Sống trong núi không phân năm tháng, đợi tới khi Phượng Nhiễm trở lại Liễu Vọng sơn lần thứ ba, thì đã qua hơn hai năm kể từ sau trận tranh đoạt thần binh kinh thiên động địa kia rồi.
Chúng tiên khắp tam giới vẫn vô cùng cảm khái đối với chuyện Chích Dương tự mình chọn chủ, có vô số ý kiến khác nhau, nhưng những truyền ngôn hỗn loạn và hoang đường ấy trước sự biến mất của Thanh Mục đã dần dần lắng xuống, chung quy so với cuộc đọ sức giữa tàn niệm của Bạch Quyết chân thần cùng với thần lực của Thiên đế, thì chuyện hắn được truyền thừa lại có vẻ không mấy nổi bật.
Về phần ba vị điện hạ nghe nói sau khi trở lại tiên giới đã bị Thiên đế phái đến Tụ Tiên trì để tu luyện, hai năm rồi không thấy xuất hiện trong tiên giới. Chúng tiên lúc nghe thấy tin này đều vô cùng kinh ngạc, Tụ Tiên trì chính là tuyền nhãn (mạch nước suối) của tiên giới, tuy rằng vào trong đó tu luyện có rất nhiều ích lợi đối với linh căn, có thể làm cho linh lực gia tăng nhanh chóng, nhưng khí tức quá mạnh mẽ của nó sẽ khiến cho tiên nhân nào bước vào cũng phải chịu đau đớn đến tận xương tủy, chẳng thể ngờ rằng Thiên đế vậy mà lại có thể nhẫn tâm để cho ba vị điện hạ vào trong đó tu luyện.
Cũng bởi vì Cảnh Chiêu công chúa đã vào Tụ Tiên trì, nên vị tiểu tiên quân từng xuất hiện cùng với Thanh Mục vào ngày Chích Dương thương xuất thế liền kéo theo một loạt phỏng đoán của chúng tiên. Mặc dù lúc đó tình hình hỗn loạn làm cho mọi người không có thời gian để ý tới thiên lôi giáng xuống trên đầu Cảnh Chiêu công chúa rốt cuộc là có nguyên nhân gì, nhưng những vị tiên quân tại đó có ai lại không phải là lão quái vật thành tinh, làm sao có chuyện không hiểu chút đạo lý bên trong, hơn nữa thượng quân Phượng Nhiễm cũng có mặt tại Liễu Vọng sơn, vậy nên thân phận vị tiểu tiên quân kia đã rõ ràng ngay trước mắt, chỉ là chúng nhân thực sự rất khó đem tiểu tiên đồng tinh trí khả ái cùng với Hậu Trì thượng thần tại Thanh Trì cung kia đặt chung một chỗ được thôi.
Chẳng qua, chỉ một lễ đơn giản lại có thể kéo theo thiên lôi giáng xuống lại khiến cho chúng tiên tràn đầy hiếu kỳ về vị tiểu thần quân này. Mặc dù e ngại thể diện của Cảnh Chiêu công chúa nên không có thượng quân nào đem chuyện này phóng đại lên, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, tiên giới năm tháng vô định, xưa nay những chuyện bát quái vô cùng ít, câu chuyện này truyền tới truyền lui liền trở thành bí mật công khai trong tam giới, Cảnh Chiêu công chúa còn trong Tụ Tiên trì, chúng tiên lại càng không có gì phải cấm kỵ nữa.
Về phần Hậu Trì và Thanh Mục lưu lại Liễu Vọng sơn.. Ngày trước hỏa kỳ lân nghịch không xuất thế, hộ sơn trận pháp đã bị tổn hại nặng nề trong mấy trận tranh đấu, ngay cả bí cảnh thượng cổ cũng bị liên lụy phải chịu tai ương, nhưng cũng mới chỉ trải qua hai năm, ngọn núi này đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, trận pháp bố trí dày đặc, linh lực lại càng nồng đậm hơn trước.
Một tràng tiếng la hét vang lên giữa lưng chừng núi, nếu như từ trên đám mây nhìn xuống, trong tiên sơn tiên khí lượn lờ này cũng chỉ có gian nhà gỗ tại lưng chừng núi là có chút nhân khí mà thôi. Toàn bộ hàng rào gỗ bao quanh gian nhà gỗ trước đây đã bị phá bỏ, xung quanh trồng rất nhiều cây trúc, được tiên khí nuôi dưỡng, trải qua hai năm, còn hơn cả mười năm chăm bẵm dưới nhân gian, tươi tốt xanh biếc bao phủ toàn bộ đỉnh núi, khi gặp gió lớn lá trúc lay động, tựa như những gợn sóng trên mặt biển vậy.
"Cái nơi quái quỷ gì vậy, mỗi lần đi lên lại một lần khó!"
Phượng Nhiễm vô cùng gian nan từ chân núi mới leo được tới đây, ngồi phịch xuống mặt đất, lúc trông thấy Hậu Trì đang ngồi xổm cách đó không xa chơi đùa với một con chó nhỏ, ánh mắt đố kỵ có thể thiêu đốt mọi thứ ngay lập tức bốc lên.
Ngươi nói xem một tiểu hài mà thực lực mãi vẫn không lên được hạ quân lại có thể vui vẻ chạy nhảy bên trong Liễu Vọng sơn, tại sao nàng đường đường là một thượng quân muốn tới một lần lại khó khăn như vậy?
Có điều cũng thật là kỳ quái, sau khi Thanh Mục tỉnh lại thì Hậu Trì liền khôi phục lại bộ dáng trưởng thành, cả ba người không thể tìm ra nguyên nhân, Hậu Trì nhận định là do linh khí nồng đậm trên Liễu Vọng sơn vô cùng thích hợp để nàng tu luyện, cũng để tiện lưu lại nơi này, Thanh Mục không thể thay đổi được nàng, vì vậy cũng đành ở lại cùng nàng.
"Phượng Nhiễm, ngươi tới rồi."
Hậu Trì đưa tay gãi gãi chó con đang kêu gào lăn lộn trên đất, bàn tay dính đầy bùn đất tùy tiện lau vài cái trên bố y, hướng Phượng Nhiễm đang đi tới, chú chó nhỏ bên cạnh nàng vội vàng tháo chạy, cái tốc độ liều mạng này tuyệt đối không yếu hơn so với một tiên quân bình thường.
Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì cả người nhếch nhác, khóe miệng khẽ giật giật, đây tốt xấu gì cũng là một vị thượng thần đó..
Thiếu nữ trước mặt dung mạo bình thường, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc bố y, tóc dài tùy tiện dùng rễ trúc vấn lên, nếu không phải nàng đối với Hậu Trì vô cùng quen thuộc, bằng không nàng cũng không thể khẳng định được nữ tử chẳng khác gì so với phàm nhân này lại là tiểu thần quân trên Thanh Trì cung của các nàng, Hậu Trì thượng thần được chúng tiên kính trọng.
"Hậu Trì, Đại Hắc dạo này thế nào?"
Phượng Nhiễm nhìn phương hướng chó nhỏ biến mất, nhếch miệng hỏi. Chú chó nhỏ màu đen này được Hậu Trì tìm thấy sau núi lúc Thanh Mục hôn mê, lúc đó nó đang thoi thóp, Hậu Trì cho nó ăn không ít tiên dược mới có thể cứu được một mạng, sau đó liền nuôi dưỡng nó đến bây giờ. Có điều cũng không biết là có phải dùng tiên dược nhiều sẽ dưỡng ra được tính nết hay không, vật nhỏ này ngoại trừ tiên dược ra thì cái gì cũng không muốn ăn.
"Vẫn tốt, lớn hơn rất nhiều, Thanh Mục phát hiện ra nó rất thích hỏa thạch (đá lửa) phía sau khe suối, sau khi Đại Hắc ăn vào thì lớn rất nhanh." Hậu Trì đi về phía chiếc ghế dựa gỗ trong sân, nằm lên trên khẽ rêи ɾỉ hai tiếng mới nói: "Ngươi không biết tính khí nó lớn thế nào đâu, cho ít thì lại không hài lòng."
"Lớn lên đương nhiên sức ăn cũng lớn, ăn ít ngươi đau lòng, ăn nhiều thì lại chê khó nuôi, Hậu Trì, bây giờ có khi pháp lực của Đại Hắc còn cao hơn cả ngươi, nếu ngươi vẫn cứ lười biếng, thì chẳng cần rời núi nữa đâu."
Thanh âm ôn nhuận từ bên cạnh nhà gỗ truyền tới, Phượng Nhiễm ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thanh Mục cũng toàn thân bố y đang đứng trước cửa, trong giọng nói bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ dung túng.
Thanh Mục nhìn thấy bộ dáng của Hậu Trì thì nhíu mày, quay trở vào phòng rồi mang theo mảnh vải ướt bước ra, hắn kéo Hậu Trì lên khỏi ghế gỗ, lau sạch sẽ khuôn mặt nàng, lại chải qua búi tóc rồi mới nói: "Có điều nửa tháng qua linh lực ngươi thu về cũng có chút tiến bộ, qua mấy ngày nữa, thì có thể đạt tới thực lực của hạ quân rồi."
Hậu Trì sau khi nghe thấy lời này lập tức cong mắt, vỗ vai Thanh Mục híp mắt cười: "Liễu Vọng sơn này quả là một địa phương tốt, mới ngồi ngốc có hai năm mà đã tiến bộ như vậy, xem ra ở lại đây là đúng đắn."
Thanh Mục trong mắt khẽ động, tiếp lấy tay nàng lau sạch sẽ, miệng nhếch lên không nói gì, nếu không phải hắn mỗi ngày đều dùng linh lực từng chút một nới lỏng phong ấn bên trong cơ thể nàng, thì đừng nói Liễu Vọng sơn này, cho dù có ngâm trong Tụ Tiên trì e rằng cũng vô dụng.
Phong ấn cường hoành này, cho dù hắn dùng toàn lực cũng khó mà lay động, cho tới nay cũng chỉ mới có một chút thành quả mà thôi. Chỉ là hắn nghĩ mãi không ra, là con gái của thượng thần, linh mạch bên trong cơ thể yếu đuối cũng thôi đi, sao lại còn có phong ấn ẩn sâu trong linh căn, nếu không phải hắn được truyền thừa lại Chích Dương, ít nhiều có chút thần thức của Bạch Quyết chân thần, bằng không cũng không nhìn ra được.
"Có thật không?"
Phượng Nhiễm nghe thấy lời này có chút kinh ngạc, nàng biết rất rõ thể chất của Hậu Trì, cho dù có rót tiên đan tốt nhất vào, thì cũng chỉ giống như động không đáy, căn bản rất khó để ngưng tụ linh lực, mấy nghìn năm này toàn bộ dược liệu trong Thanh Trì cung đều dồn hết vào nhưng cũng không có nửa điểm hiệu dụng (hiệu lực và tác dụng), không ngờ tới Thanh Mục chỉ mất hai năm thời gian lại có hiệu quả như vậy. Nàng không hơn gì Hậu Trì, thực sự cho rằng đó là nhờ công lao của Liễu Vọng sơn, suy cho cùng Thanh Trì cung là phúc địa hiếm có trong tam giới, nhưng cũng không thấy linh lực của Hậu Trì có tiến triển lớn như vậy.
Phượng Nhiễm ngay lập tức thở dài một hơi, gật gật đầu với Thanh Mục, ném qua một ánh mắt cảm tạ.
Thanh Mục nheo mắt, khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng. Dùng mảnh vải ướt trong tay khẽ lau ngón tay của Hậu Trì, tia sáng trong mắt khẽ động, nếu như có thể giữ nàng cứ thế ở lại Liễu Vọng sơn này, tựa hồ.. cũng không tệ.
"Đúng vậy, Phượng Nhiễm, ngươi lần này ra ngoài, có phát hiện cái gì hay không?"
Hậu Trì như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn qua Phượng Nhiễm, trong mắt đầy vẻ mong chờ, Thanh Mục đang nắm tay nàng hơi cứng người khi nghe thấy điều này, một tia phức tạp cực nhanh xẹt qua trong mắt.
Phượng Nhiễm lắc lắc đầu, nói: "Không có, lần này ngay cả minh giới ta cũng đi qua, nhưng trong sách sinh tử không có tên của Bách Huyền, xem ra hắn không chuyển thế tái sinh vào phàm gian rồi."
Minh giới có quan hệ mật thiết với nhân gian, là nơi luân hồi, nằm ở tận cùng cửu âm (chín tầng địa ngục), cùng với nhân gian hợp thành một giới, tuy nằm dưới sự quản lý của tiên quân trên tiên giới, nhưng lại có rất ít liên quan tới hai giới tiên yêu.
Kể từ hai năm trước, sau khi biết được kỳ lân không phải là Bách Huyền, Hậu Trì và Thanh Mục ở lại Liễu Vọng sơn, Phượng Nhiễm liền tìm kiếm tung tích Bách Huyền khắp tam giới, chỉ đáng tiếc, cho tới nay vẫn không có chút tin tức nào.
Nghe xong Hậu Trì thở dài, hai tay chống cằm, đôi mắt ảm đạm đi mấy phần: "Vẫn không có tin tức gì sao?"
"Hai năm nay ta chạy qua không ít nơi, nhân gian cũng thế, tiên giới cũng vậy, đều không có khí tức của Bách Huyền, trước đây lúc ở yêu giới ta cũng đã lưu ý, nhưng cũng không có." Phượng Nhiễm sờ cằm, thầm nói: "Bây giờ chỉ còn lại tứ hải và man hoang là chưa đi thôi, những nơi này phần lớn đều là nơi nguy hiểm, hung thú thượng cổ rất nhiều, lấy năng lực của ta cho dù muốn đi cũng phải tốn công mất sức mười năm mới có thể tới thăm hết từng nơi được. Ôi, nếu như Cổ Quân thượng thần có ở đây thì tốt quá.."
Hậu Trì nghe thấy lời này vẻ mặt bỗng ngừng lại, phụ thần không ở đây, nhưng trong tam giới này lại không chỉ có một vị thượng thần.. Ý nghĩ này liền bị nàng áp xuống, bất kể như thế nào cũng không thể đi Cửu Trùng thiên, nhưng Bách Huyền.. Nếu không phải có chuyện gì, vì sao tám ngàn năm nay lại không có một chút tin tức nào.
Thấy Hậu Trì nhíu mày, Thanh Mục thở dài, đưa tay vỗ đầu Hậu Trì: "Không sao, hộ sơn trận pháp của Liễu Vọng sơn tuy rằng dựa vào linh lực bên trong cơ thể ta bổ sung vào, nhưng bây giờ cũng đã khôi phục lại bình thường. Chờ thêm nửa năm nữa, sau khi linh lực của ngươi hoàn toàn tấn nhập hạ quân, ta sẽ cùng ngươi xuất núi, trước đi tứ hải xem qua, những long vương ấy có chút giao tình với ta, nếu như nhờ bọn họ giúp đỡ thì sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Hậu Trì nghe thấy lời này tinh thần có chút phấn chấn, vội gật đầu, đôi mắt cong lên.
Phượng Nhiễm trông thấy hai người chung sống hòa thuận, bất giác khẽ nhướng mày, tuy rằng dáng vẻ của Hậu Trì đã khôi phục lại, nhưng cái tính tình này, khi ở trước mặt Thanh Mục so với lúc biến nhỏ thì không có khác biệt nhiều, cũng không biết là cái duyên sự gì.
Nhìn về phía Thanh Mục thần sắc ôn hòa, trên mặt còn mang theo ý cười kia, Phượng Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ngày trước lúc mới gặp Thanh Mục vô cùng khách khí lại có loại cảm giác xa cách trời sinh, nhưng mới trải qua hai năm, cùng với Hậu Trì sớm chiều bên nhau, hắn đã thay đổi rất nhiều, bây giờ cảm thấy nếu như hắn cứ ở bên Hậu Trì, cũng không phải là chuyện gì xấu, chỉ có điều.. Thật đáng tiếc, hắn lại là người mà Cảnh Chiêu ái mộ.
Nhớ lại mối quan hệ phức tạp giữa Hậu Trì và một nhà Thiên đế, Phượng Nhiễm lắc lắc đầu, vung ống tay áo bước về phía mấy gian nhà trúc nhỏ dựng bên cạnh căn nhà gỗ.
Bởi vì Hậu Trì và Thanh Mục sống tại nơi này, nên bên cạnh nhà gỗ được dựng thêm hai ba gian nhà trúc khác nhau, chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng dùng tiên pháp thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng Thanh Mục lại tốn mất mấy ngày trời chỉ để tự mình dựng lên.
Đến tối, Thanh Mục ôm theo một con chó nhỏ màu đen tròn vo từ sau núi trở về, nhìn thấy Hậu Trì ngồi trên ghế đá bên ngoài nhà trúc thì khẽ thở dài.
Chú chó nhỏ toàn thân màu đen, quả xứng với đại danh của nó, trông thấy Hậu Trì, nó khẽ rên hai tiếng, liếʍ liếʍ móng vuốt, tròng mắt tròn xoe chớp chớp, nhanh chóng từ trong lòng Thanh Mục nhảy xuống, chạy vào trong nhà.
"Cũng không biết tại sao nó lại không để ý tới ta, chẳng lẽ là vì biết ta không thích nó." Hậu Trì lười biếng liếc Đại Hắc một cái, chống cằm nói với Thanh Mục.
"Ăn nhiều tiên dược như vậy, cho dù thành tinh cũng không có gì kỳ quái." Thanh Mục bước tới, ngồi lên ghế đá bên cạnh, buồn cười nói. "Sao lại không đi nghỉ ngơi, nửa tháng này sẽ phải nhanh chóng ngưng tụ liên lực, nếu không thì sẽ rất khó để thăng lên hạ quân."
Hậu Trì lắc lắc đầu, không lên tiếng, trên khuôn mặt mang theo vẻ phiền muộn.
"Không nỡ rời đi sao?"
Thanh âm ôn nhuận của thanh niên truyền tới bên tai, Hậu Trì ngây ngẩn, gật gật đầu, trong giọng nói có mấy phần lý lẽ đương nhiên: "Rừng trúc này là tự tay ta trồng xuống, bây giờ mới lớn thành dáng vẻ như vậy, nếu như ta rời đi, đương nhiên là không nỡ rồi."
"Ngươi muốn ở lại đây chờ Bách Huyền sao, dù sao đây cũng là nơi cuối cùng mà hắn xuất hiện." Thanh Mục sờ sờ búi tóc của Hậu Trì, trong giọng nói có chút buồn bực. "Ta vẫn cứ nghĩ, rốt cuộc hắn là dạng người gì, mà có thể khiến cho ngươi phải phí nhiều tâm tư vì hắn như vậy."
Hậu Trì ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Mục, trong mắt lóe lên vẻ giễu cợt, lập tức khẽ hừ một tiếng, nói câu 'hắn đương nhiên đáng để ta phí tâm vì hắn', nhưng thấy vẻ cứng nhắc trên mặt Thanh Mục, mới 'ha hả' cười hai tiếng, che miệng lại còn đôi mắt thì sáng lên: "Ngươi và Bách Huyền khác nhau."
Trông thấy thanh niên nhướng mày lên nhìn mình, Hậu Trì nghĩ một lúc mới nói: "Ta từ nhỏ lớn lên tại Thanh Trì cung, mặc dù không xuất thế, nhưng những điều đồn đại trong tam giới không phải là không biết, Thiên đế Thiên hậu uy nhϊếp tam giới, bốn huynh muội Cảnh Dương bọn họ đều như hoa như gấm, dựa vào linh lực của ta, nếu như ra ngoài rồi, chắc chắn sẽ bị so sánh với họ, ta thì vốn không hề gì, chỉ là phụ thần của ta vì ta mà bôn ba hàng vạn năm, thậm chí còn vì ta mà giành lấy vị trí thượng thần, mặc dù những tiên quân đó ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng không biết sẽ bàn tán những gì. Ta sao có thể để người vì ta mà bị tam giới cười nhạo, vì vậy cho dù có buồn chán đến thế nào, ta cũng ngoan ngoãn ngồi ngốc tại Thanh Trì cung, không định xuất thế."
Thanh Mục sửng sốt, quay lại nhìn thiếu nữ ôn nhuận với đôi mắt ấm áp, trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, Hậu Trì tuy rằng là thượng thần tôn quý, nhưng trách nhiệm nàng phải gánh vác lại không hề nhẹ.
"Chỉ là.." Hậu Trì ngập ngừng, nơi đáy mắt xẹt qua một tia kiên định khó phát hiện: "Từ trước khi ta ra khỏi vỏ, Bách Huyền đã ở trong Thanh Trì cung làm bạn với ta, dùng linh lực của hắn để nuôi dưỡng cơ thể của ta, nếu không có hắn, ta tuyệt đối sẽ không thể tồn tại, vì vậy trước kia ngay cả khi Phượng Nhiễm không cầu ta, ta cũng sẽ rời khỏi Thanh Trì cung để đi tìm hắn, chỉ là ta không nghĩ tới sẽ gặp được ngươi.. Đây cũng được coi là một món quà bất ngờ."
"Ngươi xem Bách Huyền là người thân của mình? Nếu như ngươi tìm thấy hắn thì sao?" Thanh Mục vuốt vuốt cằm, tiến sát Hậu Trì, thấy trên mặt thiếu nữ vẫn còn mang theo vẻ đùa giỡn, nhướng mày hỏi.
"Ngoại trừ phụ thần ta thì hắn là người thân thiết nhất với ta, ta muốn biết hắn có bình an hay không." Hậu Trì trả lời đúng lý hợp tình, đôi mắt khẽ cười, nắm lấy bả vai thanh niên, kéo lại gần, vẻ đắc ý trên khuôn mặt như một con hồ ly: "Yên tâm đi, bổn quân là thượng thần tôn quý, lời nói ra tựa ngàn vàng, sẽ không vứt bỏ ngươi đâu."
Đôi mắt đen nhánh kề sát có chút quá phận, mang theo một chút tính khí hài đồng cùng với nghiêm túc, Thanh Mục đột nhiên nhớ lại tiểu hài đồng lăn lộn om sòm trong lòng hắn hai năm trước, giễu cợt nói: "Thật sự, tam giới lục đạo, cửu trùng bát hoang, bất kể ngươi đi đâu, cũng sẽ không vứt bỏ ta?"
"Ừ." Dường như bị thần thái trong đôi mắt của Thanh Mục làm cho mê hoặc, Hậu Trì gật gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Thanh Mục, trong mắt đầy vẻ lẫm liệt: "Đương nhiên, bất luận lục đạo tam giới, cửu trùng bát hoang, chỉ cần ta vẫn còn, thì sẽ không vứt bỏ ngươi đâu."
Cơ thể Thanh Mục cứng lại, đôi mắt mang theo ý cười đột nhiên khẽ giật, hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hậu Trì, thấy vẻ kiên định trong mắt nàng, ngay lập tức mỉm cười: "Được, Hậu Trì, ngươi hãy nhớ những lời ngươi nói ngày hôm nay."
Ta sinh ra tại Bắc Hải, không thân không thích, đơn độc một mình, Hậu Trì, ta sẽ coi lời hứa của ngươi là thật, tam giới lục đạo, cửu châu bát hoang, ta sẽ cùng ngươi chiếu cố chúng sinh, có chi mà ngại!
Phía sau hai người, tiên cảnh tựa cổ, rừng trúc trải rộng khắp núi, xanh biếc lung linh, Phượng Nhiễm dựa vào cánh cửa, nhìn hai người chơi đùa, khóe môi khẽ cong lên.
Người này cảnh này, chỉ mong mười năm, trăm năm, nghìn năm sau, mãi vẫn sẽ như vậy.