Chương 51: Tôi sẽ gϊếŧ tên khốn đó

"Lấy chìa khóa đi." Lãnh Nhược Băng ra lệnh.

"Đây ạ..." Thẩm Hân ngại ngùng đứa chìa khóa cho cô.

"Dì lãnh, bây giờ Thiên Vũ đang không ổn định về mặt cảm xúc, hãy để cô ấy bình tĩnh lại trước đã."

Kiều Tinh thì thầm.

"Đúng vậy ạ, bây giờ không nên chọc tức cô ấy." Lôi Liệt thận trọng khuyên.

"Tôi hiểu rồi." Lãnh Nhược Băng gật đầu đồng ý.

Ba người mặt đối mặt, cuối cùng Thẩm Hân cũng đưa chìa khóa cửa cho Lãnh Nhược Băng.

Cô mở cửa và nói với Lôi Liệt rằng: "Xin hãy tránh ra."

"Ồ, được thôi." Lôi Liệt nhanh chóng lùi ra khỏi đó, Tư Tuệ- người đứng như một vị thần gác cửa cũng lui ra.

Lãnh Nhược Băng mở cánh cửa bằng chìa khóa và bước thẳng vào bên trong. Cô thấy Thiên Vũ đang cuộn mình trong chăn. Thấy bộ dạng Thiên Vũ như vậy, mắt cô hơi hơi đỏ. Đã bao nhiêu năm nay, cô chưa từng thấy Thiên Vũ như vậy. Chuyện kinh khủng gì đã xảy ra đêm qua mà khiến con bé tội nghiệp như thế này chứ? Tại sao nó lại suy nhược đến mức này??

Lãnh Nhược Băng không dám nghĩ nữa, cô không được nhẹ nhàng, ân cần như những bà mẹ khác, mà nghiêm nghị hỏi: "Chu Mẫn đã nói với dì rằng đám cưới của Tiêu Kì và con đã bị hủy bỏ. Cô dâu tạm thời được thay thế bằng Bạch Lộ. Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? "

Thiên Vũ không trả lời, cô vẫn vùi đầu trong chăn.

"Có phải là vì Tiêu Hàn không?" Nhược Băng gặng hỏi, "Có phải Tiêu Hàn lại làm tổn thương con lần nữa không?? Cậu ta đã làm gì với con rồi?"

Khi hỏi câu sau, giọng nói lạnh lùng có chút run rẩy và cô hy vọng rằng suy đoán của mình không đúng.

"Đi ra ngoài đi...", cuối cùng Thiên Vũ cũng chịu lên tiếng, giọng điệu lộ rõ sự phẫn nộ.

Nhược Băng không những không đi ra ngoài mà thay vào đó cô bước về phía trước để kéo chăn và lôi Thiên Vũ dậy: "Dậy đi nào, dậy ngay thôi!!!

"Ra ngoài đi, tránh xa tôi ra -" Lam Thiên Vũ vùng vẫy và la hét như một kẻ điên với tinh thần suy sụp.

"Chuyện gì đã xảy ra với tay của con vậy?" Nhược Băng đột ngột phát hiện ra tay phải của Thiên Vũ bị gãy và nhanh chóng kéo tay cô ra để kiểm tra chấn thương.

"Đừng chạm vào tôi, hãy để tôi yên -" Lam Thiên Vũ vùng vẫy dữ dội, bất kỳ ai đυ.ng vào cô, cô đều chống cự, kể vả mẹ cô. Nhưng Lãnh Nhược Băng vẫn không bỏ cuộc, cô vẫn tiếp tục, đến khi áo của Thiên Vũ tuột ra để lộ xương quai xanh cùng với dấu hôn ở trên vai. Ngay lập tức cô choáng váng, giữ vai Thiên Vũ lại và run rẩy và hỏi: "Đây là gì? Cái gì đây? Tại sao trước ngày cưới rồi mà con còn ra ngoài với Tiêu Hàn? Con không có lòng tự trọng hay sao vậy?? "

"Vâng, tôi không có lòng tự trọng đấy thì sao, vì vậy tôi đã bị hãʍ Ꮒϊếp, dì đã hài lòng chưa?" Thiên Vũ bỗng buột miệng.

Lãnh Nhược Băng sửng sốt và sững sờ. Đứng trước cửa, Kiều Tinh kinh ngạc, mở to hai mắt, nước mắt tuôn ra. Thẩm Hân cũng sững người nhìn Thiên Vũ, hϊếp da^ʍ ư? Là Tiêu Hàn sao? Không thể, không thể nào...

Bên ngoài cánh cửa, Lôi Liệt cũng sốc khi nghe những lời này, anh không thể tin vào tai mình.

Bầu không khí trở nên gay cấn. Một lúc lâu sau, Nhược Băng mới lấy lại dược tinh thần, nhưng cô không nói gì cả, chỉ quay người và rời đi. Vừa đi, vừa bấm điện thoại, giọng nói đằng đằng sát khí:

"Này A Khải, bằng bất cứ giá nào, hãy tìm và đem Tiêu Hàn về cho tôi! "

...

"Này, không phải là anh ta..." Tư Tuệ vừa định giải thích với cô, nhưng cánh cửa thang máy đã đóng lại. Cô quay lại nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ sững sờ vì bị kích động. Thẩm Hân và Kiều Tinh đang bận tìm điện thoại di động để gọi bác sĩ.

"Tiêu Hàn, tên khốn, tôi muốn gϊếŧ anh -" Lôi Liệt nghiến răng tức giận, anh cũng lao ra ngoài để đi tìm anh ta. Thấy vậy, Tư Tuệ ngây người ra, rõ ràng là không phải Tiêu Hàn, tại sao mọi người có thể đổ lỗi cho anh ấy chứ?