Chương 2: Bù đắp cho em.

Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.

Ngoài cái tên Hoắc Vũ, cô chẳng biết gì về người đàn ông đó.

Với cô, anh chính là người chồng không thấy mặt, là người chồng trong truyền thuyết.

Giờ đây, lại có một tên trai bao to gan lớn mật, không biết sống chết tự nhận mình là Hoắc Vũ, là chồng cô. Điều này, đánh chết Lục Hạ cũng không tin.

Lục Hạ trong trạng thái say khướt, lắc lư cơ thể gần như hoàn hảo của mình trước mặt anh, cười cười.

"Anh trai à, anh có thể ảo tưởng, nhưng tuyệt đối không thể nhận bừa. Sẽ bị đánh gãy chân đấy. Với lại, anh ta sẽ không đến nơi hỗn loạn thế này đâu."

Hoắc Vũ nheo mắt, nhíu mày.

Khoé miệng anh khẽ cong lên.

Anh cười, nói.

"Em rất hiểu người đàn ông đó sao?"

"Tất nhiên." Lục Hạ không chút suy nghĩ, lập tức đáp lại ngay. Cô cầm ly rượu trên bàn lên nốc cạn trong một hơi. Đầu lưỡi khẽ liếʍ khoé môi, đem chút rượu vương bên ngoài nuốt trọn.

Hành động này lại khiến trái tim Hoắc Vũ run rẩy.

"Anh ta là tên khốn vô tâm nhất tôi từng biết. Hôn lễ không đến, động phòng không về. Lấy nhau gần một năm cũng không chịu xuất hiện. Ra vẻ gì chứ? Chảnh dễ sợ. Tôi mới không cần kẻ vừa già, vừa xấu, sinh lý lại yếu như anh ta. Hừ!"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sắc mặt Hoắc Vũ trở nên khó coi vô cùng. Anh thở hắt một hơi. Bàn tay bất giác siết chặt, chặt đến nỗi các ngón tay trở nên trắng bệch. Móng tay đâm vào da thịt. Máu tươi rất nhanh xuất hiện.

Đau đớn khiến đầu óc anh thanh tỉnh hơn.

Anh nhìn cô, khẽ nói: "Em rất ghét anh ta sao?"

"... Ghét!"

Hoắc Vũ im lặng.

Anh không phải không trân trọng cô.

Gần một năm trước, anh biết tin bản thân có một hôn lễ, hơn nữa ngày cử hành sắp đến gần liền bắt máy bay trở về. Xui xẻo thay, hôm ấy máy bay xảy ra sự cố, biết bao người thiệt mạng. Anh cũng suýt c.hết!

May mắn sống sót, ở bệnh viện điều trị trong thời gian dài, ngày nào anh cũng nghe ngóng tình hình của cô. Anh âm thầm quan sát cô. Chỉ là cô không hay biết.

"Không thể tha thứ cho anh ta sao?"

Hoắc Vũ không có tình cảm với Lục Hạ. Nhưng là chồng, anh cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm với cô, với cuộc hôn nhân này.

"Có! Đương nhiên là có rồi!"

"Phải làm gì?"

"Trừ phi anh ta xuất hiện trước mặt tôi. Sau đó quỳ xuống xin lỗi tôi. Nếu không, còn lâu tôi mới tha thứ."



"Mà quái lạ. Sao tôi lại phải nói với tên trai bao như anh?"

Lục Hạ nhăn nhó, khó hiểu nói. Suy nghĩ đều bị anh lừa nói ra cả rồi.

Hoắc Vũ lắc đầu. Cô vợ này, say rồi cũng có chút đáng yêu. Nhưng thật sự quá ngốc! Sợ là bị lừa bán cũng không biết.

Chuyện đại sự quan trọng, những cái khác tính sau.

Anh rời ghế, quỳ xuống trước mặt cô, không chút ngượng ngùng.

"Lục Hạ, thật xin lỗi. Tôi để em chờ lâu rồi."

Lục Hạ: "???"

Ai đó đang ngẩn người, bị doạ đến tỉnh cả cơn say. Cô lắp bắp kinh hãi, môi mấp máy nửa ngày trời. "Anh... anh..."

"Xin lỗi suông thì thật sự không có thành ý. Tôi dùng cơ thể vàng ngọc này để bù đắp cho em, được không?"

"Không... không cần... bản tiểu thư không cần."

Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy tà mị.

"Vài phút trước, em còn dám dùng tiền tôi kiếm để mua t.inh tr.ùng của tôi. Đồng thời... em cũng uống cạn ly rượu có thuốc k.ích d.ục mà một cô người mẫu "chuẩn bị" cho tôi."

"Em còn chê tôi già, xấu, yếu sinh lý. Em nói xem, em trốn được không?"