Chương 18: Đánh gãy chân?

"Thiếu gia, không xong rồi! Thiếu phu nhân, cô ấy... cô ấy đổ bệnh rồi!"

Ầm, ầm!

Tức thì, một tia sét dữ dội đánh ngang qua đại não Hoắc Vũ. Đầu óc anh choáng váng, nhất thời chưa thể tiêu hoá lời nói của dì Phương.

Thở hắt một hơi nặng nề, Hoắc Vũ siết chặt điện thoại bằng bàn tay đang run rẩy. Anh cất giọng trầm khàn.

"Cô ấy sao rồi? Đã đưa đến bệnh viện chưa?"

Thanh âm của Hoắc Vũ không cách nào che giấu được sự nôn nóng, bất an trong lòng, mặc cho anh đã cố gắng áp chế đến nhường nào.

"Tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi. Thiếu phu nhân chỉ bị cảm do nhiễm lạnh thôi." Dì Phương nhanh chóng trả lời.

Hoắc Vũ hít vào một ngụm khí lạnh. Lục Hạ nhiễm lạnh... là bởi vì chuyện "vận động" tối qua sao? Nếu đúng là như thế, anh đã vô tình khiến bà xã bệnh rồi!

Chết tiệt.

Hoắc Vũ cắn răng, thầm mắng mình một tiếng ngu dốt, dặn dò dì Phương vài câu rồi cúp máy.

Không một hành động thừa thãi nào, Hoắc Vũ giựt lấy áo khoác vắt trên thành ghế sofa, nhanh chóng sải những bước dài, rời khỏi phòng làm việc.

"Này, anh đi đâu vậy?"

Tần Hàn nén cục tức vì bị ngó lơ, lớn tiếng hỏi.

Hoắc Vũ dường như không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, trực tiếp phất lờ lời nói của Tần Hàn, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng.



Giờ phút này, trong đầu anh chỉ còn có Lục Hạ. Anh muốn trở về thật nhanh, vừa để nhìn thấy cô, cũng vừa để... tạ lỗi!

...

Một lát sau.

Biệt thự nhà họ Hoắc.

Vừa về đến nhà, Hoắc Vũ đã vội vội vàng vàng chạy thẳng lên phòng. Anh muốn nhìn thấy Lục Hạ, nhìn xem cô hiện tại ra sao?

Đứng trước cửa phòng, lòng anh bỗng trở nên nặng trĩu, hệt như có hàng trăm, hàng ngàn tảng đá lớn đang đè nặng. Lưỡng lự vài giây, Hoắc Vũ liền vươn tay.

Cạch.

Cửa phòng vừa bị đẩy ra, đập vào mắt Hoắc Vũ là khuôn mặt xinh đẹp của Lục Hạ.

Khoác lên mình chiếc váy ngủ trắng tinh, Lục Hạ nằm trên giường, trong lớp chăn mỏng, yên tĩnh say giấc. Hoắc Vũ nheo mắt, đột nhiên cảm thấy cô rất giống một nàng công chúa.

À, phải rồi... là công chúa của anh!

Hoắc Vũ khẽ cười một tiếng, thầm khen bản thân thông minh một tiếng rồi cũng từ từ đóng cửa, xoay người đi xuống phòng bếp.

Đến nơi, Hoắc Vũ không chút do dự cướp giật việc làm của dì Phương, vừa hì hục việc bếp núc vừa lên tiếng căn dặn.

"Dì có việc gì cần làm cứ làm. Đừng làm phiền tôi. Vợ tôi ốm rồi, đích thân tôi phải chăm sóc mới hợp tình hợp lí."

Trước thái độ kiên quyết của Hoắc Vũ, dì Phương chỉ biết cười cho qua chuyện. Dì khẽ gật đầu, giao lại việc nấu cháo cho anh, còn bản thân thì tiếp tục làm những công việc khác.



"Cậu cho ít hành một chút nhé. Thiếu phu nhân ghét hành lắm."

"..."

Hoắc Vũ cười nhạt. Anh biết chứ, anh biết tất cả sở thích của Lục Hạ. Một năm chật vật trên giường bệnh, anh đã có quá nhiều thời gian để khắc ghi rồi.

...

Không biết qua bao lâu, Lục Hạ cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn mê man. Vừa mở mắt, cơn choáng váng từ đại não truyền đến đã ngay lập tức khiến cô nhíu mày.

Vươn tay xoa xoa thái dương, Lục Hạ chống tay ngồi dậy. Một trận cảm nhẹ vậy mà khiến cô cảm thấy bản thân giống như không còn chút sức lực nào.

Khẽ cười một cái, thầm mắng bản thân yếu ớt, Lục Hạ đang chuẩn bị rời giường thì một giọng nói trầm khàn, chứa đầy lửa giận đã vang lên.

"Em thử bước chân xuống giường xem, xem anh có đánh gãy chân em không?"

Lục Hạ ngần người trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ. Một giây sau đó, cô lập tức chết sững, hệ thần kinh như tê liệt.

Hoắc Vũ diện một bộ quần áo công sở đơn giản gồm áo sơ mi và quần âu tối màu. Thế nhưng, khác với vẻ cứng cỏi nơi làm việc khô khan, lúc này, anh toát lên sự tỉ mẩn, chu đáo lạ thường.

"Hoắc... Hoắc Vũ... anh, anh đeo tạp dề?" Hơn nữa, còn là màu hồng!

"Có vấn đề sao? Ngược lại là em, ngoan ngoãn đắp chăn nằm trên giường cho tôi."

"Nếu không... anh định đánh gãy chân tôi thật sao?"

"... Không." Hoắc Vũ im lặng, suy nghĩ hồi lâu rồi đổi ý. "Đánh mông em!"