Nữ tử nói lời này toàn thân mặc trường bào hồng sắc thêu hoa văn bạc ánh vàng, mái tóc dài đỏ như máu rơi xõa trên vai, tùy tiện mà thoải mái. Đôi mắt phượng nhếch lên của nàng khẽ nheo lại, trầm mặt liếc nhìn Sâm Vũ, biểu tình đặc biệt hung hăng càn quấy, đôi tay khoanh trước ngực, hất hàm rồi xoay người nhìn về phía Thường Thấm, đáy mắt mang theo vẻ chế giễu không thèm đếm xỉa: "Vạn năm trước ta nghe nói Thường Thấm thống soái của yêu giới thống lĩnh tam quân, anh dũng hơn người, chính là nữ tử hiếm thấy không xuất thế trong tam giới, bây giờ xem ra lại vì loại vong tín bội nghĩa như vậy mà cầm chân tại đệ tam trọng thiên hàng nghìn năm, thật là.. nực cười."
Thanh âm của Phượng Nhiễm ngừng lại, khóe miệng mỉm cười, thốt ra hai từ đặc biệt lãnh mạc. Cả đời này của nàng sống không quá hơn vạn năm, số người bội phục cực ít, Thường Thấm lại là một trong số đó.
Thường Thấm hàng vạn năm trước đã là yêu quân có tiếng trong tam giới, nổi danh thiện chiến chúng nhân đều biết. Trong ký ức hồi nhỏ của nàng, lão yêu thụ nuôi dưỡng nàng trưởng thành có nói rất nhiều về yêu quân Thường Thấm khí khái hào hùng thống lĩnh tam quân. Ngày đó tam giới từng có câu, trong các nữ yêu quân hậu cổ giới, Thường Thấm là người duy nhất có thể sánh ngang với Cảnh Chiêu công chúa trên Cửu Trùng thiên, điều này cho thấy người trong yêu giới đối với nàng có biết bao tôn sùng và kính phục.
Chỉ là không ngờ tới, nàng ngủ đông trong Thanh Trì cung vạn năm, lần đầu tiên tới yêu giới gặp được chiến thần một phương thanh danh hiển hách, phụng vũ cửu thiên khi xưa nay lại biến thành bộ dáng ủy mị yếu đuối như vậy.
"Nếu ngươi muốn đi, đừng nói là tam trọng thiên tầm thường, cho dù là toàn bộ yêu giới cũng không thể vây hãm được ngươi." Phượng Nhiễm phớt lờ những lời thì thầm bàn tán của chúng nhân xung quanh cùng với vẻ tức giận khắp người của Sâm Vũ, chỉ chăm chú nhìn Thường Thấm lạnh lùng nói, đáy mắt có một chút phẫn nộ và đáng tiếc khó nhận thấy.
Thường Thấm nhìn tư thái bá đạo tùy tiện của hồng y nữ tử đứng ở không xa, vẻ mệt mỏi thê lương trong đôi mắt quyết tuyệt chậm rãi ngưng lại, đã từng có thời gian, nàng cũng giống vậy, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, nàng lại biến thành như bây giờ.. Không thể chịu nổi, trong đệ tam trọng thiên năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác phải chịu đựng ánh mắt hoặc thương hại hoặc than thở của chúng nhân yêu giới.
Nàng tung hoành trong yêu giới vạn năm, có được thế lực mà ngay cả Yêu hoàng cũng phải kiêng kị ba phần, người được nàng ban ân nhiều không đếm xuể, năm đó sau khi bị hủy hôn, chỉ một mực nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi, khoảng thời gian trong nghìn năm này cũng chỉ muốn đánh bại Sâm Vũ, lại chưa từng nghĩ tới, đệ tam trọng thiên không chỉ có đánh bại được Sâm Vũ mới có thể đường đường chính chính đi ra.
Nàng là yêu quân Thường Thấm, là truyền nhân của tộc yêu thú thời thượng cổ, cho dù có suy yếu đến mức nào, cũng không được thể hiện ra tư thái không chịu nổi như vậy.
Chúng nhân nhìn hồng y nữ tử ngạo nghễ trước Trùng Tử điện, xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến chết người, ai nấy cũng đều há hốc miệng không dám tin nhìn nàng, ngoại trừ hai người ẩn dưới hắc bào đang lặng lẽ đứng một bên.
Trong yêu giới ngoại trừ Yêu hoàng bệ hạ cùng đại điện hạ thì nhị điện hạ Sâm Vũ là người có yêu lực mạnh nhất, thân phận tôn quý, yêu quân Thường Thấm xuất thân từ tộc yêu hồ thượng cổ, huyết thống cao quý, tuy không còn chấp chưởng tam quân, nhưng nghìn năm nay vẫn không ai dám coi thường nàng, trước giờ không ai có thể tưởng tượng được trong yêu giới lại có người không biết sống chết như thế, chủ động phơi bày vết sẹo xưa kia.
Toàn bộ người trong yêu giới đều biết, tuy cả nhà Yêu hoàng cùng tộc yêu hồ đều không kiêng kỵ chuyện năm đó, nhưng cũng không phải một người tùy tiện có thể chỉ trích được.
Mặc dù nữ tử hồng y này sát khí bức người, tư thái ngang ngược, đại khí kiêu căng lại càng không thua kém Thường Thấm yêu quân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể giở trò lưu manh tại Trùng Tử điện trọng địa của yêu giới!
Khi những lời nói đầy khıêυ khí©h truyền tới tai Sâm Vũ, hắn chỉ hơi sửng sốt, nhưng lúc câu chế giễu Thường Thấm được nói ra thì toàn bộ người phía trước đại điện đều cảm giác được một luồng sát khí lạnh lẽo từ trên người hắn chầm chậm lan tỏa, băng lãnh vô cùng, thậm chí có một số người bỗng nhiên bị bức lùi ra sau mấy bước.
Vảy ngược của rồng, chạm phải tất vong, không biết vì sao, người đứng xem bốn phía trong lòng đều bất giác hiện ra câu nói này.
Tiểu hồ li cuộn tròn trong lòng Sâm Vũ bỗng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Sâm Vũ, trong đôi mắt lộ ra ưu thương sâu sắc cùng với một tia phẫn hận khó thấy.
Nghìn năm rồi, hắn vẫn cứ như vậy.. Cho dù nàng dùng cả tính mạng, cũng vẫn không thể chiếm được địa vị của Thường Thấm trong lòng hắn.
Bất luận là lúc nào, nàng vĩnh viễn cũng không bằng Thường Thấm, trước đó trong tộc là như vậy, đến bây giờ cũng vẫn không thay đổi!
Người khác có lẽ không thấy được ánh mắt căm hận của tiểu hồ li đáng thương đang khẽ run rẩy này, nhưng lại bị Phượng Nhiễm nhìn thấy rõ ràng, nàng hướng về phía Sâm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Sâm Vũ thật sự là mắt mù rồi, con rồng khí vũ hiên ngang dưới biển sâu nhả châu ngọc không muốn, lại đi chọn con tôm nhỏ không thể leo lên bờ.
Loại yêu quân cảnh giới đỉnh phong như Sâm Vũ, sát khí tùy ý tỏa ra cũng đều là bản chất, yêu quang lãnh lệ hóa thành hình dạng kiếm sắc tinh chuẩn không gì sánh được hướng chính giữa hai hàng lông mày nhếch lên của Phượng Nhiễm mà lao tới.
Chúng nhân vây xem trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi, đồng loạt lùi mấy bước, xem ra, nữ tử này thực sự khiến nhị điện hạ nổi giận, lần này nhất định không có trái ngon để mà ăn rồi.
Khẽ keng một tiếng, sát khí rét lạnh dưới ánh mắt của vạn chúng đột ngột ngưng lại cách hồng y nữ tử ngoài một thước, chỉ thấy nàng tùy ý vung tay một cái, tựa như một loại hư ảo đón lấy luồng yêu quang do Sâm Vũ huyễn hóa, đáy mắt xẹt qua một tia chế giễu, một luồng khí tức màu đỏ không kém gì Sâm Vũ bốc thẳng lên.
"Chẳng lẽ ta nói sai hay sao, người ta đã không muốn, ngươi hà tất phải ép buộc! Đường đường nhị điện hạ của yêu giới, lẽ nào chỉ là hạng tiểu nhân như vậy?"
Tiếng vỡ vụn vang lên, kèm theo lời mắng nhiếc thanh lãnh, hai luồng khí tức với khí thế mãnh liệt đánh vào nhau, đá vỡ bay đầy trời, một lát sau, phía quảng trường mới dần dần rõ ràng, chúng nhân vây xem bất giác hít vào một hơi khí lạnh.
Hồng y nữ tử tùy ý vung tay này sắc mặt lạnh lẽo, bình tĩnh đứng tại chỗ, mà Sâm Vũ lại lùi về sau mấy bước, hơi ngưng thần thở dốc, ánh mắt trịnh trọng đầy kinh ngạc.
Vừa nãy tuy rằng hắn chỉ tùy ý đánh một cái, nhưng nữ tử này lại dựa vào khí tức mà có thể khiến hắn bị thương, thực lực so với hắn còn cao hơn mấy phần này.. Yêu giới từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật như vậy cơ chứ?
Nhìn bóng dáng mặc tử y vẫn luôn quay lưng lại với hắn kia, Sâm Vũ nén xuống sửng sốt nơi đáy mắt, khóe miệng dâng lên đắng chát, ngẩng đầu nhìn Phượng Nhiễm, vẻ mặt dần trở nên tức giận: "Đây là chuyện nhà của tộc Yêu hoàng ta, các hạ quản nhiều rồi!"
"Ồ? Vậy ư?" Phượng Nhiễm không đếm xỉa nhìn Sâm Vũ một cái, lại nhìn Thường Thấm không nói một lời, trên mặt lộ ra một tia sát khí dữ dội: "Nếu như ta vẫn muốn quản, ngươi có thể làm gì được ta?"
Thanh âm sang sảng mang theo kiêu ngạo không thể chấp nhận được xen vào, ánh mắt Sâm Vũ ngưng lại, nhìn về phía Phượng Nhiễm, khẽ nheo mắt, bàn tay ôm tiểu hồ li bất giác siết chặt, lạnh lùng nói: "Nếu các hạ muốn quản, cũng không phải là không thể, thắng được ta, ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa, để Thường Thấm rời khỏi đệ tam trọng thiên."
"Hừ, ngươi cứ sống thật tốt cùng với tiểu hồ li của ngươi là được, miễn cưỡng lôi kéo người khác cũng không biết xấu hổ!" Phượng Nhiễm hừ một tiếng, phủi phủi tóc dài trên vai, nhấc chân định đi về phía Sâm Vũ, nhưng lại khẽ dừng lại.
"Vừa rồi đa tạ các hạ giáo huấn, chuyện của bản quân, bản quân sẽ tự giải quyết."
Trường bào đỏ thẫm bị một bàn tay kéo lại, Phưỡng Nhiễm quay đầu, nhìn thấy sự kiên định và một tia ấm áp không dễ thấy trong mắt Thường Thấm, khẽ sửng sốt, nụ cười mơ hồ vụt qua, nói: "Yêu quân nghĩ thông suốt là tốt rồi, chẳng qua, chuyện này ta đã quản thì không có đạo lý bỏ dở giữa chừng."
Nàng giơ tay kéo ống tay áo ra khỏi tay Thường Thấm, nhướng mày: "Yêu quân phải biết rằng, chuyện gì không đáng thì không nên miễn cưỡng, hơn nữa, ta cùng với nhà Yêu hoàng còn có chút liên quan, hôm nay cho dù không phải vì ngươi, ta cũng sẽ ra tay thôi."
Phượng Nhiễm nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, vô tình nhiễm thêm mấy phần rét lạnh.
Nơi Bách Huyền biến mất có ấn ký của nhà Yêu hoàng, nếu như là Yêu hoàng ra tay.. Nắm đấm của nàng đã lười biếng cả vạn năm nhưng cũng không phải là vô dụng, chỉ là Hậu Trì theo sau Thanh Mục sao vẫn còn chưa tới, khiến nàng phải đợi lâu trong đệ tam trọng thiên này!
"Nếu các hạ vẫn hồ đồ không chịu tỉnh, Sâm Vũ đương nhiên sẽ phụng bồi, chỉ là các hạ đã dám xông vào đệ tam trọng thiên, xem ra đại danh nhất định phải như sấm nổ bên tai!" Cho tới bây giờ bất luận là ai cũng nhìn ra được vị cường giả không rõ lai lịch này tới là để khıêυ khí©h.
"Nói nhiều lời thừa như vậy làm gì, nếu ngươi có thể đỡ được một quyền của ta, tự nhiên sẽ có tư cách biết ta là ai? Hy vọng ngươi có thể làm ta thỏa mãn, hậu duệ Yêu hoàng thì đừng nên hèn nhát như vậy!"
Nhìn thấy bộ dáng đột ngột của sắc bén Phượng Nhiễm, chúng nhân vây quanh bốn phía sắc mặt đều rất cổ quái, nữ tử mĩ mạo này, sao lại thô lỗ như vậy, lại dám đứng trước Trùng Tử điện khıêυ khí©h tộc Yêu hoàng, lời nói vừa nãy, không lẽ ngay cả Yêu hoàng bệ hạ cũng đem ra mắng chửi!
"Bộ dạng nàng ta trước nay luôn như vậy sao?" Thanh âm mang theo kinh ngạc đột nhiên vang lên, bàn tay ôm tiểu oa chợt khựng lại.
"Cũng không hẳn, ta còn đang suy nghĩ xem Phượng Nhiễm có thích hợp với yêu giới hay không, ôi, Thanh Trì cung cùng với tiên giới tử khí trầm trầm đã giam hỏng nàng ấy rồi." Thanh âm thanh thúy chứa đầy tiếc nuối, khẩu khí bảo vệ nghé con tràn ra trong lời nói.
Thanh Mục giật giật khóe miệng, thức thời ngậm miệng lại.
"Hừ, hy vọng thực lực của ngươi không phụ lòng cái miệng càn quấy của mình!" Lạnh lùng nhìn chăm chú Phượng Nhiễm, Sâm Vũ nhẹ nhàng đặt tiểu hồ li trong tay xuống, ngưng tụ khí tức đi về phía Phượng Nhiễm, trong nháy mắt, thanh quang nồng đậm bao phủ xung quanh hắn, tạo thành một lớp hộ giáp trong suốt như phỉ thúy.
Lấy thủ đoạn vừa nãy của Phượng Nhiễm, ngay cả hắn cũng không dám tự đại, trước khi ra tay phải dùng pháp lực hộ thân mới được.
Trong tiếng kinh thán của chúng nhân, Phượng Nhiễm bất động thần sắc, không nhanh không chậm đi về phía Sâm Vũ, chờ tới được nơi cách hắn ngoài năm thước mới dừng lại, một luồng khí tức xích hồng (đỏ gay) chầm chậm ngưng tụ trên tay phải nàng, ban đầu chỉ mới nhỏ bằng hạt gạo dần biến thành dạ minh châu lớn dưới biển sâu.
Chỉ dựa vào linh lực đã có thể tạo nên sức mạnh thuần túy như vậy, nữ tử này thật là đáng sợ, chúng nhân vây xem nhìn Phượng Nhiễm trong đôi mắt lộ ra kinh hãi cùng với thán phục.
Yêu giới trước nay đề cao thực lực, cho dù là Phượng Nhiễm khıêυ khí©h Sâm Vũ, nhưng cũng không làm mất đi sự kính phục của chúng nhân yêu giới đối với Phượng Nhiễm.
Một tiếng gầm khẽ vang lên, Phượng Nhiễm tung người lên không trung, luồng năng lượng màu đỏ trong tay đồng thời bay về phía Sâm Vũ, với tốc độ cực nhanh, rầm một tiếng, luồng sức mạnh hồng sắc va chạm với hộ giáp bích lục, linh lực giao chiến mơ hồ tạo ra kết giới, hoàn toàn bao phủ hai người ở bên trong.
Chúng nhân nín thở nhìn chăm chú, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mặc dù nhìn thực lực hai người có vẻ ngang nhau, nhưng khí tức của nhị điện hạ rõ ràng bất ổn, hồng y nữ tử thì ngược lại, tuy rằng chưa khôi phục lại vẻ lười biếng ban nãy, nhưng so với Sâm Vũ vẫn tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự đối đầu của hai người, phía trước Trọng Tử điện yên tĩnh một cách quỷ dị, chúng nhân nhìn luồng linh lực mờ ảo bao lấy toàn thân hai người, vẻ mặt kích động, cao thủ giao phong như vậy, không phải là chuyện dễ gặp!
"Ầm" một tiếng giòn vang, phá vỡ bầu không khí an tĩnh, chúng tiên nhìn về nơi phát ra âm thanh, sắc mặt đều biến đổi – trên linh giáp hộ thân của nhị điện hạ xuất hiện một vết nứt nhỏ, lờ mờ như có dấu hiệu sắp vỡ ra.
Theo từng vết rạn nứt ngày càng lớn trên hộ giáp, chúng nhân đều ngưng thần nín thở không dám phát ra một tiếng động, trong bầu không khí quỷ dị này, một luồng thanh quang bỗng nhiên lóe lên, như tên nhọn bắn thẳng về phía Phượng Nhiễm!
Trong trận đấu nếu như có ngoại nhân xen vào, bên bị tấn công nhất định sẽ bị trọng thương, thậm chí có khả năng không giữ được tính mạng, đây là điều mà ai cũng biết, không ngờ rằng dưới mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn, lại sẽ có người âm thầm đánh lén, làm ra loại chuyện tiểu nhân như vậy!
Chúng nhân còn chưa kịp kinh hô, thì lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh, hồng bào nữ tử vẫn bất chấp không quản, tiếp tục gia tăng linh lực đối đầu với Sâm Vũ, mặc kệ luồng thanh quang đang lao tới từ phía sau!
Rầm vang một tiếng, thanh quang đột ngột đánh tới, dưới ánh mắt tiếc nuối của chúng tiên, một luồng hồng quang rực rỡ đột nhiên phóng thẳng lên trời, ấn ký hỏa hồng phượng hoàng to lớn xuất hiện phía sau hồng y nữ tử, vung cánh bay lên, ngăn lại thanh quang chói sáng.
Trong nháy mắt, toàn bộ chân trời dường như bị bao phủ bởi luồng khí tức nóng bỏng ấy, hộ giáp bích lục trên người Sâm Vũ cũng hoàn toàn vỡ vụn, trông thấy thanh quang kia rủ xuống mặt đất dưới uy lực của hỏa phượng hoàng, sắc mặt Sâm Vũ đột nhiên ngưng lại, phun ra một ngụm máu tươi, miễn cưỡng rút hai tay đang đối đầu với Phượng Nhiễm rồi nhảy lên không trung đón lấy quang ảnh màu xanh ấy.
Bầu không khí yên tĩnh, lúc này, dường như ngay cả tiếng thở gấp cũng có vẻ dư thừa và phiền phức, đồ đằng (bức vẽ) hỏa hồng phượng hoàng vẫn sáng rực trên bầu trời, ánh lửa thiêu đốt mãnh liệt, nhưng lại không người nào dám ra mặt tán thưởng luồng sức mạnh mà ai cũng biết này, trong tam giới cửu châu, hỏa phượng hoàng chỉ có một con, lại được che chở trong Thanh Trì cung, hơn vạn năm trước đã gϊếŧ tam hoàng tử yêu giới, khiến cho đại điện hạ tiên giới trọng thương, là thượng quân Phượng Nhiễm từng bị tam giới sở bất dung!
Sâm Vũ nửa quỳ trên mặt đất nâng đôi mắt sáng rực nhìn hồng y nữ tử sắc mặt nhợt nhạt đang treo mình giữa không trung, khóe miệng chầm chậm kéo lên một nụ cười rét lạnh, hắn đứng lên, sự căm thù sâu sắc hiện ra nơi đáy mắt, tay siết chặt lại, còn chưa kịp nói gì, thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm hồn hậu từ trong Trùng Tử điện vang lên.
"Ta còn tưởng là ai dám xông vào đệ tam trọng thiên, không ngờ lại là Phượng Nhiễm thượng quân đại giá quang lâm, bổn hoàng đã không nghênh tiếp từ xa!"
Âm thanh thanh lãnh, mang theo hàn ý vô biên chậm rãi truyền ra từ trong điện, có một loại hơi thở trang nghiêm bao phủ toàn bộ trăm thước quanh Trùng Tử điện!