- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Thượng Cổ
- Chương 8
Thượng Cổ
Chương 8
Phượng Nhiễm đen mặt nhìn Hậu Trì đứng trên bãi đất trống rung rung cánh tay và đôi chân nhỏ không ngừng chế giễu nàng, hầm hừ không ra tiếng, trong lòng rốt cuộc cũng dâng lên một chút hiếu kỳ đối với người đến, tức thì trừng lớn mắt nhìn về phía trước.
Bên ngoài cỏ dại cao tới thắt lưng, tiên quân toàn thân thanh y đứng thẳng người, nhìn thấy hai người đứng bên trong hàng rào, rõ ràng cũng sửng sốt, liền gia tăng cước bộ bước qua, đáy mắt có mấy phần bất ngờ, nhàn nhạt nói: "Ta còn nói ai có thể tiến vào Liễu Vọng sơn, hóa ra là Phượng Nhiễm thượng quân.."
Thanh âm ôn nhuận trầm thấp làm cho Hậu Trì ngập ngừng, cũng khiến cho hơi thở lãnh đạm trong miệng hắn giảm đi mấy phần, nàng ngước mắt nhìn thanh niên bên ngoài nhà trúc, nheo nheo mắt, nhịn không được khen ngợi một tiếng, người này khí chất tự nhiên, toàn thân tiên khí nồng hậu, đường nét thâm thúy, trong đôi mắt màu đen mang theo một chút khí tức thần bí cổ xưa, nếu luận về dung mạo khí độ, nhất định không thua kém con trai của Thiên đế - Cảnh Giản nửa phần.
Chăm chú nhìn đôi con ngươi đen nhánh kia, đáy lòng Hậu Trì đột nhiên dâng lên cảm giác quen thuộc, người này nàng có lẽ đã từng gặp, nhưng rõ ràng.. mấy vạn năm này nàng chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung nửa bước.
Phượng Nhiễm cũng bị dung mạo khí độ người tới làm cho giật mình, lại thấy hắn mở miệng liền có thể nói ra thân phận của nàng, lập tức nói: "Tiên hữu sao lại biết.."
"Ngày nay khắp tam giới đều nói Phượng Nhiễm thượng quân cùng với Hậu Trì thượng thần đã rời Thanh Trì cung, lại nói trong Liễu Vọng sơn linh khí dày đặc, trận pháp khắp nơi đều có, những người khác muốn vào cũng không được."
"Ngươi cái người này, ngược lại thích tự khen bản thân trá hình." Rõ ràng bị lời nói lạnh băng băng ấy làm cho thỏa mãn, Phượng Nhiễm nheo mắt cười cười, ném một ánh mắt đắc ý về phía Hậu Trì, hướng người tới chắp tay: "Tiên lực của tiên hữu cũng không kém ta, không biết tiên hữu là.." Nếu người này là người của Thiên đế, thì quả thật có chút đáng tiếc.
"Thanh Mục."
Phượng Nhiễm nghe thấy thì sửng sốt, đáy mắt lộ ra mấy phần bất ngờ. Thật không ngờ nhân vật nổi danh nhất tam giới mấy nghìn năm nay, sinh ra lại có dáng vẻ tuấn tú như vậy, lời đồn đại quả nhiên không sai mà.
Thượng quân Thanh Mục, vị thượng quân duy nhất trong mấy nghìn năm thành công độ kiếp, không ai biết lai lịch của hắn, chỉ là nghe nói ngày thứ hai sau khi tên của hắn được khắc trên Kình Thiên trụ, hắn liền một thân một mình chạy tới Bắc Hải, tương hùng chém gϊếŧ hết đám cửu đầu xà quái chiếm giữ tận cùng Bắc Hải, thứ này sống tập trung thành bầy, trời sinh tính tàn bạo, ngay cả Bắc Hải Long vương cũng không dám tùy tiện xâm phạm sào huyệt của chúng, không nghĩ tới thứ hung tàn như vậy lại có thể bị diệt sạch trong tay chỉ một người là hắn, lúc tin tức kia được truyền tới, từng khiến cho cả tam giới phải chấn kinh.
Cũng chính bởi vì như vậy, chiếu thư chiêu lãm của Thiên đế mới không tới được tay của Thanh Mục, tam giới từ khi khai mở thời kỳ hậu cổ liền có một điều quy định bất thành văn, nếu như tiên quân nào có được thực lực thượng quân đỉnh phong, ngay cả Thiên đế cũng không thể can dự quá nhiều.
Đây cũng là nguyên do Phượng Nhiễm trong lúc Cổ Quân thượng thần biến mất vẫn dám đường đường chính chính đi lại bên ngoài, tìm Tử Viên gây phiền phức, khi đó lúc nàng mới bước lên vị trí thượng quân từng bị Thiên đế hạ lệnh chu sát, bây giờ trừ phi Thiên đế tự mình ra tay, trong tam giới người có thể lấy mạng của nàng, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc danh tự của Thanh Mục được viết trên Kình Thiên trụ thì đã có đầy đủ thực lực thượng quân đỉnh phong rồi, điều này khiến cho Thanh Mục ngay từ ban đầu đã trở thành dị số trong tam giới, có địa vị tách biệt. Nếu luận về nguy hiểm cùng với thần bí, hắn vượt xa Phượng Nhiễm năm đó, ngay cả giao long Vô Hằng vạn năm trước dám lên Thanh Trì cung khıêυ khí©h e là cũng không thể sánh bằng.
Nếu như nói trong tam giới vẫn còn có người khiến cho Phượng Nhiễm kiêng sợ, ngoại trừ ba vị thượng thần thâm sâu khó lường cùng Yêu hoàng yêu giới và Đông Hoa thượng quân, người còn lại chính là vị Thanh Mục thượng quân này. Nàng nhìn tiên quân mặt lạnh dáng vẻ tuấn tú trước mặt, áp xuống kinh ngạc dưới đáy lòng.
Chẳng trách hắn có thể tự ý đi lại trong Liễu Vọng sơn, chỉ là.. hắn tới nơi này làm cái gì?
Thanh Mục quan sát Phượng Nhiễm nửa canh giờ, sau khi gật đầu mới quay sang thiếu nữ mặc bố y ngay từ đầu đã nhìn hắn chằm chằm, không chút khách khí nói: "Chúng tiên tam giới gần đây đều truyền Hậu Trì thượng thần phương hoa trọc thế, linh lực cao thâm, hôm nay gặp được, nghĩ tới lời đồn vẫn là không thể hoàn toàn tin tưởng. Có điều, thấy thượng thần đi lại thoải mái trong Liễu Vọng sơn như vậy, chắc hẳn phải có vật che chở mà Cổ Quân thượng thần tặng cho mới đúng."
Hậu Trì sửng sốt, kinh ngạc vị Thanh Mục thượng quân này thẳng thắn dứt khoát, ngược lại sinh ra mấy phần tán thưởng, suy cho cùng không phải ai cũng có thể bất chấp uy nhϊếp của Cổ Quân thượng thần cùng với vị trí thượng thần của nàng mang lại, bây giờ vẫn còn thần tiên dám nói như vậy, thật sự quá ít ỏi.
"Thế nào, Thanh Mục thượng quân cảm thấy ta lãng phí cái danh thượng thần này, vô cùng thất vọng sao?" Hậu Trì bật cười nhìn Thanh Mục, đôi mắt đầy hứng thú chăm chú nhìn hắn.
"Vị phần chẳng qua chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi, thượng quân cũng tốt, thượng thần cũng được, đều trốn không khỏi thiên mệnh, Hậu Trì thượng thần hà tất phải lưu tâm." Thanh Mục nhàn nhạt trả lời, đôi mắt đạm mạc liếc nhìn Hậu Trì, lúc con ngươi quét qua vòng tay đá đen nơi cổ tay Hậu Trì không khỏi khựng lại, trong vẻ mặt dường như có chút kinh hỉ cùng bất ngờ.
"Không biết Thanh Mục thượng quân tới Liễu Vọng sơn là vì chuyện gì?" Phượng Nhiễm cho rằng Hậu Trì nhất định không biết thân phận của Thanh Mục, vội vàng nhỏ giọng bên tai nàng nói qua một lần lai lịch của hắn, sau đó mới chuyển về trọng tâm cuộc nói chuyện.
Nghe lời này, Thanh Mục nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Ba ngày trước tiên khí trên Liễu Vọng sơn bị lọt ra ngoài, linh lực đại loạn, lờ mờ có kim quang bắn thẳng lên trời, làm cho khắp tiên giới chấn kinh. Tam giới đều truyền đây là dấu hiệu thần khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần - Chích Dương hiện thế, bây giờ chúng tiên đều tới Liễu Vọng sơn để truy tìm bảo vật, chẳng lẽ Phượng Nhiễm thượng quân không vì chuyện này mà tới?"
Chích Dương hiện thế? Đây có lẽ là sự kiện lớn nhất trong tam giới mấy vạn năm nay, chẳng trách Thanh Mục trước nay hành tung bất định cũng tìm tới đây.
Phượng Nhiễm cùng Hậu Trì hai mắt nhìn nhau, lắc lắc đầu, các nàng đã ba ngày đều ở trên mây khẩn trương đuổi tới Liễu Vọng sơn, đâu có thời gian hỏi thăm những chuyện này.
"Ta có một người bạn cũ tu luyện ở đây, hôm nay đặc biệt tới tìm, nếu như Thanh Mục thượng quân là vì Chích Dương, vậy thì cứ đi tiếp là được." Trong lòng Hậu Trì chợt nhớ tới chiếc quạt dính đầy yêu khí trong gian nhà trúc, tùy ý xua đuổi nói.
"Không vội, theo tình thế linh khí đang tràn ra ngoài, Chích Dương ít nhất cũng phải ba tháng nữa mới có thể hiện thế, ta ngược lại có chuyện muốn hỏi thượng thần, vẫn mong thượng thần giải đáp." Thanh Mục tùy ý khoát khoát tay, đột nhiên chuyển vấn đề tới trên người Hậu Trì.
"Chuyện gì?" Hậu Trì cảm giác được một tia dò xét không rõ ý tứ rơi xuống trên người, có chút bất mãn. Lúc vừa mới gặp Thanh Mục, hắn rõ ràng không bị lay động bởi thân phận của nàng, còn cảm thấy có hứng thú đối với linh lực cao thâm của Phượng Nhiễm, vì sao bây giờ lại đột nhiên..
"Không biết vòng đá đeo trên cổ tay thượng thần từ đâu mà có?" Thanh Mục đem tầm mắt phóng tới chỗ cổ tay Hậu Trì, trầm giọng hỏi.
"Lúc còn nhỏ được bằng hữu tặng cho, ta cũng không biết lai lịch của nó." Thấy trên mặt Thanh Mục lóe lên mất mát, Hậu Trì ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: "Hôm nay tới Liễu Vọng sơn tìm người, chính là hắn."
Quả nhiên, nghe xong lời này, mắt Thanh Mục sáng rực lên, thần sắc dáng vẻ so với lúc nói về Chích Dương càng thêm nhiệt thiết (nóng bỏng và khẩn thiết) : "Không biết người bạn cũ của thượng thần có còn ở đó không?"
Hậu Trì nhún nhún vai, chỉ ngón tay về phía sau: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, nơi này đoán chừng ít nhất cũng phải mấy nghìn năm rồi không có người ở, ta cũng không biết hắn đi đâu. Có điều.. Thanh Mục thượng quân vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với lai lịch của chuỗi vòng đá này?"
"Ta đang tìm người để lại chuỗi vòng đá này, có lẽ hắn có thể giải được nghi hoặc của ta." Nhàn nhạt đáp một câu, Thanh Mục xoa lông mày, nhìn hướng Hậu Trì: "Không biết thượng thần có thể tìm được hắn không?"
"Ngươi biết Bách Huyền?" Hậu Trì nhướng mày, Phượng Nhiễm nghe vậy vội nói: "Điều này là không thể, Bách Huyền đã tám nghìn năm chưa từng xuất hiện, Thanh Mục thượng quân chẳng qua chỉ mới mấy nghìn tuổi mà thôi."
Nói như vậy, Thanh Mục quả thực là rất trẻ trong số các thần tiên, ngay cả Phượng Nhiễm cũng lớn hơn hắn mấy nghìn tuổi, càng huống hồ là Hậu Trì không biết đã lăn lộn bao lâu trong trứng.
Thấy đáy mắt hai người lóe lên sự hoài nghi, Thanh Mục mới nói: "Ta cũng có một chuỗi vòng đá như vậy." Hắn kéo ống tay áo dài lên, nơi cổ tay bất ngờ cũng đeo một chuỗi vòng đá đen: "Có người đã từng nói với ta rằng, chỉ cần có thể tìm được chủ nhân của chuỗi vòng đá này, thì có thể giải đáp được nghi hoặc của ta."
Vòng tay màu mặc lục hiện lên ánh sáng đen thăm thẳm, thần bí và cổ xưa, ngoại trừ cổ văn bên trên có chút khác biệt, cùng với chiếc đeo trên cổ tay Hậu Trì cơ hồ giống nhau như đúc.
Phượng Nhiễm đảo tròng mắt, thấy vòng đá giữa cổ tay hai người giống hệt nhau, tấm tắc hai tiếng, nếu là người không biết, tám phần sẽ cho rằng đó là tín vật định tình rồi..
Hậu Trì cũng ngừng lại, thở dài, Bách Huyền này sao lại hứa hẹn khắp nơi mà không thực hiện, để lại rất nhiều vấn đề nan giải, chính mình thì bỏ chạy mất dạng, nghĩ đến chiếc quạt mang theo yêu khí kia, đáy mắt Hậu Trì xẹt qua một tia lo lắng.
Bách Huyền, trước nay không phải là người bất tín như vậy.
"Ta không biết làm sao để tìm được hắn, có điều.."
Hậu Trì bước vào nhà trúc, lúc đi ra trong tay cầm theo một chiếc quạt, Thanh Mục nhìn thấy chiếc quạt thì nhíu mày, nói: "Bên trên có yêu khí, sự mất tích của người này lại có liên quan đến chiếc quạt hay sao?"
Hậu Trì nhìn hắn tỏ ý khen ngợi, gật đầu, đưa cây quạt cho hắn: "Không sai, nhà trúc này là nơi hắn tu hành, bây giờ chỉ để lại một chiếc quạt như vậy, nên chắc chắn có liên quan đến việc hắn mất tích, nếu như là ngươi, có thể tìm được ấn ký bên trong chiếc quạt này, tìm được kẻ để lại yêu khí hay không?"
Thanh Mục nhận lấy chiếc quạt, tỉ mỉ quan sát một lượt, khẽ ồ lên một tiếng: "Trên chiếc quạt này có ấn ký của Yêu hoàng." Hắn chỉ chỉ mặt sau nan quạt có khắc bạch hổ thần sắc dữ tợn, nói với Hậu Trì: "Yêu hoàng của yêu giới chính là thuộc tộc bạch hổ, yêu tộc bình thường không dám tùy tiện đem ấn này khắc lên, chỉ cần đi yêu giới hỏi thăm, từ đó có thể biết được tiền căn hậu quả."
Hỏi thăm? Hỏi thế nào? Yêu hoàng mặc dù không cùng hàng với mấy vị thượng thần, nhưng cai quản yêu giới nhiều năm, linh lực thâm sâu khôn lường, chẳng lẽ muốn đuổi tới tận nhà hỏi thăm hay sao?
"Thanh Mục thượng quân, ngươi muốn.." Phượng Nhiễm sờ cằm, đáy mắt bốc lên một ngọn hỏa diệm đỏ, nàng đã rất lâu không được hoạt động gân cốt rồi.
"Đi yêu giới Huyền Tinh cung, Yêu hoàng nhất định biết, nếu như các ngươi muốn biết sự thật, có thể cùng đi." Thanh Mục tùy tiện đưa ra lời mời, sau đó xoay người bước ra phía ngoài, từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc nhìn thấy vòng tay đá đen giữa cổ tay Hậu Trì là có một chút cảm xúc dao động ra, những lúc còn lại đều là một bộ dáng đạm mạc trầm tĩnh.
Hậu Trì nhướng mày, nhấc gót theo sau hắn, Phượng Nhiễm nghe xong cũng híp mắt cười ha hả, bọc tiên trảo bước đi theo, đi được mấy bước, nàng lắc lắc đầu, cảm thấy hình như có cái gì đó quên nói với Hậu Trì.
Bỏ đi, không nghĩ nữa, khi nào nhớ ra thì sẽ nói sau vậy.
Ba người giá vân cùng đi, một đường này, trông thấy không ít tiên quân đuổi tới Liễu Vọng sơn, trong miệng nói chuyện đều là về Hậu Trì thượng thần xuất hiện tại Đại Trạch sơn cùng với Chích Dương sắp hiện thế, ba người được bao bọc trong tiên trảo của Thanh Mục, nên không ai phát giác ra tung tích bọn họ.
Chẳng qua mới chỉ có mấy ngày, Phượng Nhiễm đã tấm tắc hết lời khen ngợi Thanh Mục, lại còn cực kỳ thán phục. Hậu Trì dù sao cũng là thượng thần tôn quý, cái đồ gia hỏa này lại chẳng mảy may nói giảm nói tránh, thậm chí còn ba lần bốn lượt khịt mũi coi thường linh lực yếu ớt cùng với tiên pháp kém cỏi của Hậu Trì, Hậu Trì ngồi phía sau hai người họ, thật hiếm thấy không có tranh luận như mọi khi. Phượng Nhiễm ngồi một bên nhìn thấy liền cao hứng, giả bộ bàng quan tiếp tục nói.
Lúc tới được Kình Thiên trụ phân chia hai giới tiên yêu, tia nắng ban mai đã dần hé lộ, Phượng Nhiễm nhìn sắc mặt Hậu Trì nhợt nhạt nhưng vẫn ngoan cố chịu đựng có chút không nỡ, nàng biết Hậu Trì trước mặt người ngoài cực kỳ hiếu thắng, cho dù không chịu nổi cũng không phát ra tiếng, ngay lúc chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mục.
"Nghỉ ngơi nửa canh giờ sau lại đi yêu giới."
Phượng Nhiễm âm thầm thở phào, nhìn qua Thanh Mục, thấy vẻ xa cách ban đầu nhạt đi không ít trên khuôn mặt của hắn, liền bỏ xuống lo lắng trong lòng.
Đi tới yêu giới, lấy khả năng của nàng không chắc có thể che chở được cho Hậu Trì chu toàn, nhưng với linh lực của Thanh Mục, cho dù phải đối mặt với Yêu hoàng cũng có thể quyết đấu một trận.
Ba người cứ thế trầm mặc mà an tĩnh dừng lại tại nơi tương giao giữa hai giới.
"Đây chính là Kình Thiên trụ?"
Nghe thấy âm thanh phía sau như mang theo chút thất vọng, Thanh Mục quay đầu lại nhìn về phía Hậu Trì, đáy mắt không gợn sóng cũng quét qua một tia kinh ngạc.
Thiếu nữ ngồi xếp bằng trên mây không biết từ lúc nào đã đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Kình Thiên trụ cao đến tận trời trước mắt, con ngươi màu đen u thâm nồng thiết, lại mang theo một chút khí tức mờ mịt.
Thanh Mục hơi sửng sốt, trong nháy mắt nhìn lại Hậu Trì, phát hiện nàng lại biến thành dáng vẻ thiếu nữ mười mấy tuổi, hoàn toàn mất đi khí tức mới vừa rồi, bất giác có chút hoảng hốt.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn bị hoa mắt hay sao?
"Đúng vậy, đây chính là Kình Thiên trụ, tương truyền sau khi hỗn độn chi kiếp chúng thần dần dần biến mất, do thần thức của tổ thần Kình Thiên còn sót lại trong tam giới biến hóa mà thành, là trụ thạch (cột chống) của tam giới, phàm là tiên quân, yêu quân đã trải qua cửu thiên lôi kiếp đều sẽ tự động hiện lên danh tự ở bên trên.." Phượng Nhiễm chỉ chỉ danh tự được khắc trên Kình Thiên trụ, đột nhiên ngừng nói, bối rối nhìn về phía Hậu Trì.
Kình Thiên trụ phân thành ba phần, phần dưới cùng khắc địa đồ của cửu châu bát hoang, phía trên xếp tên họ thượng quân yêu quân hai giới tiên yêu, ánh sáng màu ngân bạch (trắng bạc), đặc biệt bắt mắt rực rỡ.
Phần trung gian có khắc Động Thiên Hoa Phủ nổi danh trong tam giới, Ngũ Trảo Bàn Long cùng Kim Sắc Phượng Hoàng uy nghiêm bay lượn nơi thiên cung trên thiên giới, Tử Hồng Giao Long thần bí xa xưa ngao du Thanh Trì cung tại Kỳ Liên sơn, và ở phía dưới là một con Bạch Hổ oai phong lẫm lẫm nằm trong Huyền Tinh cung dưới yêu giới.. Đây rõ ràng là xếp ba vị thượng thần vào cùng một chỗ, cùng với Yêu hoàng, tuy không được đứng cùng hàng thượng thần tôn quý, nhưng vì cai quản một giới mà nằm ở giữa hai phần của Kình Thiên trụ.
Người đời đều nói trong tam giới Kình Thiên trụ chính là vật có linh tính nhất, được coi là quy tắc chuẩn của tam giới, sáu vạn năm nay, tuy Hậu Trì dựa vào Cổ Quân thượng thần giành được vị trí thượng thần nhưng luôn không được chúng tiên tín phục, chính vì như vậy nên trên Kình Thiên trụ giao giữa tiên yêu hai giới, mới không có vị trí của Hậu Trì.
Phượng Nhiễm nhìn đại danh của Thiên đế cùng mấy vị điện hạ và công chúa được khắc ở phía dưới Kình Thiên trụ, ánh mắt tối lại, khẽ thở dài.
Trùng hợp làm sao lại đúng lúc nói tới phía trên này?
"Kia là địa phương nào?" Sắc mặt của Hậu Trì không mảy may biến đổi vì sự do dự của Phượng Nhiễm, ngược lại có thêm hứng trí chỉ nơi cao nhất trên Kình Thiên trụ.
Thanh Mục thấy sắc mặt thản nhiên của nàng, đáy mắt lộ ra một tia thán phục, vẻ lãnh đạm giữa hai hàng lông mày đã tiêu tán không ít. Bất luận trước kia linh lực của Hậu Trì đến cùng là như thế nào, chỉ dựa vào sự rộng lượng này, đã đủ để vượt lên trên rất nhiều tiên quân rồi.
Nơi Hậu Trì chỉ là một mảnh bỏ trống, phía trên là màu đen cực kỳ u ám, khoảng trống đen kịt lại, có một loại cảm giác nặng nề trực áp thiên tế (đè ép trực tiếp xuống bầu trời), là nơi cùng cực của Kình Thiên trụ.
"Ta cũng không biết, từ sau kiếp nạn hỗn độn Kình Thiên trụ xuất hiện nơi đó đã là một khoảng trống, không ai biết rõ nó đại biểu cho cái gì." Phượng Nhiễm lắc đầu.
Ngược lại Thanh Mục, trầm mắt nhìn về nơi cùng cực đen tối kia, không lên tiếng.
Hậu Trì xoa xoa vai hướng hai người chiêu hô: "Thời gian không còn sớm nữa, cần phải nhanh chóng tới yêu giới thôi."
"Kết giới của yêu giới quỷ dị, phá hoại sức lực cực mạnh, linh lực ngươi quá yếu ớt, tốt hơn hết là theo sau ta." Thanh Mục thấy Hậu Trì xoay người chuẩn bị đi, liền quay đầu lại nhàn nhạt dặn dò.
Không hiểu vì sao, hắn cũng không muốn Hậu Trì đứng ngốc dưới Kình Thiên trụ quá lâu, vì vậy cực nhanh đưa ra quyết định.
Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì đã bị Thanh Mục kéo tới bên người, chỉ đành bĩu môi: "Đó là sự thật, Hậu Trì linh lực yếu đuối, chính ta còn không biết hậu quả sẽ thế nào nếu cứ thế xông vào kết giới dày đặc của yêu giới, cùng đi với ngươi mới là tốt nhất.."
Phượng Nhiễm còn chưa nói xong, thấy Hậu Trì vẫn đang nhìn chân Kình Thiên trụ kia, Thanh Mục nhíu mày, kéo nàng trực tiếp xông qua kết giới của yêu giới.
Phượng Nhiễm thấy hai người đi trước đã xuyên qua kết giới, 'ai da' một tiếng, sờ sờ cái mũi, không nhanh không chậm làm vận động nóng người rồi mới xông vào kết giới, bàn chân giơ lên một nửa đột nhiên cứng lại, đáy mắt lộ ra một tia thần sắc không rõ ý vị.
Nàng cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện quên nói với Hậu Trì – trong tam giới đồn rằng Cảnh Chiêu công chúa trên thiên cung kia mấy vạn năm nay tự cho là mình thanh cao, chưa bao giờ có hảo cảm với tiên quân nào, nhưng duy chỉ đối với Thanh Mục thượng quân lạnh băng băng này là đặc biệt xem trọng.
Lời đồn này ngay cả trong Thanh Trì cung không hỏi thế sự cũng có thể nghe thấy, đủ để chứng minh sự ưu ái này sâu đến nhường nào rồi.
Phượng Nhiễm nhìn hai người dần dần biến mất bên trong kết giới, chớp chớp mắt muốn khóc cũng không ra nước mắt, bèn nhanh chóng lao về phía bên kia kết giới.
Một khắc sau, nàng nhìn khoảng đất trống trăm mét bao phủ sương mù nặng trĩu xung quanh kết giới yêu giới ngay cả một con chim cũng không thể nhìn được, bây giờ mới nhớ ra xông qua kết giới yêu giới có khả năng không thể xuất hiện cùng một nơi, trầm mặc nửa giờ đột nhiên híp mắt cười ha hả.
Hậu Trì, đây là ý trời a, ngươi phải biết nắm bắt cơ hội.. Có lẽ do oán khí của Cổ Quân thượng thần năm đó, ngươi không cần phải lên Cửu Trùng Thiên, cũng có thể lấy lại được rồi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Thượng Cổ
- Chương 8