Nhân sinh thay đổi thật sự chỉ trong một ý nghĩ.
Chưa từng trải, chúng tôi ai cũng sẽ không nghĩ chỉ một quyết định, đi một bước sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời mình.
Thời điểm tốt nghiệp đại học, tôi ngoài hai mươi, mặc dù cả ngày nói không mong đợi tình yêu, không tin vào tình yêu nhưng tôi vẫn ngu ngốc.
Kỳ thực tôi bây giờ vẫn ngốc, loài người vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi sự ngu ngốc của động vật cấp thấp.
Khi đó Phương Bạch Lâm nói muốn giới thiệu công việc cho tôi, phản ứng đầu tiên của tôi lại là cho rằng hắn không muốn xa tôi.
Có thể nói tôi khờ, trong đầu ảo tưởng vô số kịch bản rồi nhưng trước nay chưa từng nói ra, cho tới bây giờ cũng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tôi cũng biết chính mình thi không đỗ nghiên cứu sinh, vốn dĩ nghĩ sẽ cao chạy xa bay*
cách hắn xa một chút, nhưng hắn như vậy giữ lại, tôi dao động.
*
Cao chạy xa bay: là thành ngữ ý là trốn đi thật nhanh,chạy thật xa thường dùng để tránh điều nguy hiểm sắp xảy ra.Đoạn Cẩm muốn tránh xa Phương Bạch Lâm để không lún sâu vào đoạn tình cảm này.
Tôi nói: “Để tôi suy nghĩ thêm một chút đi, tôi không muốn ở lại nơi này.”
Hắn hút thuốc, cau mày cười nhạo tôi: “Đừng mù quáng tự giày vò mình, cậu được mấy cân mấy lượng, có thể lăn lộn ra cái quỷ gì!”
Hắn nói lời này thật khiến cho tôi thương tâm, tôi vẫn luôn cảm thấy mình thật ra rất ổn.
Nếu muốn ở lại Bắc Kinh, tôi kỳ thật cũng không cần hắn giới thiệu công việc cho tôi, trường tôi học không tệ, tuy rằng đã bỏ lỡ phần lớn thông báo tuyển dụng nhưng tìm một công việc hẳn là không khó, huống chi tôi còn có ba mẹ.
A, quên nói vào năm thứ hai đại học của tôi ba mẹ tôi ly dị.
Lúc này không phải là tôi bắt gian ba đi nɠɵạı ŧìиɧ, mà là mẹ tôi tự mình bắt được.
Ba tôi quả thật ngạo mạn, cẩu không đổi được thói ăn shit.
Không nói đến bọn họ, nhớ tới liền thấy phiền.
Tuy nói con người đều có lúc lầm đường, nhưng thật sự có đôi khi ngẫm lại tôi liền cảm thấy chính mình đi một bước này căn bản là không cần thiết. Nếu lúc đó lý trí một chút, sau này cũng không đến mức phải chịu tội.
Tôi tiếp nhận công việc Phương Bạch Lâm giới thiệu.
Bởi vì tôi khi đó tưởng rằng hắn nhất định cũng là đối với mình động tâm.
Đúng là ngu ngốc đến hết thuốc chữa, nếu có thể quay lại, tôi khẳng định một cái tát chết chính mình lúc trước.
Không thể hiểu được tôi lúc đó có sự tự tin nào mà nghĩ cùng Phương Bạch Lâm quan hệ có đột phá, vốn là muốn cố gắng xóa bỏ phần tình cảm này lại bị tôi dần dần bày ra.
Thời điểm mới bắt đầu làm việc, tôi cái gì cũng không hiểu, ở công ty thường xuyên sẽ gặp một ít vấn đề khó giải quyết.
Khi đó Phương Bạch Lâm đại khái còn chưa bận rộn như sau này, trên cơ bản là cách hai ngày sẽ cùng tôi gặp mặt một lần, mỗi lần gặp mặt tôi đều than phiền với hắn chuyện công việc, hắn liền ra vẻ tiền bối mà dạy dỗ tôi.
Hiện tại ngẫm lại, có chút buồn cười, hắn cũng là đồ bỏ đi, thế nhưng còn không biết xấu hổ tới chỉ điểm tôi.
Nhưng lúc ấy tôi mù quáng, cảm thấy hắn đối với mình chính là quan tâm, vì thế cho là hắn nói cái gì cũng đúng.
Chúng tôi
vẫn duy trì quan hệ bạn tình, thể xác và tinh thần đều rất hài hòa.
Khi đó tôi ở gần công ty thuê một căn phòng, một phần ba tiền lương thực tập đều dùng để trả tiền thuê hàng tháng, tôi nhiều lần cũng ám chỉ với Phương Bạch Lâm muốn dọn đến ở chung với hắn, nhưng hắn không trả lời.
Lúc ấy tôi cho là hắn không hiểu, sau đó mới suy nghĩ cẩn thận, cái gì mà không hiểu, người ta là cố ý giả vờ không hiểu.
Có lẽ lúc đó hắn đang ở trong lòng điên cuồng cười nhạo tôi ngu xuẩn không tự biết mình.
Nhưng bây giờ nhớ lại, đoạn thời gian hơn mười năm tôi ở bên Phương Bạch Lâm là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong cuộc sống, cho nên mới nói, người không biết gì vĩnh viễn vui vẻ, cũng không phải không có đạo lý.
Nếu như có thể, cứ để cho tôi ngu xuẩn dốt nát cả đời cũng được, tôi sẽ không phàn nàn.
Nhưng tôi chính là không được số phận ưu ái, thượng đế cho tới bây giờ cũng chưa từng phù hộ tôi.
Đại khái chắc là vì, tôi kỳ thực chưa từng tin thượng đế có tồn tại đi.
Cứ như vậy, gặp báo ứng.