏng đi không ít. Hiện tại, chỉ cần Hoắc Vũ lấy lời mật ngọt ra dụ dỗ, bất cẩn cái là cô sẽ mất thế thượng phong ngay.
Hắng giọng ho một cái, lấy lại sự bình tĩnh vốn có của bản thân, Lục Hạ vươn tay, nhéo nhẹ eo Hoắc Vũ một cái, giả vờ nạt nộ. "Hoắc Vũ, đồ dẻo miệng nhà anh!"
Anh thấp giọng cười, không để ý cảm giác nhức nhối từ eo truyền đến. Cô ngốc nhà anh, bị anh làm cho ngượng đến mất hết cả chỉ số IQ rồi.
Hoắc Vũ thay đổi cách xưng hô trắng trợn như vậy, Lục Hạ lại không hề nhận ra, một chút cũng không.
...
Thời gian chảy trôi, thoát cái đã đến giờ dùng bữa. Lục Hạ hít sâu một hơi, nắm lấy tay Hoắc Vũ, nhanh chóng mở cửa phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, sắc mặt của Hoắc Vũ lập tức thay đổi chóng mặt. Nét ngây ngô của trẻ thơ hiện rõ trên khuôn mặt điển trai, tuấn lãng của anh.
Đôi lúc, Lục Hạ cảm thấy Hoắc Vũ không đi làm diễn viên thì quả thực là uổng phí tài năng. Thế nhưng, thương trường như chiến trường, không che giấu tốt con người thật sự thì sao có thể tồn tại chứ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hoắc Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi. "Không phải đang lo lắng cho anh đấy chứ?"
Dù sao anh cũng chuẩn bị đối đầu với những kẻ lòng dạ hiểm ác, bà xã lo lắng cho anh cũng thật hợp lí.
Lục Hạ quả nhiên không làm Hoắc Vũ thất vọng. Câu trả lời hết sức bình thường nhưng lại như một cái tát, giáng thẳng lên mặt anh.
"Đang nghĩ xem lát nữa anh sẽ có bộ dáng khó coi như thế nào." Lục Hạ hất cằm, dương dương tự đắc lên tiếng. Một giây sau, biểu cảm của cô liền biến hoá chóng mặt. "Khoan đã, anh gọi tôi là gì?"
Hoắc Vũ vì nhập vai diễn, cố gắng nhịn cười khoa trương đến nỗi cả người run rẩy. Anh khẽ cười, thấp giọng nói.
"Là gì, em nghe không rõ sao?"
"Hay là em không thích, để anh đổi nhé." Ý cười trong mắt anh mỗi lúc một đậm hơn. "Bà xã đại nhân, hửm?"
Phựt!
Sợi dây lí trí giữ cho bản thân bình tĩnh cuối cùng cũng đứt, Lục Hạ ngượng đến đỏ hết mặt mũi, tay chân lóng ngóng.
Nhanh chóng đẩy Hoắc Vũ ra xa, Lục Hạ quay đầu sang hướng khác, không dám mặt đối mặt với anh.
Chết tiệt! Tại sao da mặt mình lại mỏng thế này?
Lục Hạ thầm mắng bản thân vô dụng, không có sức kháng cự với người đàn ông vô liêm sỉ tên Hoắc Vũ nào đó. Song, cô cất bước, một mạch đi thẳng đến phòng ăn, bỏ lại anh phía sau.
"Đừng giận."
"Đợi anh với."
Hoắc Vũ hốt hoảng đi theo Lục Hạ, vừa đi vừa dỗ dành bà xã bằng những lời đường mật.
...
Một lát sau.
Tại phòng ăn, mọi người đã tụ tập đông đủ, quây quần bên chiếc bàn ăn.
Lục Hạ liếc ngang liếc dọc, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những gương mặt nổi tiếng, tầm ảnh hưởng cao. Từ siêu mẫu điện ảnh đến diễn viên tài năng trong giới giải trí, đến những ông lớn trên thương trường, tất cả đều có mặt ở đây. Hoắc gia không hổ danh là gia tộc hàng đầu đất nước.
"Hạ Hạ, chị mau ăn đi."
Giọng nói đầy non nớt vang lên, thu hút sự chú ý của Lục Hạ. Thu hồi tầm mắt, nhìn Hoắc Vũ ngồi bên cạnh rồi lại nhìn bát cơm đầy ắp trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt cô thoáng chốc cứng đờ.
Hoắc Vũ mỉm cười thích thú, không để tâm đến những ánh mắt xung quanh. Anh chu môi, nhẹ giọng.
"Hạ Hạ gầy quá, ôm không đã."
"Vũ muốn chị béo lên cơ."
Lục Hạ: "..."
Nghe con trai bảo bối nói vậy, Hoắc phu nhân cũng nhanh chóng phụ hoạ. Bà bật cười thành tiếng, nói.
"Ừ, còn phải nhanh chóng sinh một tiểu bảo bối nữa. Bà già này muốn có cháu bồng lắm rồi."
Lục Hạ: "..."