- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Thượng Cổ
- Chương 37
Thượng Cổ
Chương 37
Phượng Vũ phiến giáng xuống phía trước Hậu Trì bị một đại chưởng (bàn tay to lớn) xuất hiện giữa hư không đột ngột kéo lại, sau đó quét mạnh một cái, tạo thành thế công kích dữ dội bay ngược lại phía Thiên hậu, linh quang ngũ sắc trong sự kinh hô của chúng tiên từ từ ngưng lại, Thiên hậu nhẫn nhịn đỡ lấy một kích này, bị bức phải thoái lui mấy bước, được Thiên đế đỡ lại mới đứng được vững, nhìn khoảng không gian bị xé rách nơi chân trời, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc và phẫn uất.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, Cổ Quân đã biến mất gần vạn năm vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, lại còn không nể tình mà quở trách nàng trước mặt chúng tiên.
Một luồng linh quang mạnh mẽ xuất hiện bốn phía xung quanh Thanh Long đài, bao trùm lên toàn bộ bức màn lôi điện. Hiện tại, bất luận là ai, e là cũng không thể phá vỡ được lớp bình chướng kia, mà đi quấy rầy Thanh Mục thụ kiếp.
Nghe thấy thanh âm này, trên mặt Hậu Trì lộ ra mấy tia kinh hỉ, nhưng nàng lại nhướng mày, hung hăng quay đầu đi, không thèm nhìn vào bóng người vừa tới giữa thiên không.
Đừng tưởng rằng người xuất hiện đúng lúc, thì ta sẽ tha thứ cho việc người bỏ ta một mình trong Thanh Trì cung hàng vạn năm không lo không quản!
Kèm theo uy áp từ luồng linh lực ngũ sắc của Thiên hậu biến mất, thân ảnh thụ kiếp trên Thanh Long đài vốn đang nóng nảy cũng bắt đầu trầm ổn lại. Chích Dương thương phát ra tiếng kêu khoan khoái, hồng quang đại chấn, lao về phía huyền lôi đang giáng xuống trên Cửu thiên.
Nơi hư không bị phá vỡ, một thân ảnh xuất hiện không mảy may báo trước, bất luận là ai cũng đã đoán ra được thân phận của người tới từ những lời lẽ khí khái tận trời ban nãy kia, vì vậy các vị tiên quân thủ tại một bên đều xoa xoa đôi mắt, ngước lên đầy mong đợi nhìn người mới tới.
Đây là một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy! Thiên đế, Thiên hậu, Cổ Quân thượng thần.. Mối nhân duyên khúc mắc hàng vạn năm, tuy rằng ngày thường không dám nhắc tới, nhưng có vị thần tiên nào dám vỗ ngực mà nói 'Ta không mong đợi ba người này gặp lại một chút nào'!
Kể từ sau hôn lễ của Thiên đế Thiên hậu trên Côn Lôn sơn năm đó, Cổ Quân thượng thần rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, kẻ vô cùng thần bí và cố chấp trong truyền thuyết này, nhưng lại bị cho đội mũ xanh (bị cắm sừng) hàng vạn năm trong tam giới, ai cũng muốn biết tới cùng là có bộ dáng như thế nào, rốt cuộc ngay cả uy thế của thượng thần, chung quy cũng không thể dập tắt lòng bát quái bừng bừng như lửa cháy của con người được phải không?
Nhưng.. Dung mạo càng lúc càng rõ ràng của người tới khiến cho đáy mắt rực lửa của chúng nhân dần trở nên kinh ngạc, không ít tiên quân dứt khoát ngậm chặt miệng, nhìn nhau ngầm hiểu mà khẽ gật đầu, chẳng trách năm đó Thiên hậu lại lựa chọn Thiên đế!
Một số lão tiên quân đã từng thấy qua Cổ Quân thượng thần trên Côn Lôn sơn đều há hốc miệng, không ngừng run rẩy chỉ ngón tay về phía người trên không, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể tin tưởng.
Ai có thể cho bọn hắn biết, vị Cổ Quân thượng thần trên núi Côn Lôn năm đó, dung nhan tuấn mỹ, chính khí khắp người.. Làm sao lại biến thành một lão đầu khô quắt, xám xịt, lôi thôi lếch thếch, thần tình dung tục! Đó mới chỉ có vạn năm trôi qua mà thôi!
Uy lực của thượng thần đủ để phúc trạch cửu châu, trường sinh vĩnh cửu, ngài nên dùng trên người chính mình mới phải chứ! Cơ hồ tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, trong lòng ai thán một câu như vậy.
Tục ngữ nói không sai, kỳ vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, lời cảnh báo thanh thế to lớn này khiến cho kỳ vọng của chúng tiên đối với Cổ Quân thượng thần khó có thể đạt tới đỉnh phong, cho nên khi thấy hiện thực khác xa như vậy, chúng nhân chỉ cảm thấy một trận nghẹn tới mức phát hoảng.
Cổ Quân thượng thần ngồi tại hư không khẽ nhấc chân, liếc nhìn Thiên hậu và Thiên đế, không nhanh không chậm vung một luồng linh lực rơi xuống trên người Hậu Trì sắc mặt đang tái nhợt, thấy sắc mặt nàng đã ấm trở lại, mới uể oải nói với Thiên đế: "Mộ Quang, ngươi tốt xấu gì cũng là chủ của tam giới, ngươi đã đồng ý với ta sẽ bảo hộ Hậu Trì an toàn trong tam giới, bây giờ Vu Hoán bất chấp thân phận ra tay đối phó với mấy tiểu bối, ngươi lại đứng một bên không lo không quản như thế, sao có thể tính là tuân thủ lời hứa đây?"
Vẻ châm biếm nhàn nhạt theo tiếng phát ra, Thiên đế sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía Hậu Trì và Thanh Mục, nói: "Cổ Quân, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn, ngươi.."
"Cổ Quân, Thanh Mục thân mang yêu lực, một khi hắn chịu xong Cửu thiên huyền lôi, đối với tiên giới chúng ta sẽ là đại họa, ta ra tay trước có gì mà không thể, ngươi có tư cách gì mà trách móc Thiên đế!" Có vẻ đã hồi lại thần sau chấn kinh trước sự xuất hiện đột ngột của Cổ Quân thượng thần, Thiên hậu sắc mặt phức tạp nhìn hắn, cắt ngang lời của Thiên đế.
"Tranh chấp tiên yêu thì có can hệ gì tới ta? Càng huống hồ, Thiên đế là người cai quản tam giới, ta và hắn nói chuyện, Vu Hoán, ngươi là đàn bà trong nhà, xen miệng vào làm cái gì!" Lão đầu nhướng mày nhìn cũng không thèm nhìn Thiên hậu, trước ánh mắt không dám tin của chúng nhân lạnh lùng mấp máy miệng, nói.
Đàn bà trong nhà? Tất cả tiên quân có mặt đều dám nói rằng, trong hàng nghìn hoặc có lẽ hàng vạn sinh mệnh mà bọn hắn đã trải qua, tuyệt đối không có bất cứ một câu nói nào lại có lực sát thương mạnh hơn so với bốn từ này!
Nếu như người nói ra những lời đó không phải là Cổ Quân thượng thần, chúng nhân sẽ chỉ coi đó là người vô cùng can đảm, nhưng nhìn vẻ hồn nhiên không nhận thức rõ của Cổ Quân thượng thần cùng với Thiên hậu khóe môi run lên vì tức giận, chúng tiên đều thức thời đồng loại thối lui mấy bước, ngấm ngầm hướng Cổ Quân thượng thần giơ lên ngón tay cái, thở dài: "Ngài vẫn thực sự không có dũng khí ấy!"
Một tiếng hừ lạnh truyền tới, Cổ Quân thượng thần nhìn thấy khóe miệng Hậu Trì mím lại thành một đường, vội vàng thả xuống bàn chân ban nãy không nghiêm túc nhấc lên, gãi gãi đầu hướng nàng vội nói: "Con gái à, con là tâm can bảo bối của ta, đừng so sánh bản thân với những kẻ khác, chúng ta không được quên đi thân phận đâu!"
Thanh âm làm bộ làm tịch truyền tới trong tai, lần này ngay cả Hậu Trì cũng không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng, đôi tay vẫn luôn siết chặt từ từ buông lỏng.
"Thật lợi hại." Phượng Nhiễm thì thào một tiếng, nhìn lão đầu cà lơ phất phơ giữa không trung kia tràn đầy ngưỡng mộ, hài lòng hả dạ đáp xuống dưới đất, không tiếp tục can thiệp vào tình cảnh trước mắt nữa.
Không phải nàng không xen vào được, mà là nàng hoàn toàn tin tưởng, một cái mở miệng của Cổ Quân thượng thần đủ sức chống lại thiên quân vạn mã!
Tiên nhân xưa nay đoan trang tự chủ, có ai từng nghe qua những lời cay nghiệt mà lại có lực công kích hiệu quả đến thế, càng huống hồ nói ra những lời này lại chính là kẻ vô cùng mạnh trong tam giới, chúng nhân nhìn Cổ Quân thượng thần treo giữa không trung, sau khi nhìn nhau tỏ ý bất lực liền quay đầu nhìn về phía Thiên đế và Thiên hậu.
"Cổ Quân, cho dù Vu Hoán xử lý chưa được thỏa đáng, ngươi nói như vậy cũng thực sự quá đáng rồi." Thanh âm của Thiên đế hơi khó chịu, nhấc chân đi tới trước mặt Thiên hậu, ánh mắt như điện, hàm chứa phẫn nộ.
Cho dù ngày trước hắn làm chuyện có lỗi với Cổ Quân, nhưng bây giờ Vu Hoán đã là thê tử của hắn, là Thiên hậu cao quý, hắn sao có thể để cho người khác tùy ý mà xúc phạm được.
"Mộ Quang, Thiên đế như ngươi ngược lại cũng thật là thú vị, Thanh Mục vì cứu nhi tử nhà ngươi mà trúng long tức, nữ nhi của ngươi cam nguyện lấy long đan ra trả ân, vốn một mạng trả một mạng, không ai mắc nợ ai. Nhưng Vu Hoán lại dùng điều này làm cái cớ để ép hắn ở lại Thiên cung, khiến hắn không thể không nhờ đến Cửu thiên huyền lôi lấy ra long đan, còn chịu đau đớn bởi lôi điện để tái tạo cơ thể mới giữ được mạng, bây giờ Vu Hoán lại chỉ dựa vào một tia yêu quang liền muốn lấy tính mạng của hắn, ta muốn hỏi một chút, phải chăng chỉ có mạng của hoàng tử trong Thiên cung ngươi mới là mạng, còn mạng của những tiên quân khác không đáng giá một đồng có phải không?"
Cổ Quân thượng thần chậm rãi từng câu từng chữ chất vấn, khiến cho Thiên đế nghẹn họng không thốt nên lời, nhất thời khó bề đáp lại.
Cổ Quân tuy nói khó nghe, nhưng câu nào câu nấy đều có lý, hắn làm mất đi sự công bằng, quả thực không có gì để nói.
Cảnh Giản sắc mặt hổ thẹn đứng một bên, vội chắp tay nói: "Thượng thần, Cảnh Giản mắc phải đại tội, vì việc tư của bản thân mà liên lụy tới Thanh Mục thượng quân phải chịu lôi kiếp, cho nên cam nguyện nhận phạt."
Cổ Quân liếc hắn một cái, xua xua tay, mắt nheo lại: "Thôi đi, một nhà các ngươi cũng chỉ có ngươi thuận mắt một chút, lão đầu tử ta không thèm so đo nữa."
Trong bầu không khí nghẹt thở không phát ra tiếng, luồng linh lực ngũ sắc trên không tại bốn phía xung quanh từ từ rối loạn, khí tức nóng nảy từ trên người Thiên hậu dần lan ra, dường như tức giận tới cực hạn, Thiên hậu nhìn Cổ Quân thượng thần, đột nhiên bật cười thành tiếng, vẻ mặt đó nói không ra được có bao nhiêu sự khinh thường, nàng ta lạnh lùng quét qua Hậu Trì, sau đó lại một lần nữa rơi tại trên người Cổ Quân thượng thần.
Thấy bộ dạng nàng ta như vậy, đáy lòng Cổ Quân âm thầm suy nghĩ, phượng hoàng quen hung hăng độc đoán này sẽ không phải bị hắn chọc cho tức điên rồi đấy chứ, đừng nói ra cái gì không nên nói mới là tốt, ánh mắt hắn mang theo vẻ cảnh cáo nhìn Thiên hậu, trên gương mặt ngoạn thế bất cung (bỡn cợt với thế gian) xuất hiện một tia ngưng trọng.
"Cổ Quân, ta giữ Thanh Mục lại Thiên cung có gì mà không được, Cảnh Chiêu mặc dù có chút ngạo mạn, nhưng chung quy cũng là công chúa của Cửu trùng thiên cung này, thân phận tôn quý, so với Hậu Trì không biết mẫu thân là ai còn tốt hơn ngàn vạn lần."
Khóe miệng Thiên hậu khẽ mỉm cười, nhưng lời nói ra lại lạnh băng tựa như mũi dao sắc nhọn, nàng nhìn sắc mặt Cổ Quân đột nhiên âm trầm xuống, trong lòng không biết có bao nhiêu sảng khoái.
Không ai so với nàng càng hiểu rõ Cổ Quân coi trọng Hậu Trì nhiều biết bao, coi trọng đến mức năm đó thà rằng lừa dối thế nhân cũng muốn cho nàng một thân phận vượt trên cả chúng tiên trong tam giới, nếu như ngày đó nàng không rời khỏi Thanh Trì cung, gả cho Mộ Quang, thì Cổ Quân kia tuyệt sẽ không vì Hậu Trì mà xông vào Côn Lôn để giành lấy địa vị thượng thần, suy cho cùng phụ mẫu đều là thượng thần đủ để khiến cho Hậu Trì được một đời tôn quý.
Dư âm những lời của Thiên hậu vẫn còn dai dẳng, vang vọng vô cùng rõ ràng trong Thiên cung trống vắng, nhưng nhìn Cổ Quân thượng thần toàn thân đang phẫn nộ, không một tiên quân nào dám phát ra tiếng thở mạnh.
Không biết mẫu thân? Thế nhân đều biết vị tiểu thần quân được Cổ Quân thượng thần yêu thích hàng vạn năm trong Thanh Trì cung kia chính là do Thiên hậu sinh ra, làm sao lại không rõ mẫu thân được? Chỉ là.. bất cứ một ai trên thế gian nói ra lời này đều có thể xem như lời nói đùa, nhưng chỉ có Thiên hậu thì không thể.
Vạn năm trước khi tiểu thần quân còn nằm trong trứng, không được mẫu thân yêu thích, khắp tam giới đều biết, cho nên, nguyên nhân rốt cuộc là như vậy sao? Hậu Trì thượng thần không phải do Thiên hậu sinh ra, vì vậy mới bị vứt bỏ, năm đó Thiên hậu phản bội Cổ Quân thượng thần.. Có lẽ cũng không phải là điều khó lý giải..
Toàn bộ quảng trường rơi vào trong tĩnh mịch, Thiên đế sững sờ nhìn khuôn mặt Thiên hậu mang theo ý cười, mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng, Cổ Quân tuyệt đối không phải hạng người sẽ đi phản bội lại thê tử, nếu như Hậu Trì không phải do Vu Hoán sinh ra, cũng chỉ có thể chứng minh rằng năm đó Cổ Quân không thích Vu Hoán, thậm chí căn bản chưa từng ở chung một chỗ, nhưng hắn lại chưa từng cự tuyệt tâm ý của Vu Hoán, chẳng lẽ là vì.. Nhớ lại mọi việc mà Cổ Quân đã làm trên Côn Lôn sơn, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Hậu Trì thần sắc cũng khó xác định bên ngoài Thanh Long đài, đáy lòng chứa đầy vẻ chấn kinh.
Lẽ nào chỉ đơn thuần là vì muốn cho Hậu Trì một thân phận tuyệt đối sẽ không bị tam giới chỉ trích thôi sao?
Cảnh Chiêu và Cảnh Giản đứng gần đó sắc mặt cũng ngơ ngác, chỉ có điều một người là trong vẻ ngạc nhiên mang theo một chút hả giận, còn một người khác thì trong sự ngỡ ngàng lại chứa đầy vẻ tiếc nuối.
Trong bầu không khí tĩnh lặng vô cùng quỷ dị, chỉ có mình Thiên hậu là vẫn mỉm cười, chăm chú nhìn Cổ Quân thượng thần đang treo trên không.
Uy áp vô cùng mạnh mẽ từ bốn phía xung quanh thân ảnh vốn lom khom chậm rãi lan ra, Cổ Quân thượng thần dựng thẳng người, nhìn vẻ mặt rõ ràng không xác định của Hậu Trì, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt, vẻ tức giận trên khuôn mặt già nua bất chợt biến mất như một kỳ tích, nơi đáy mắt lại mang theo sát ý không mảy may che giấu, hắn nhìn Thiên hậu, đôi mắt hơi nheo lại: "Vu Hoán, trước kia chúng ta đã có giao ước, bây giờ ngươi lại nuốt lời, hy vọng ngươi có đủ tự tin để gánh chịu tất cả hậu quả."
Thiên hậu có chút biến sắc, nhưng vẫn ngẩng cao đầu lạnh lùng nhìn Cổ Quân thượng thần, trên khuôn mặt tuy rằng ra vẻ ngươi có thể làm gì được ta, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia hoảng sợ khó thấy.
Thần lực của Cổ Quân cao hơn nàng và Mộ Quang, nếu như thực sự liều mình ngọc nát đá tan, khiến cho nàng vẫn lạc không phải là điều không thể.
Thiên đế nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, đáy lòng khẽ trầm xuống, thầm than 'không tốt', đang chuẩn bị mở miệng, lại bị một tiếng cười vô cùng sảng khoái cắt ngang.
Tại thời điểm này, tiếng cười đó quả thực có chút không hợp cảnh, đặc biệt là người phát ra tiếng, ngay cả Cổ Quân thượng thần cũng sững sờ nhìn về phía thân ảnh bên ngoài Thanh Long đài, đáy mắt chứa đầy thương tiếc, hài tử này.. không phải là chịu đả kích quá lớn đó chứ..
"Lão đầu tử, bà ta nói là thật sao?" Hậu Trì nhìn Cổ Quân thượng thần, thần sắc không rõ ràng, giơ tay chỉ về phía Thiên hậu, nói.
Cổ Quân thượng thần thần sắc ảm đạm, rất nhanh gật đầu một cái, hết sức cẩn thận nhìn Hậu Trì, lắp bắp nói: "Hậu Trì, phụ thần không phải.."
"Được rồi." Hậu Trì dứt khoát cắt ngang Cổ Quân thượng thần đang chuẩn bị một bài sớ nhận tội tràng giang đại hải, mày nhướng lên, trên khuôn mặt lãnh đạm lại hiện ra vẻ phấn chấn tràn trề thần thanh khí sảng: "Ban đầu con còn cho rằng người cả đời này cũng sẽ không làm được điều gì tốt, xem ra vẫn là đánh giá thấp người rồi, lão đầu tử, bởi vì chuyện này khiến cho long tâm của bổn thần quân vô cùng vui vẻ, cho nên việc người bỏ con lại Thanh Trì cung sẽ coi như xí xóa!"
Cổ Quân sững sờ nhìn ánh mắt sáng rõ và thần tình không chút giả tạo của Hậu Trì, thận trọng nói: "Hậu Trì, con không tức giận ư?"
Mẫu thân không rõ.. Đối với ai cũng đều là điều khó có thể chấp nhận, cho nên ngày trước mặc dù Vu Hoán đã trở thành Thiên hậu, hắn cũng không đem chân tướng nói ra.
"Có quan hệ gì chứ, cho dù không biết rõ mẫu thân, cũng tốt hơn ngàn vạn lần so với hiện tại, lão đầu tử, từ khi nào người lại ngoan cố như vậy! Càng huống hồ, bổn thần quân là thượng thần tôn quý, địa vị đứng trên tam giới, sao phải cần người khác chỉ điểm đúng sai." Hậu Trì vẫy vẫy tay, không thèm nhìn sắc mặt đỏ bừng của Thiên hậu, cười nói.
Nhìn vẻ dương dương tự đắc, thần khí khắp người của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần thả lỏng trái tim đang nhảy lên vì căng thẳng, vội đáp lời: "Con nói đúng, là phụ thần hồ đồ rồi."
Khắp người bộ dáng nịnh nọt, sao còn có nửa điểm phong thái sát thần giáng thế mới khi nãy.
Dường như cảm thấy tình cảnh hiện tại vô cùng quỷ dị, vả lại suy cho cùng cũng là chuyện đã qua, thật không hay khi nhắc tới trước mặt chúng nhân, Thiên đế khẽ ho một tiếng, nói: "Mọi người cùng lùi một bước, Cổ Quân, những chuyện quá khứ đừng truy cứu nữa, chờ Thanh Mục thụ xong lôi kiếp, các ngươi hãy quay trở về Thanh Trì cung đi."
Thiên hậu khẽ nhíu mày, vừa muốn phản đối, lại bị ánh mắt lạnh buốt của Thiên đế quét qua, khóe môi mím lại, phất ống tay áo đáp: "Tùy ngươi, có điều bốn đạo thiên lôi cuối cùng uy lực vô cùng lớn, hắn có thể sống trở ra được hay không còn chưa biết đâu."
Cuộc đối thoại vừa rồi thực sự quá mức trầm bổng lên xuống, lại thêm linh lực của Cổ Quân thượng thần bố trí trên Thanh Long đài cũng khiến cho chúng nhân không chú ý tới tiếng sấm liên miên không ngớt, nghe thấy Thiên hậu nói như vậy, chúng tiên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thanh Long đài.
Nơi đó, thân thương Chích Dương đỏ rực mơ hồ nhiễm trắng, vô cùng gian nan treo trên đỉnh đầu Thanh Mục, mà thân ảnh đầy máu kia lại hoàn toàn bị bao bọc bởi luồng linh lực kim sắc, mơ hồ không rõ.
Cuối cùng bốn đạo lôi điện kèm theo uy thế vạn quân tụ tập trên bầu trời Thanh Long đài, thiên địa nhất thời đều biến sắc, toàn bộ thế giới trở nên tối tăm u ám, duy chỉ có luồng kim quang kia vẫn vô cùng rực rỡ.
Phượng hoàng thủ hộ vốn đã nằm rũ dưới đất lại đột nhiên kêu lên, bay tới giữa không trung, vẽ ra quỹ đạo tròn trĩnh bao quanh lớp màn lôi điện bên ngoài Thanh Long đài, tựa như một loại thủ hộ mờ nhạt.
Thiên đế, Thiên hậu và Cổ Quân thượng thần sắc mặt phức tạp nhìn bốn đạo lôi kiếp cuối cùng sắp sửa giáng xuống, lại nhìn đám tiên quân đang quỳ đầy trên mặt đất bên ngoài Thanh Long đài, đáy lòng đều là chấn động.
Cửu thiên huyền lôi có thể tấn thăng thành chân thần quả nhiên không phải là phàm phẩm, chỉ đơn thuần là lôi thế (uy thế của sấm sét), đã có thể khiến cho bọn hắn sinh ra cảm giác thần phục, nếu không ở vào địa vị thượng thần, căn bản sẽ không có một chút sức lực để mà phản kháng.
Nhưng thật kỳ quái, Hậu Trì vẫn yên ổn đứng bên ngoài Thanh Long đài, dường như không có cảm giác, Cổ Quân cũng có vẻ coi điều này là đương nhiên, Thiên đế và Thiên hậu đưa mắt nhìn nàng, đáy lòng áp xuống cảm giác quỷ dị và chấn kinh.
Bốn đạo lôi điện hội tụ tại chân trời hợp thành một quả cầu lớn, cuối cùng hóa thành hình dạng một cây thương, nếu như cẩn thận nhìn kỹ, lại mơ hồ có mấy phần tương tự với Chích Dương thương, trong thoáng chốc, lôi điện màu xanh nhạt bổ xuống luồng ánh sáng vàng, dần dần hợp lại với thân ảnh kim sắc bên trong màn điện.
Nhìn thấy một màn tráng lệ như vậy, trong mắt chúng nhân tràn đầy ngưỡng mộ, chín chín hồi Cửu thiên huyền lôi, từ khi khai mở hậu cổ giới cho tới nay chưa từng xuất hiện, không ngờ lại chấn động đến mức như vậy.
Bóng thương kim sắc từ từ dừng lại trên bầu trời Thanh Long đài, phối hợp ăn ý với Chích Dương thương, tựa như có thực chất, trong sự tĩnh lặng nghẹt thở ấy, thân ảnh trên Thanh Long đài chậm rãi ngẩng đầu, khua tay, huýt dài một tiếng, chủ động đem huyền lôi giữa không trung dẫn xuống.
Oanh.. Oanh..
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ tiên giới đều chấn động, ngay cả yêu giới cách xa vạn dặm cũng bị ảnh hưởng, trận pháp hộ giới nát vụn, nhân gian giới diễm lệ cũng đột nhiên tối sầm lại.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, núi đồi sụt lở, sông suối đổi dòng, vạn thú di hương, tứ hải trôi dạt.
Dị tượng này của tam giới khiến cho toàn bộ thế gian tạm thời chìm trong sự tĩnh mịch tới mức đáng sợ.
Trên Thanh Long đài, 'răng rắc' một tiếng giòn vang, có vẻ như lớp kết giới lôi màn cuối cùng đã vỡ vụn.
Một luồng kim quang cắt xuyên qua bầu trời, tam giới trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tươi sáng và yên bình.
Những nơi cách Thanh Long đài ngoài trăm thước đều bị phá nát, duy chỉ còn một tòa bệ trơ trọi trôi lơ lửng giữa hư không.
Phía trên đó, thân ảnh đỏ tươi như máu quay lưng lại với chúng tiên, tựa như phiêu dật mà lại vĩnh cửu trong thế gian.
Luồng linh lực rộng lớn và cường thịnh lan tràn tới từng ngóc ngách của tam giới, sau đó trong nháy mắt, lại hóa thành hư vô.
Kiếp nạn Cửu thiên huyền lôi vậy mà đã thành công rồi! Đây cơ hồ là điều mà trong đáy lòng mỗi một vị tiên quân chứng kiến cảnh tượng đó đều mơ hồ cảm thán và khó có thể tin được.
Hậu Trì chăm chú nhìn thân ảnh màu đỏ trên Thanh Long đài, hô hấp đột nhiên trở nên vô cùng chậm chạp, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
Người nọ quay người lại, trong đôi mắt kim sắc nhìn về phía Hậu Trì dường như chứa đựng sự mềm mại và ấm áp nhất thế gian.
Khóe miệng hắn giương lên, không định cất bước, trái lại quay đầu nhìn về phía Cổ Quân thượng thần giữa không trung.
"Cổ Quân thượng thần, hạ quân Thanh Mục, nguyện lấy thân làm sính lễ, nghênh cưới Hậu Trì thượng thần, mong Cổ Quân thượng thần đáp ứng."
Tinh tú trên bầu trời lấp lánh, thượng thần tề tựu, vạn tiên khấu đầu, bách thú thần phục.
Tóc dài xõa che vai, đai gấm kim sắc tản mác thắt lại, trường bào đỏ sẫm theo gió tung bay, vị thần quân cao ngạo lãnh tuyệt cúi đầu trước con người mạnh nhất tam giới lúc bấy giờ và chấp hạ (thực hiện) một thượng lễ lâu đời cổ xưa nhất từ hậu cổ giới cho tới nay.
Nhiều năm sau đó, tự cổ chí kim phàm là những tiên quân tận mắt chứng kiến trận kiếp lôi đình kia, không ai có thể quên được cảnh tượng ấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Thượng Cổ
- Chương 37