"Đừng, đừng đưa... Vũ cho người xấu..."
Phựt! Phựt!
Từng sợi dây thần kinh của Lục Hạ theo lời nói của Hoắc Vũ mà đứt dần. Cô có cảm giác, hệ thần kinh sắp bị anh làm cho hỏng theo rồi.
Lục Hạ muốn đẩy Hoắc Vũ ra, thế nhưng anh ôm quá chặt, chặt đến mức khiến cô lực bất tòng tâm. Cuối cùng, Lục Hạ đành phải đưa mắt nhìn Hoắc phu nhân, bất đắc dĩ cầu cứu.
Vậy nhưng, trái ngược với màn mẹ chồng cứu nàng dâu như tưởng tượng của Lục Hạ, Hoắc phu nhân nở nụ cười đầy miễn cưỡng, lắc đầu, thở dài đầy bất lực. "Bác sĩ nói thằng bé hiện tại rất thiếu cảm giác an toàn, đến mẹ cũng không lại gần được. Xem ra, sắp tới, đành phải nhờ cậy con rồi."
"...Dạ." Vừa nói, Lục Hạ vừa cố gắng che dấu sự rối ren trong lòng mình. Nếu ngay cả bác sĩ cũng gọi đến rồi, vậy khả năng rất cao Hoắc Vũ của hiện tại không phải là giả vờ giả vịt.
Lục Hạ cảm thấy tội lỗi vô cùng, cũng cảm thấy con đường ly hôn, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn rơi vào bế tắc. Nếu Hoắc Vũ thật sự không khôi phục, chắc chắn cô phải dùng phần đời còn lại chịu trách nhiệm với anh!
Hoắc phu nhân ở lại trò chuyện, hỏi han và dặn dò Lục Hạ một lúc rồi cũng theo vệ sĩ trở về nhà chính Hoắc gia.
...
"Anh buông tôi ra đi."
Đẩy mãi mà chẳng thể lay chuyển được ngọn núi Hoắc Vũ, Lục Hạ bất lực thở dài, cất giọng đầy rầu rĩ.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Thế nhưng, Hoắc Vũ giống như một đứa trẻ khuyết tật nặng, không hề nghe thấy lời Lục Hạ nói, cũng chẳng hề lên tiếng nói bất cứ lời nào. Điều này khiến Lục Hạ nhức hết cả đầu, thế nhưng lại chẳng biết xử lí anh thế nào.
Cuối cùng, Lục Hạ cũng đành chịu thua trước sự lì lợm này của Hoắc Vũ, lên tiếng thoả hiệp.
"Được rồi, tôi không chạy đâu. Mình ngồi xuống nói chuyện nhé, tôi mỏi chân quá."
Lục Hạ vừa dứt lời, Hoắc Vũ đã ngay lập tức ngẩng đầu. Không biết vị đυ.ng chạm ở đâu, anh lại một lần nữa sụt sịt, ậm ự. "Xin... xin lỗi..."
Thấp giọng nói được đôi ba chữ, Hoắc Vũ liền nắm tay Lục Hạ, kéo cô lại chỗ ghế sofa, để cô người xuống, còn bản thân ngồi bên cạnh tiếp tục ôm cô.
Lúc này đây, Lục Hạ có cảm giác bản thân thật sự đã trở thành gối ôm của Hoắc Vũ luôn rồi.
Đang là vợ liền trở thành gối ôm, Lục Hạ đột nhiên bị giảm chức, ấm ức nhưng không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm mắng ai đó.
...
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đến giờ cơm tối rồi."
Lục Hạ đang mơ mơ màng màng bị dì Phương làm cho tỉnh dậy, dụi dụi mắt, hướng dì cười trừ.
Mất mặt quá, cô vậy mà ngủ quên rồi, dáng ngủ còn xấu nữa chứ. Thầm than trong lòng một tiếng, Lục Hạ gượng gạo đáp. "Dạ, con biết rồi."
Dì Phương nhẹ gật đầu, sau đó lại trở vào phòng bếp dọn món ăn.
Lục Hạ cúi đầu, hạ mắt nhìn người đàn ông lúc này đang say giấc nồng trong lòng mình. Nhìn chằm chằm Hoắc Vũ một hồi, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ ửng. Cô cảm thấy bản thân thật giống một kẻ biếи ŧɦái đi nhìn trộm người khác. Chỉ là...
Đẹp, anh thật sự quá đẹp!
Đẹp nhưng lại ngốc, lại điên.
"Hoắc Vũ, dậy đi."
Hít sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh, Lục Hạ lay lay cánh tay Hoắc Vũ, kéo anh dậy từ cơn mê man.
Khẽ "ưm" một tiếng, Hoắc Vũ cau chặt đôi mày tinh tế, khó khăn mở mắt. Đôi mắt tinh xảo phủ một tầng sương mờ mịt, mơ mơ màng màng. Anh ngó ngang ngó dọc, hồi lâu ánh mắt mới dừng trên người Lục Hạ.
Hoắc Vũ cúi đầu, khịt khịt vài cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Hạ. Chợt, anh vươn người, đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, nở một nụ cười ngốc nghếch dễ thương.
"Chị ơi... người Vũ thối... không thơm..."
"Vũ muốn đi tắm... chị tắm cho Vũ, được... được không?"
Lục Hạ: "??!"