Tôi thật ra là loại người thù rất dai.
Giống như rất nhiều năm trước khi mối tình đầu của tôi qua đời, bởi vì hắn lừa gạt tôi cho nên tôi cảm thấy hắn chết thật tốt.
Từ điều này có thể nhìn ra, tôi không phải loại người hiền lành gì.
Thế giới này cũng không tồn tại người hiền lành chân chính, bởi vì người hiền lành đều đã bị làm hại đến chết hết rồi.
Mỗi một cá thể có thể sinh tồn đều trải qua trăm nghìn thương tổn, trái tim cũng bị phân làm hai nửa, một nửa ra vẻ hòa bình, một nửa chỉ hận không thể hủy diệt thế giới.
Khi tôi không biết mình lại bị lừa dối, mỗi ngày tôi đều cẩn thận như một kẻ ngốc để duy trì mặt ngoài hòa bình. Khi tất cả sự thật đều được tiết lộ, cái gọi là hòa bình hay cân bằng cũng không còn cần phải duy trì.
Phá hủy nó.
Vì sự thô lỗ của tôi, Phương Bạch Lâm bị sốt.
Thật xứng đáng, hắn nếu có chết trên giường của tôi cũng là đáng đời.
Tôi hận hắn thấu xương.
Lãng phí trên người hắn 6 năm thanh xuân, cùng với việc tôi không dễ dàng mới quyết định giao ra cảm tình mà đối với tôi là thứ quý giá nhất.
Khi đó tôi thật ngu xuẩn, thế nhưng lại đem thanh xuân cùng cảm tình coi như bảo bối mà giao cho hắn.
Hiện tại tôi sẽ không như vậy.
Những thứ đó thật ra mới là điều không đáng giá nhất.
Phương Bạch Lâm bị bệnh hai ngày rưỡi. Tôi không biết hắn đã nói với gia đình như thế nào, hai ngày rưỡi này hắn một mực ở lại nhà tôi dù thế nào cũng không chịu đi.
Nhưng tôi đi.
Nhà này tôi mới mua, nhưng giờ tôi không ở nổi nữa.
Tôi đem nhà chụp ảnh lại rồi rao trên mạng cho thuê, chính mình tìm một nơi khác dọn đến.
Ngày đó tôi dọn nhà Phương Bạch Lâm bắt đầu có chút giảm sốt, hắn không giải thích được nhìn tôi, hỏi tôi đây là muốn làm gì.
Tôi lúc ấy nói một điều khiến cho tôi bây giờ nhớ lại còn cảm thấy thống khoái.
Tôi nói: “Nga, đúng rồi, quên cùng anh nói, tuần tới là hôn lễ của tôi.”
Tôi đại khái vĩnh viễn không quên biểu tình của hắn khi nghe tôi nói những lời này, giống như là nuốt sống mười con ruồi.
Hắn hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi không để ý tới hắn.
Đến khi đồ trong phòng dời xong hết rồi, tôi cùng Phương Bạch Lâm nói: “Phiền anh về nhà đi, nhà tôi có hộ gia đình mới đến ở.”
Hắn kéo tôi không muốn cho tôi đi, một hai muốn tôi cho hắn cơ hội giải thích.
Này có cái gì để giải thích?
Hắn người này thật sự thực buồn cười.
Nếu là ngày thường hai chúng ta đánh nhau khả năng thể lực còn ngang nhau, nhưng lúc ấy hắn bệnh còn chưa khỏi hẳn, hắn đánh không lại tôi.
Sau đó kết quả chính là tôi đánh rớt một chiếc răng của hắn rồi đem hắn lôi ra ngoài, khóa kỹ cửa, tôi cũng rời đi.
Sau đó một đoạn thời gian rất dài tôi đều không gặp lại Phương Bạch Lâm, hắn giống như biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi biến thành một người khác.
Loại cảm giác đó tôi phải hình dung như thế nào đây?
Có lẽ Phương Bạch Lâm cũng coi như là người đầu tiên tôi thật lòng yêu. Dù sao tôi gặp hắn ở thời điểm đã trưởng thành, biết tình yêu là cái thứ gì, dạng cảm tình gì mới có thể được gọi là tình yêu.
Hơn nữa Phương Bạch Lâm cho tôi kí©h thí©ɧ thực sự quá lớn cho nên tôi rất khó quên hắn.
Bất quá, mỗi lần nghĩ đến hắn thì cảm giác duy nhất chính là chán ghét.
Điều khiến tôi thấy phiền nữa là tôi nghĩ về hắn rất thường xuyên việc đó khiến tôi mỗi ngày đều muốn nôn mửa.
Mất cảm giác thèm ăn, tinh thần uể oải, tôi không biết kết quả này phải nói là Phương Bạch Lâm hại tôi hay tình yêu làm hại tôi nữa.
Khi đó, tôi bắt đầu điên cuồng hút thuốc uống rượu, tan làm không trở về nhà mà đi quán bar uống đến không biết gì rồi về nhà.
Nhưng tôi lại không cùng đàn ông tìm tình một đêm đương nhiên đàn bà lại càng không.
Tôi như đột nhiên mắc một loại bệnh bài xích bất kỳ hành động thân mật tiếp xúc nào.
Ở quán bar, thường xuyên có người đến gần tôi bắt chuyện, tôi đang chịu tình cảm tra tấn rồi thường xuyên nghĩ tìm người phát tiết một chút, nhưng không có biện pháp, thân thể tôi không cho phép tôi làm như vậy.
Mỗi khi đối phương đến gần tôi, muốn hôn tôi hoặc là ôm tôi, tôi cũng sẽ không ức chế được trong lòng khủng hoảng cùng chán ghét, tôi không làm được.
Tôi hoàn toàn mất đi năng lực cùng người khác thân cận.
Cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.