Chương 6: Bầy sói vây quanh

23

Con thỏ nhỏ cuối cùng vẫn bị nhốt lại, đặt trong phòng của ta, chân của nó bị thương, nếu bây giờ lập tức thả ra thì quả thực chưa chắc nó có thể sống.

Ta chỉ có thể băng bó đơn giản cho nó, thiết nghĩ chờ nó tốt hơn sẽ bí mật thả ra ngoài.

Nó dường như biết ta không có ác ý, dần dần cũng không hung dữ với ta nữa, ta cho nó chút lá rau, nó chịu ăn, cũng chịu để cho ta chạm vào.

Đã nói ta chỉ tới đây hái hương liệu, ở trong phòng mỗi ngày cũng không có gì kỳ lạ. Đến ngày thứ tư, ta mang theo A Phù đi ra ngoài giả vờ hái một ít cây cỏ.

Về phần công hiệu của những cái cây này ấy à, chủ yếu là để lấp đầy bụng thỏ con.

Sau khi trở về phòng, A Phù đột nhiên bị người ta gọi đi, nói là phía trước cần người hỗ trợ, ta không nghĩ nhiều, lấy ra thuốc trị thương từ chỗ thủ vệ, mò mẫm đi tới chỗ thỏ con.

Dường như chiếc l*иg sắt bị người khác dời vị trí, nhưng lệch không nhiều lắm, cũng chỉ khoảng một thước, trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ ta và A Phù, ai lại động cái l*иg này chứ?

Ta với tay lên cửa l*иg, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành, thường thì thỏ con sẽ nhảy nhót, nhưng bây giờ lại không có một chút động tĩnh nào.

Không phải là nó đã c.h.ế.t chứ? Chân chỉ bị thương một chút cũng sẽ c.h.ế.t sao?

Trong lòng ta bắt đầu trống rỗng, cẩn thận mở cửa l*иg, thò một tay vào dò xét, chạm vào chân cứng ngắc của nó, đầu còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhanh chóng rút về.

Thực sự c.h.ế.t rồi, sao lại thế này? Rõ ràng ta chăm sóc rất tốt mà.

Ta không dám tin, lấy hết dũng khí đưa tay sờ lên, lúc này đây, lại bị kinh hãi đến ngột ngạt.

Trên bụng thỏ bị cắm một thanh đao, xuyên qua thân thể, máu đã sớm khô, lông xung quanh đều đã bết cứng lại.

Ta hét lên một tiếng kinh hãi, ngã xuống đất, hoảng loạn hét lên: “A Phù, A Phù!”

Không ai nghe thấy tiếng của ta, xung quanh yên lặng đến đáng sợ, giống như đang bị một con thú dữ nhòm ngó.

Ta lui về phía sau, tay đột nhiên chạm phải một bàn chân.

“Tước nhi, đã lâu không gặp.”

Là giọng của Tiêu Ấu Lan, tựa tiếu phi tiếu, bầu không khí phút chốc trở nên lạnh lẽo quỷ dị, ta vội vàng thu tay về, lông tơ cả người dựng đứng.

*Tựa tiếu phi tiếu: Tựa như cười nhưng không phải cười.

“Ngươi sao vậy?”

Nàng ta ra vẻ kinh ngạc, đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng kêu lên: “Ai da, là ai g.i.ế.t con thỏ con đáng yêu như vậy?”

Lại cúi người xuống, hỏi ta: “Tước nhi, ngươi nói xem, là ai g.i.ế.t con thỏ này đây?”

Nàng ta muốn làm gì? Ta cố gắng làm cho mình trấn định một chút, khẽ lắc đầu nói: “Không biết.”

“Đương nhiên là ta!”

Nàng ta nắm lấy mặt ta, cười nói: “Đáng tiếc mắt ngươi bị mù, nếu không, ta sẽ cho ngươi xem ta mổ nát bụng con thỏ này như thế nào.”

Đồ điên!

Ta gỡ tay nàng ta ra, chống chân bàn đứng lên, thần kinh căng thẳng, “Sao ngươi lại đến đây?”

“Ta vốn không muốn đến.”

Nàng ta đến gần hơn một bước, gần như dán vào mặt ta nói: “Chẳng qua là nghe nói Tiêu Hoài mang theo ngươi đến đây, ta liền đổi ý. Thú vị nha, hắn cho rằng mang theo ngươi bên người thì sẽ an toàn sao?”

Lời này vừa nói, huyệt thái dương của ta đột nhiên nhói lên, nàng ta muốn xuống tay với ta?

Bên ngoài vẫn không có ai đến, cho dù nàng có muốn g.i.ế.t ta cũng sẽ không có người phát hiện, ta giơ tay ngang lên trước người, miễn cưỡng chống đỡ nàng, tuyệt vọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ngươi đoán xem?” Nàng ta b.ó.p c.ổ ta, sức lực cực lớn.

Ta gần như không có sức phản kháng, khó khăn phun ra mấy từ: “Tại sao?”

Nàng ta nở nụ cười, mang theo một tia điên cuồng quỷ dị, “Bởi vì ngươi là nữ nhân của Tiêu Hoài, thứ gì của Tiêu Hoài, ta đều muốn huỷ hoại toàn bộ.”

Rốt cuộc thù hận gì khiến nàng ta hận Tiêu Hoài đến vậy?

“Hắn... Là ca ca của ngươi...”

“Ca ca? Hắn cũng xứng sao?”

Nàng ta cắn răng nói: “Từ nhỏ được tiện nữ nuôi lớn, cũng xứng làm ca ca của ta sao? Cho tới bây giờ, gia đình này chưa từng hoan nghênh hắn!”

Điên, điên rồi! Chán ghét Tiêu Hoài thì đi mà tìm hắn, sao lại hại ta chứ?

Ta bám lấy tay nàng ta, đầu dần dần tụ máu, lúc gần như sắp bị ngột c.h.ế.t, nàng ta bỗng nhiên buông lỏng tay, “Không được, g.i.ế.t c.h.ế.t ngươi thế này thì không có ý nghĩa.”

Một phút buông lỏng này, ta chiếm được một chút sơ hở, tay nắm lấy ấm trà phía sau, muốn hướng tới ném vào nàng ta.

Không biết nghĩ đến cái gì, nàng ta cười quỷ dị nói: “Để ta nghĩ lại nên chơi ngươi như thế nào.”

Ta dừng lại một chút, nàng ta là Nam Dương vương phi, nếu đ.ậ.p c.h.ế.t nàng ta, ta còn có thể chạy thoát sao? Những nỗ lực cho tự do trước nay không phải sẽ trở nên vô ích sao? Vân Thường còn đang chờ ta trở về.

Nàng ta vẫn còn lẩm bẩm, “Lần trước Hàn Yên kia đùng cái cái liền bị giày vò đến phế, không có ý nghĩa, lần này phải chơi đùa cho thoả, để Tiêu Hoài nếm thử tư vị bốc đồng.”

Ta không chú ý nàng nói cái gì, dây dưa trong đầu càng căng càng chặt, tay rốt cục vẫn nắm chặt ấm trà.

Chạy không thoát thì sao, cùng nhau c.h.ế.t đi, cùng nhau xuống địa ngục! Ta gần như đã dồn hết tất cả sức lực, ném ấm trà về phía nàng ta.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng ra, Tiêu Ấu Lan bỗng nhiên quay đầu lại, ấm trà kia liền lệch hướng, tuột tay rơi mạnh xuống đất.

Người ở cửa thở dốc, trầm giọng nói: “Buông nàng ấy ra.”

Là Tiêu Hoài, hắn luôn như vậy, càng phẫn nộ, ngữ khí lại càng bình thản.

Tiêu Ấu Lan sững sờ một chút, buông lỏng tay, dùng ngữ khí ngây thơ hỏi: “Nhị ca sao lại về sớm như vậy?”

Tiêu Hoài đi về phía trước hai bước, mạnh mẽ b.ó.p cổ Tiêu Ấu Lan, thô bạo kéo nàng ta đi, đυ.ng rầm một tiếng vào tường.

Hắn giống như ác thú cười nói: “Tam muội thật sự là cho nhị ca một phen kinh hỉ, không phải ở phủ dưỡng thai sao? Đột nhiên chạy tới nơi này là muốn làm gì?”

Tiêu Ấu Lan bị đυ.ng đến kêu lên một tiếng đau đớn, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, khụ khụ nói: “Buông... Buông ta ra...”

Tay Tiêu Hoài b.ó.p cổ nàng ta không buông lỏng, tay kia lại túm tóc nàng ta ấn lên tường, giống như ác quỷ hỏi: “Tam muội còn chưa trả lời câu hỏi của ta, muội đến làm gì? Hả? Còn không nói, nhị ca sẽ phạt muội.”

“Tiêu...” Tiêu Ấu Lan ho một trận, khó khăn nặn ra mấy từ, “Tiêu Hoài. Ngươi dám...”

“Không dám nói? Tam muội muốn thử thách giới hạn của ta sao?”

Tay Tiêu Hoài lại càng siết chặt, Tiêu Ấu Lan giãy dụa không lại, cuối cùng cầu xin tha thứ, nói: “Nhị ca, muội… Ta chỉ muốn... thăm vương gia...”

“Thăm vương gia mà sao lại tìm đến chỗ này?”

“Ta… đi nhầm rồi.”

“Đi nhầm? Tiện thể vào phòng Tước nhi? Tiện thể b.ó.p cổ nàng?”

“Ta... Ta không có....”

Tiêu Ấu Lan không chịu nhận, trong lúc giằng co, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Nam Dương Vương từ xa, dường như đang hướng về phía này.

Tiêu Ấu Lan vui mừng, vội vàng nói: “Ngươi buông ta ra, vương gia đang đến đây, nếu để cho hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Giọng của Nam Dương vương lại gần hơn một chút, Tiêu Hoài nói: “Vậy sao?” Nói xong, hắn đột nhiên vén váy Tiêu Ấu Lan lên, đẩy nàng ta vào tường, nói: “Vương gia nhìn thấy cảnh tượng này của huynh muội chúng ta, ngươi nói xem, hắn sẽ có cảm nghĩ thế nào đây?”

“Tiêu Hoài!”

Tiêu Ấu Lan thấp giọng mắng: “Ngươi thật vô sỉ!”

Tiêu Hoài cười khẽ, “Đúng vậy, nếu như hắn nhìn thấy nữ nhân mình yêu đang cùng ca ca tư thông, sẽ cảm thấy ngươi vô sỉ, hay là ta vô sỉ? Hay là, hai chúng ta cùng nhau xong đời?”

Tiêu Ấu Lan nghiến răng nghiến lợi, nghe giọng nói bên ngoài dần dần rõ ràng, rốt cuộc cũng phải cầu xin nói: “Nhị ca, huynh buông ta ra đi, sau này ta sẽ không tìm nàng ta gây phiền toái nữa.”

“Lời của tam muội làm sao tin được?”

Tiêu Ấu Lan vội vàng nói: “Ta thề, ta tuyệt đối không chạm vào nàng ta, nếu làm trái lời thề, ta sẽ c.h.ế.t không toàn mạng.”

Ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, Tiêu Hoài cũng không thật sự muốn Nam Dương vương nhìn thấy, buông tay nói: “Tam muội phải nhớ rõ lời thề của mình.”

Rốt cục cũng được hít sâu một hơi, Tiêu Ấu Lan ho khù khụ, vội vàng sửa sang lại y phục lộn xộn, đi ra ngoài cửa.

“Vương gia.” Nàng ta ngọt ngào kêu một tiếng, nhào vào trong ngực Nam Dương vương.

“A Lan, sao nàng lại tới đây?”

“Người ta nhớ chàng mà!”

Hai người ngoài cửa tình ý triền miên, hỏi han lẫn nhau, Tiêu Hoài lúc này mới đi tới chỗ ta, ta khẽ run, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.

Hắn ôm ta vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an nói: “Không sao rồi, đừng sợ.”

Ta run rẩy nắm lấy áo của hắn, thì thầm: “Nàng ta… nàng ta muốn g.i.ế.t ta!”

Hắn xoa xoa lưng ta, khẽ hôn hai gò má ta nói: “Xin lỗi, Tước nhi, là ta không có bảo vệ tốt cho nàng.”

Ta vẫn nắm lấy hắn, lắng nghe chứ không trả lời.

“Nếu nàng ta không gả cho Nam Dương vương, ta sẽ không để yên cho nàng ta đến tận bây giờ.”

Hắn dán vào má ta, nói: “Nhưng ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Một câu này cực kỳ có trọng lượng, dường như là vì ta, cũng vì chính hắn.

24

Hoá ra Tiêu Hoài phát hiện A Phù bị mấy người gọi đi, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, liền lập tức trở về.

Sau đó Nam Dương vương chạy tới là bởi vì hôm nay thái tử săn được một con hươu, nói muốn mọi người cùng cùng nhau nướng ăn, tìm trái phải cũng không thấy Tiêu Hoài nên mới sai hắn tìm tới.

Trong “mọi người" này, dĩ nhiên cũng bao gồm những gia quyến như ta.

Ra khỏi cửa, A Phù mới hoảng hốt chạy tới, đỡ bàn tay nhỏ bé của ta còn đang hơi run, có lẽ vừa bị Tiêu Hoài doạ một trận.

Nam Dương vương và Tiêu Ấu Lan đi ở phía trước, vừa đi vừa hỏi nàng ta: “Tóc nàng sao lại có chút rối thế này?”

May mà sắc trời xám xịt, chỉ nhìn thấy tóc nàng ta rối bời, vết bầm trên cổ còn chưa đến mức bị phát hiện. Tiêu Ấu Lan làm nũng nói: “Còn không phải là muốn sớm đến gặp chàng, trên đường chạy xóc nảy, tóc không rối mới lạ?”

“Sắp phải làm mẫu thân rồi mà tính tình còn như tiểu hài tử, nàng chạy như vậy, không sợ làm tổn thương hài nhi trong bụng sao?” Nam Dương vương ngoài miệng trách móc nhưng trong lời nói chứa đầy sủng nịch.

“Có sao đâu chứ? Thân thể thϊếp tốt như vậy, tiểu tử kia cũng sẽ không yếu đuối.”

Tiêu Hoài ở một bên trêu chọc: “Tính tình ầm ĩ của tam muội phải thay đổi, nếu cứ như vậy, sẽ khiến tâm tình của vương gia không vui.”

Tiêu Ấu Lan cắn răng, không khỏi châm chọc nói: “Nhị ca có thời gian lo lắng cho người khác, không bằng để ý chuyện của mình nhiều hơn.”

Nam Dương vương không phát hiện dị thường, chỉ hỏi Tiêu Hoài: “Đúng rồi, các người sao lại đi ra từ phòng Tước nhi cô nương?”

“Tại Ấu Lan đi nhầm phòng, chờ nửa ngày ở trong phòng Tước nhi cô nương.”

“Ha, vậy phải đa tạ Tước Nhi cô nương đã tiếp đãi.”

“Vương gia khách khí rồi.” Ta đứng ở phía sau Tiêu Hoài mím một nụ cười, thầm nghĩ, Tiêu Ấu Lan ở trước mặt Nam Dương Vương nhu thuận, so với hán phụ vừa rồi lại không giống là cùng một người, huynh muội hai người đều biết diễn trò như vậy, cũng không biết Tiêu phu nhân sinh ra như thế nào.

*Hán phụ: Phụ nữ mạnh mẽ.

Đang nghĩ ngợi, thì phía trước có người vội vàng nghênh đón, “Vương gia, thái tử điện hạ đã chờ đã lâu, thúc giục tiểu nhân đến mời!”

“Đây không phải là đang tới sao, gấp cái gì!”

Người nọ dừng lại, tránh sang một bên, đi theo bọn ta.

Thái tử chọn một mảnh đất trống, có dòng suối rạch rền, bên cạnh có ngọn lửa đang cháy lớn, cháy đến mức nghe được tiếng bập bùng, người đến rất đông, nhưng phần lớn chỉ dám cúi đầu nói chuyện, không ai lớn tiếng ồn ào.

Cho nên Chung Vãn Ngọc vừa kêu một tiếng “Tiêu Hoài ca ca” liền vang nên khá lớn, xuyên thấu lòng người, hiện trường an tĩnh trong chớp mắt, dường như tất cả mọi người quay đầu nhìn Tiêu Hoài.

Chung đại nhân cũng ở đây, có chút mất mặt cúi đầu giáo huấn một tiếng: “Ngọc nhi!”

Tiêu Hoài cười, đơn giản chào hỏi bọn họ, liền chen vào trong đám người, hiển nhiên không muốn để ý tới Chung Vãn Ngọc.

Địa điểm bố trí rất đơn giản, ta nghĩ vốn như là không bố trí, mỗi người chỉ có một cái đệm để ngồi. Việc thêm lửa thì đều là thái tử và mấy vị cận thần tự mình làm, tôi tớ chỉ ở bên ngoài canh giữ, nhưng bởi vì mắt ta không tiện, nên A Phù được đặc quyền ở lại bên cạnh ta.

“Tiêu Hoài, mau tới đây!” Thái tử có chút phấn khởi, giống như tiểu tử núi rừng rủ rê Tiêu Hoài xem hắn bắn hươu.

Tiêu Hoài hỏi hắn: “Nướng như thế nào?”

“Ta trước kia đã thấy qua, đào một cái động trên mặt đất, dùng than lửa đốt cháy, rồi đem hươu chôn vào, ủ một canh giờ là được.”

“Điện hạ, ta lại cảm thấy không đáng tin lắm...”

“Đáng tin! Nếu không chín thì chúng ta sẽ đào ra nướng, dù sao lửa vẫn đang cháy.”

“Đào ra còn có thể ăn?”

“......”

Chủ ý của thái tử bị phủ quyết, cuối cùng vẫn nghe Tiêu Hoài nói, để người cắt thịt hươu ra thành nhiều mảnh, đặt lên than nướng.

Thịt hươu nướng đến kêu lách tách, mùi thơm tỏa ra bốn phía, đợi đến khi chín, thái tử liền lấy đao chia nhỏ thịt.

Tiêu Hoài tự mình nếm một miếng, khen: “Đã lâu không thấy tay nghề của điện hạ.”

“Rõ ràng là vẫn rất tốt.” Thái tử có chút không phục, “Năm đó ở Hồ Gia Bảo muốn cái gì cũng không có, bảo ngươi mang chút muối đến cũng không có, có thể trách ta nướng khó ăn sao?”

“Năm đó không phải là khó ăn, là không thể ăn.”

Ta ở trong tiếng người ồn ào buồn bực ngẩng đầu, hình như ta vừa nghe thấy có người nhắc tới Hồ Gia Bảo, quê hương ta cũng gọi là Hồ Gia Bảo, có điều đó là nơi cực kỳ hoang vắng, thái tử bọn họ có thân phận như vậy, cũng không có khả năng sẽ đến đó, chẳng lẽ là Hồ Gia Bảo khác? Dù sao cái tên này cũng đặt cho không ít nơi.

Ta nghiêng tai lắng nghe, tiếc là bọn họ đã không nói chuyện này nữa, ta cũng chỉ có thể bỏ qua.

Sau khi thịt hươu được cắt ra xong, mọi người liền tự mình đi lấy, người đi qua đi lại, rất là náo nhiệt.

Tiêu Hoài lấy thịt sườn cho thái tử, “Miếng này là miếng ngon nhất trên người con hươu.”

Thái tử nhận lấy, nhưng không ăn, suy nghĩ một chút, khoác vai Tiêu Hoài nói: “Hay là ngươi đưa cho Chung cô nương đi?”

Lại bắt đầu, ta nhịn không được cúi đầu mím cười, Tiêu Hoài cũng có ngày hôm nay.

Người quanh đó chỉ thở dài, “Miếng ngon nhất đương nhiên phải để cho điện hạ dùng mới đúng.”

“Chậc, ta ăn vào, cùng lắm là chỉ thêm một lượng thịt, còn cho Chung cô nương, có thể sinh ra rất nhiều vàng bạc thật đấy!”

“Điện hạ thiếu tiền thiếu đến mức như vậy, cũng không đến mức bán ta chứ?”

“Ngươi nói gì vậy? Ta rõ ràng cũng là vì nghĩ cho chung thân đại sự của ngươi. Huống chi Chung cô nương đối với ngươi tình thâm, nếu kết thân, đối với chúng ta lại là một chuyện tốt.”

“...... Điện hạ, để cho ta suy nghĩ đã.”

“Nghĩ cái gì, còn nghĩ nữa thịt sẽ nguội mất.” Thái tử tự mình đem đĩa nhỏ đến trước mặt Chung Vãn Ngọc, một đống người cả kinh, vội vàng hành lễ.

“Từ lâu đã nghe nói tiểu thư nhà Chung thượng thư có tướng mạo tựa Tây Tử, linh lung kiều diễm, hôm nay vừa gặp quả nhiên bất phàm.”

“Điện hạ quá khen.”

Chung Vãn Ngọc từ lúc mới được Chung thượng thư giáo huấn một câu, vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Hoài, không dám đi qua, thái tử đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, còn đưa thịt hươu cho nàng ta, doạ nàng ta giật nảy mình, do dự, không biết có nên nhận hay không.

“À, thịt hươu này là do Tiêu Hoài tự ý chọn ra, hắn nói miếng này ngon nhất.”

Đúng là ranh ma, hắn nói lời này, Chung Vãn Ngọc tất nhiên sẽ cho rằng thịt hươu này là Tiêu Hoài cho nàng ta, cho dù biết Tiêu Hoài không vui, hắn một là cũng không bịa đặt, hai là không thêm dầu thêm muối, để người ta tự hiểu lầm, cũng không trách được hắn.

Chung Vãn Ngọc quả nhiên ngẩn ra, vừa xấu hổ vừa vui mừng đón lấy, nói một tiếng “Đa tạ”, cũng không nói đa tạ ai, nhưng người hiểu chuyện đương nhiên sẽ hiểu được.

Thái tử thả câu thành công, có chút đắc ý, mặc kệ Tiêu Hoài tức giận đến nỗi đầu bốc khói xanh, lại tự mình hỏi nàng ta: “Không biết Chung tiểu thư đã có hôn ước hay chưa?”

Hắn là thái tử, mọi người dù sao cũng phải thường xuyên để ý hắn nói cái gì, hiện tại lại hỏi quái đản như vậy, càng làm cho người ta nhịn không được muốn vểnh hai lỗ tai lên nghe.

Chung Vãn Ngọc có chút tư thái tiểu nữ nhi trả lời hắn: “Chưa có... Chưa có.”

“Vậy thật tốt quá, ta có bằng hữu, hắn...”

Hắn lại muốn đem Tiêu Hoài ra nói, lúc này còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Hoài không tiện bác bỏ hắn, nói không chừng chuyện này chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được.

Tuy nhiên, một số người không muốn mọi thứ xảy ra dễ dàng như thế.

“Ai da.” Trong đám người truyền ra một tiếng rêи ɾỉ của nữ tử, hình như là có chỗ nào không thoải mái, ta nhận ra giọng điệu này, chính là Tiêu Ấu Lan mới đi tới bên cạnh ta.

“Nàng sao vậy?” Nam Dương vương ân cần hỏi han, sân khấu thoáng cái đã im bặt, sự chú ý của mọi người đều chuyến hướng đến Nam Dương vương phi đang rêи ɾỉ.

Tiêu Ấu Lan khàn giọng hít một hơi, xua tay nói: “Không sao không sao, chỉ là ngực ta hơi đau mà thôi.” Nàng nói, lại đột nhiên ngồi xuống bên cạnh ta.

“May là có Tước nhi ở đây, nàng giúp ta xem một chút là được rồi.”

Thịt trong miệng ta còn chưa kịp nuốt xuống, liền dừng lại, chuyện này có liên quan gì tới ta?

Thái tử cũng nổi hứng thú, hỏi: “Tước nhi cô nương không phải là điều hương sư sao? Còn có thể xem bệnh?”

“Vâng.” Tiêu Ấu Lan kéo cánh tay ta nói, “Tước nhi điều chế hoà hương, có tác dụng an thần, mấy ngày trước ta không được khoẻ, đều là nhờ nàng chữa trị cho ta.”

Ta không biết ta có còn khả năng này, nhưng nàng ta nói như vậy, nhất định là không có ý tốt. Ta không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận, để xem nàng ta muốn làm gì.

Thái tử hỏi: “Thật sao? Tước nhi cô nương lợi hại như vậy?”

“Đương nhiên rồi.” Tiêu Ấu Lan ôm lấy ta, ngọt ngào nói, “Mẫu thân ta đau đầu cũng đều nhờ nàng điều trị, hiện giờ người rất tốt, tinh thần cũng sảng khoái, tay nghề Tước nhi cao minh, người lại xinh đẹp ôn nhu, nếu có thể làm tẩu tẩu của ta thì thật tốt.”

Đám người thái tử nghe vậy, đột nhiên im lặng không nói gì, bầu không khí thoáng chốc âm u. Thần kinh ta dựng đứng, hiểu được dụng ý hiểm ác của nàng ta.

Ngoài miệng nàng ta nói sẽ không động đến ta nữa, hôm nay thấy đám người thái tử cố ý tác hợp Tiêu Hoài và Chung Vãn Ngọc, liền đẩy ta ra, ám chỉ quan hệ giữa ta và Tiêu gia không tầm thường, lần này, đám người Chung Vãn Ngọc và thái tử đều sẽ nghi ngờ ta, cảm thấy ta sẽ làm hỏng chuyện của bọn họ.

Tiêu Hoài lúc này nếu mở miệng, thì sẽ bị nghi ngờ vì biện hộ cho ta, càng xác thực “mối quan hệ” này. Tốt xấu gì cũng tính kế, g.i.ế.t không được, liền đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, để cho người khác động thủ.

Khoé miệng ta giật giật, cười cười, “Vương phi thật khéo đề cử ta, hai vị công tử Tiêu gia đều là nhân tài kiệt xuất, dĩ nhiên phải xứng với quý nữ nhà cao cửa rộng. Thân phận ta thấp kém, may mắn được trọng dụng nên mới có cơm ăn, tự biết giới hạn, chỉ mong có thể lấy chút tiền thưởng, mở một cửa hàng nhỏ an phận sống qua ngày. Nay lại nhận được sự yêu thích của vương phi, sau này vương phi có việc cần phân phó, Tước nhi có c.h.ế.t vạn lần cũng không dám chối từ.”

Ta kéo hai vị công tử Tiêu gia ra, làm mờ đi quan hệ giữa ta và Tiêu Hoài, hơn nữa, ta nói vào Tiêu phủ chỉ cần tiền, biểu lộ thành tâm, cuối cùng đem trọng điểm chuyển hết sang sự yêu thích của Tiêu Ấu Lan đối với ta, thoạt nhìn giống như chỉ mình nàng ta một bên tình nguyện.

Bầu không khí quả nhiên liền thư giãn đôi phần, thái tử cười nói: “Ngươi thích Tước nhi như vậy, vậy thì đem nàng mang về vương phủ là được rồi.”

Tiêu Ấu Lan không nghĩ tới Tiêu Hoài thật sự không nói lời nào, cũng không nghĩ tới ta sẽ phản lại nàng ta, trong lòng không thoải mái, buông tay ta ra, miễn cưỡng cười nói: “Mang Tước nhi trở về, vương gia nhà ta sẽ không vui.”

“Không sao.” Nam Dương vương vội vàng nói, “A Lan thích mang ai trở về thì mang theo người đó, chỉ cần nàng vui là được rồi.”

Hắn vốn cũng không biết tính toán của Tiêu Ấu Lan, nói lời này chỉ là muốn khiến cho nàng ta vui, lại không nghĩ tới ngược lại là giẫm lên đuôi nàng ta, hại nàng ta rơi vào tình cảnh xấu hổ không thôi.

Nàng ta dĩ nhiên không muốn thật sự dẫn ta trở về vương phủ, chỉ cắn răng múa tóc nói: “Việc này sau này nói sau đi, Tước nhi còn phải chữa bệnh đau đầu của mẫu thân ta, phải không, nhị ca?”

Tiêu Hoài cũng không nói nhiều với nàng, chỉ thản nhiên trả lời một tiếng: “Ừ.”

Đã nói đến nước này, những người khác cũng không nói nhiều nữa, thân thiện đi lại, vây quanh đống lửa nói nói cười cười.

“Các ngươi nói xem, lần này ai có thể săn được tiểu hồ ly?”

“Đó tất nhiên là thái tử điện hạ!”

“Các ngươi ai nấy đều chỉ biết tâng bốc ta! Năm trước, năm ngoái cũng nói như vậy, kết quả là đều bị Tiêu Hoài săn mất, hại ta buồn bực hai năm.”

“Điện hạ đã muốn hỏi, chúng thần có thể nói như thế nào?”

“Các ngươi quả nhiên là khinh thường ta!”

......

Tuy rằng đêm nay rất lạnh, nhưng mọi người vây quanh đống lửa uống rượu làm thơ, cũng mãi đến nửa đêm mới tan.

Trở về phòng rửa mặt lên giường, A Phù mới tắt đèn đi ra ngoài, Tiêu Hoài liền đi vào. Hắn bình thường sẽ không tới chỗ ta vào ban đêm, hôm nay có lẽ là do đã uống chút rượu, cũng không nghĩ được nhiều như vậy.

“Chàng không sợ bị người ta nhìn thấy sao?” Ta thì thầm.

Hắn chui vào chăn, chen chúc vào bên trong, ôm lấy ta, nói: “Nhưng ta nhớ nàng rất nhiều, nhớ muốn c.h.ế.t rồi.”

Hơi thở của hắn rất gần, nóng hổi, dường như thân thể cũng rất nóng. Ta đưa tay sờ sờ mặt hắn, quả nhiên cũng nóng. “Sao chàng lại nóng như vậy? Là bị cảm lạnh hay là uống rượu?”

“Nàng đang quan tâm ta?”

Hắn khẽ cười, nắm lấy ngón tay của ta đưa vào miệng, cắn nhẹ, “Nàng không biết sao, trên người nóng, còn có nguyên nhân khác?”

Ta biết hắn đang nói cái gì, cố ý không để ý tới hắn, ngược lại nắm lấy tay hắn, “Kỳ lạ, thân thể nóng như vậy, tay lại lạnh.”

Ta sờ sờ, chạm phải một đường kẻ dài trên mu bàn tay, giống như là bị cái gì đó làm cho trầy xước.

“Tay làm sao vậy?”

“Không sao, bị Tiêu Ấu Lan cào.” Đầu hắn tiến về phía ta, cọ cọ ta bằng mũi.

“Đau không? Bị móng tay cào sẽ rất lâu lành.” Ta nắm lấy tay hắn, cúi đầu hôn lên, vươn lưỡi nhỏ liếʍ láp.

Tay hắn mất tự nhiên, cứng đờ, ta ngẩng đầu nói: “Như vậy sẽ tốt hơn một chút, đây là chàng dạy ta.”

“Ừm...” Hắn ngẩn ra, bỗng nhiên rút tay về, động tình hôn lên môi ta.

Ta bị hôn đến khó thở, đành phải đẩy đẩy, quay đầu né tránh.

“Tước nhi,” Hắn tỉnh táo một lát, thấp giọng nói, “Ta rất vui, thật sự, chưa từng có ai quan tâm ta có bị bệnh hay không, có đau hay không.”

Trong lời nói của hắn đều mềm mại, trái tim đanh thép của hắn dường như có dấu hiệu buông lỏng.

Ta nghĩ có lẽ hắn đang hơi say, hoặc là thật sự phát sốt, mới có thể nói loại lời này, ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị kích động như vậy.

Ta thừa dịp nóng rèn sắt, vuốt ve ngực hắn nói: “Sau này ta sẽ quan tâm chàng.”

“Nàng nói cái gì?”

Ta nắm lấy tay hắn, che ở ngực, “Ta nói, sau này ta sẽ quan tâm chàng, được không? Ta không phải một chút lương tâm cũng không có, chàng vì ta làm nhiều như vậy, ta đều ghi nhớ trong lòng.”

“Tước nhi.” Hắn ôm chặt ta, tim đập rất nhanh.

“Nhưng ta hèn mọn như vậy, nhưng lại không biết vì sao chàng thích ta, luôn sợ có một ngày sẽ mất đi chàng.”

Hắn không trả lời, chỉ nói: “Không, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Ta khó xử cọ cọ vào trong ngực hắn, ủy khuất nói: “Nhưng chàng thích ta cái gì?”

Im lặng trong chốc lát, trong lòng hắn buông lỏng, một bàn tay tiến tới vuốt ve cằm ta, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau, mới ôn nhu nói: “Cái gì cũng thích.”

Trái tim ta trầm xuống, hắn vẫn không chịu nói, mặc dù say, sốt, vẫn không muốn nói nguyên nhân kia, rốt cuộc có phải là vì Tiêu Ấu Lan hay không? Hắn và nàng ta mập mờ, nhưng hình như lại có thù, chẳng lẽ là vì yêu sinh hận?

Ta chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Hôm nay khi muội muội chàng tới tìm ta, nói ta rất giống nàng ta.”

Hắn buồn bực nói: “Nàng ta sẽ nói những lời này sao?”

Đương nhiên là không, hắn ngược lại rất hiểu Tiêu Ấu Lan.

Ta cọ cọ vào trong ngực hắn, “Có lẽ là ta nghe nhầm đi, cũng đúng, nàng ta xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể so sánh được với nàng ta đây?”

“Nàng nói bậy gì vậy?” Hắn khẽ cười, cúi đầu hôn ta, “Tước nhi là cô nương tốt nhất trên đời này, nàng ta nửa điểm cũng không bằng nàng.”

Ta hơi sửng sốt, lời này nghe không giống nói dối, xem ra, suy đoán lúc trước là không đúng, hắn thích ta, căn bản không có liên quan gì tới Tiêu Ấu Lan.

“Chàng khen ta làm ta ngại đó.”

Ta suy nghĩ hỗn loạn, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hôm nay ta nghe chàng và thái tử nói chuyện, hình như nghe thấy hắn nhắc tới Hồ Gia Bảo gì đó, đó là nơi nào?”

Vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Tiêu Hoài lại tựa hồ có chút ngập ngừng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó hắn liền nói: “Vậy sao? Không nhớ rõ, khi còn trẻ bọn ta đã đi du ngoạn qua rất nhiều nơi, cái gì mà Ngô Gia Bảo, Lư Gia Bảo, nhiều lắm, không biết hắn nói cái nào.”

“Vậy sao?”

Ta có nghe nhầm không? Trong lòng ta vẫn nghi hoặc như cũ, nhưng hắn không nói, ta cũng không hỏi ra được, đành phải bỏ qua.

25

Sau nửa đêm Tiêu Hoài mới trở về phòng mình, ngày hôm sau, khi dùng bữa sáng, người hắn vẫn còn hơi nóng, quả nhiên là sốt, ta đoán không sai, nếu không phải hắn phát sốt không tỉnh táo, đêm qua sao lại nói với ta những lời kia?

Nam Dương vương nói hay là để Tiêu Hoài ở lại nghỉ ngơi, thái tử không chịu, nói ra mồ hôi là được rồi, hôm nay nhất định phải bắt được hồ ly, không có Tiêu Hoài, mấy người bọn họ đi cũng không có ý nghĩa.

Tiêu Hoài cũng không định vì bệnh nhỏ này mà phải nằm giường nghỉ ngơi, vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, vẫn như thường ngày cùng bọn họ vào rừng.

Tiêu Ấu Lan nói mình là đau đầu, ở lại hành cung cũng không đi đâu cả, phòng của nàng kỳ thật cách ta rất gần, ta luôn cảm thấy hoang mang, liền dẫn A Phù ra ngoài, đi dạo quanh núi rừng nông cạn, hóng gió, nhặt lá rụng.

Không bao lâu sau, Chung Vãn Ngọc lại tới, còn mang theo bốn năm hộ vệ.

“Tước nhi cô nương, nghe nói trong rừng có nấm, cùng nhau đi xem không?”

Nàng ta ghét ta như vậy, tại sao lại mời ta đi nhặt nấm cùng? Trong lòng ta cảm thấy kì quái, trên mặt ngược lại không biểu lộ, chỉ nói: “Trong rừng rất nhiều rắn, nhiều thú dữ, sợ là không an toàn, ta chỉ ở phụ cận này đi một chút là được rồi.”

“Sợ cái gì? Ta mang theo nhiều hộ vệ như vậy, có thể có chuyện gì.”

Nàng ta tỏ ra rất thẳng thắn, làm cho ai nấy đều nhìn không ra sơ hở, nhưng ta luôn luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, lui ra sau nói: “Thái tử điện hạ bọn họ cũng đang ở trong rừng, rừng này tuy lớn, nhưng không chừng sẽ gặp phải bọn họ, nếu làm kinh động đến bọn họ, bị coi là dã thú mà bắn tên đến, sẽ không tốt lắm.”

Nàng âm trầm nhìn ta trong chốc lát, chợt nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Sau đó phất tay chặn lại.

A Phù đang định gọi người, lại bị người ta đập mạnh ngất xỉu, ta thầm kêu không ổn, còn chưa kịp chạy, chợt cảm thấy vùng cổ truyền tới một trận đau nhức, là bị cắm một mũi châm.

Đây là khu săn bắn hoàng gia, canh giữ nghiêm ngặt, ai cũng sẽ không nghĩ tới có người dám làm chuyện bất chính ở bên trong, thị vệ xa xa không biết có thể nhìn thấy rõ hay không, mặc dù có thể nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ tới đại tiểu thư nhà Chung thượng thư sẽ làm gì với một điều hương sư.

Trên kim kia không biết bôi độc gì, thân thể ta mềm nhũn, bị người ta ôm vào sâu trong rừng.

“Chung… Chung cô nương.” Ta tuy rằng không có khí lực, nhưng ý thức vẫn còn, hơi giãy dụa, miễn cưỡng lên tiếng, “Ngươi muốn làm cái gì? Đây là khu săn bắn hoàng gia, ngươi đừng làm bậy...”

Nàng ta đi ở phía sau, hừ lạnh một tiếng nói: “Làm bậy? Ta chính là muốn g.i.ế.t ngươi, xem ai có thể làm gì ta?”

Lời này nói cực kỳ thâm độc, mặc dù ngay từ đầu nàng ta chán ghét ta, nhưng cũng không tới nỗi sau một đêm đột nhiên tăng thêm cừu hận như vậy, ta mở miệng càng ngày càng khó khăn, mỗi một chữ, đều giống như là sức cùng lực kiệt.

“Ngươi... Tại sao....”

Những người đó vẫn kéo ta, không biết đã đến nơi hẻo lánh nào, liền ném ta xuống đất.

Chung Vãn Ngọc ngồi xổm xuống nắm lấy mặt ta, “Tiểu tiện nhân ngươi, mấy ngày trước còn lừa ta, nói đi, có phải ngươi muốn quyến rũ Tiêu Hoài ca ca hay không?”

Lừa nàng ta? Sao đột nhiên hỏi vậy? Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một đáp án: Nhất định là Tiêu Ấu Lan đã nói gì đó với nàng ta.

Ta cố gắng động đậy, muốn chống đỡ thân thể, nhưng không làm được, chỉ thở hổn hển hỏi nàng: “Có phải có người đã nói với ngươi cái gì không?”

“Kéo người khác vào làm cái gì!” Tay nàng ta siết chặt, nắm mặt ta đến đau đớn, “Trả lời ta, ngươi và Tiêu Hoài ca ca rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Quả nhiên là có người tính kế để nàng ta tới, ta cố gắng hít sâu một hơi, nói: “Không có, Chung cô nương, ngươi đừng tin, ta đối với Tiêu đại nhân một chút tâm tư cũng không có...”

“Đừng tin? Người ta không nên tin là ngươi! Nếu ngươi nói thật, ta có lẽ còn có thể buông tha cho ngươi, nhưng ngươi lại nhiều lần nói dối, không cho ngươi nếm chút khổ sở thì ngươi sẽ còn cho rằng ta thật dễ lừa gạt!”

Nàng ta bỏ ta lại, nói một tiếng: “Đi.” Ngay lập tức, mấy hộ vệ liền hướng chỗ ta đi tới.

“Hôm nay ta sẽ huỷ hoại ngươi, xem sau này còn ai có thể muốn ngươi.”

“Chung cô nương!” Ta muốn bò về phía sau, nhưng thế nào cũng không bò nổi, “Là vương phi, phải không?”

Nàng ta không nói gì, nhưng những gã tay sai đó đã nắm được ta.

“Ngươi đừng tin nàng ta.” Ta cắn lưỡi để khiến cho mình tỉnh táo, cố gắng suy nghĩ ta nên làm những gì.

“Chính nàng ta và Tiêu Hoài tình nồng ý đậm, nàng ta đang lừa gạt ngươi!”

Lời này vừa nói ra, mấy thị vệ kia đều dừng lại, Chung Vãn Ngọc lạnh lùng nói: “Ngươi nói bậy cái gì? Bọn họ chính là huynh muội!”

“Ta không nói bậy, ngươi nghĩ đi, tối qua thái tử vốn định tác thành cho ngươi, nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác làm gián đoạn, có ý gì chứ? Rõ ràng là không muốn để ngươi gả cho Tiêu Hoài.”

Chung Vãn Ngọc dừng một chút, nhớ tới chuyện tối hôm qua, tựa hồ cảm thấy có lý, khó tin nói: “Không thể nào, nàng ta chính là vương phi, tình cảm thâm sâu với Nam Dương vương, sao có thể...”

“Là thật! Nàng ta chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi, ta ở Tiêu phủ nhiều ngày như vậy, tất nhiên là cái gì cũng biết, hài tử trong bụng nàng ta nói không chừng lại không phải là của Nam Dương vương.”

“Đủ rồi!” Nàng ta cảm thấy buồn nôn, khó chịu đi hai bước.

Mấy thị vệ kia hỏi: “Đại tiểu thư, còn tiếp tục không?”

Nàng ta lạnh lùng nói: “Tiếp tục! Sao lại không tiếp tục? Lột đồ của nàng ta ra cho ta!”

Ta vốn tưởng rằng Chung Vãn Ngọc ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ kỹ một chút, đi tìm Tiêu Ấu Lan đối chất, không nghĩ tới nàng ta là người không hành sự theo lẽ thường, đem tức giận trút hết lên đầu ta.

“Chung cô nương, ngươi... Nếu ngươi không tin thì đi tìm vương phi hỏi chuyện, không nên xúc động nhất thời, oan uổng người tốt!”

“Ngươi cũng tính là người tốt sao?! Cho dù nàng ta không nói những lời kia, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nàng đây là tích oán với ta đã lâu, đố kỵ thật sự là con mãnh thú hung ác nhất. Mấy hộ vệ kia đồng loạt đi lên, xiêm y của ta lại giống như tờ giấy bị xé nát, trong rừng truyền đến một tiếng giòn vang.

“Đừng!” Ta giống như cá nằm trên thớt, kinh hoảng tuyệt vọng.

Một người cưỡi lên, tay đè lại thắt lưng ta, chuẩn bị làm chuyện cầm thú.

Đột nhiên, vυ"t một tiếng, một mũi tên phá không mà đến, trực tiếp bắn xuyên qua cổ người nọ.

Máu phun tung toé, người nọ ngay cả kêu cũng không kêu ra tiếng, liền nghiêng xuống ngã trên mặt đất.

Ta kinh hồn bất định nghiêng tai, liền nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, giống như có bảy tám người hướng tới bên này.

Chung Vãn Ngọc cả kinh, đợi đến khi những người đó đi tới trước mắt, mới lắp bắp nói: “Tiêu Hoài ca ca, huynh… Huynh sao lại đến đây…”

“Đau đầu quá nên trở về, trùng hợp thật, vừa trở về liền nghe hộ vệ bên cạnh khu săn bắn nói Chung cô nương đang ở cùng một chỗ với điều hương sư nhà ta.”

Hắn xuống ngựa, đi về phía ta, vừa cởϊ áσ khoác bọc lấy ta, vừa nhịn giận, dùng ngữ khí cực bình thản hỏi: “Không biết Chung cô nương đây là muốn làm gì?”

Chung Vãn Ngọc ngẩn người một lát, thấp giọng nói: “Ta… ta có muốn làm gì đâu...”

“Không muốn làm gì? Không lẽ là ngươi thấy y phục của điều hương sư nhà ta đẹp nên mới cho người lột xuống?” Tiêu Hoài đỡ ta ngồi dậy, để cho ta tựa vào bên cạnh một tảng đá lớn, sau đó mới chậm rãi đứng lên, hỏi hộ vệ nàng ta mang đến, “Nàng ta sai khiến các ngươi làm gì?”

Mấy hộ vệ kia hoảng hốt, lui xuống hai bước, không dám nói gì.

Tiêu Hoài thở dài, bình thản chậm rãi đi tới trước mặt một hộ vệ, đột nhiên rút ra thanh đao bên hông hắn, thoáng cái quét ngang yết hầu hắn, tốc độ rất nhanh, lực đạo tàn nhẫn, người kia thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền ngã ầm xuống đất.

“Á!” Chung Vãn Ngọc kinh hãi kêu lên một tiếng, bối rối nói, “Tiêu… Tiêu Hoài ca ca, huynh làm gì...”

Tiêu Hoài không để ý tới nàng ta, giơ đao nhuốm máu kia lắc lư trước mặt mấy người khác, hỏi: “Nàng ta sai khiến các ngươi làm gì? Nói đi, đừng để ta hỏi tới lần thứ ba.”

Ngữ khí bình thản lại có chút không kiên nhẫn.

Mấy người kia nhìn chằm chằm thanh đao, đã sợ tới mức hồn bay phách tán, sao còn để ý đến Chung Vãn Ngọc? Mấy người đều quỳ xuống, ấp a ấp úng nói, “Tiểu thư… Tiểu thư bảo bọn tiểu nhân gian d.â.m Tước nhi cô nương! Ta... Bọn ta cũng là bị ép, đại nhân tha mạng!”

“Gian d.â.m?” Hắn dường như cảm thấy buồn cười, hỏi Chung Vãn Ngọc, “Ngươi, luôn không khoan dung với người khác như vậy sao?”

Tiêu Hoài ở trong lòng Chung Vãn Ngọc, vẫn là công tử khiêm tốn ôn nhu, nàng ta chưa từng thấy hắn lộ răng nanh, giờ phút này đã bị doạ đến nỗi cả người đều c.h.ế.t lặng, chỉ lo lắc đầu, một chữ cũng không phun ra được.

Tiêu Hoài hừ cười một tiếng, nhìn mấy hộ vệ kia, hỏi: “Muốn sống không?”

Mấy người kia vội vàng gật đầu: “Muốn, muốn! Đại nhân, đừng gϊếŧ bọn ta!”

“Được.” Hắn hài lòng gật đầu, chậm rãi nói, “Chung Vãn Ngọc bảo các ngươi làm gì với Tước nhi, thì bây giờ các người làm với nàng ta như thế ấy.”

“Tiêu Hoài ca ca!” Chung Vãn Ngọc ngẩn ra, lùi lại, chân lại mềm nhũn ngã trên mặt đất, thị vệ Tiêu Hoài mang đến đã vây quanh nàng.

Mấy tên hộ vệ quỳ trên mặt đất kinh hãi nói: “Đại nhân, cái này… cái này không được!”

“Không được?” Tiêu Hoài u ám nhìn lướt qua bọn họ một cái, bắt lấy một người kéo đến bên cạnh cây, một đao đem bàn tay người nọ đóng lên thân cây.

“Á!” Người nọ quỷ khóc thảm thiết nói, “Đại nhân, đại nhân tha cho ta đi!”

“Được, hay là không được”

“Đại nhân, tha cho ta đi!”

Thấy hắn vẫn không chịu, Tiêu Hoài cầm đao, rạch xuống, “Được không?”

“Á!” Người nọ lớn tiếng khóc lóc, rốt cục không chịu nổi đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng điên cuồng gật đầu nói, “Được! Ta sẽ làm! Ta sẽ làm ngay! Đại nhân, ngài thả ta ra đi!”

“Làm cho tốt, phải làm cho Chung cô nương vui vẻ.” Hắn rút đao ra, vỗ vỗ trên mặt người nọ, người nọ run rẩy, vội vàng bò về phía Chung Vãn Ngọc.

“Không! Không! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Chung Vãn Ngọc kinh hoàng tránh né, nhưng người nọ vì để biểu hiện, làm sao còn có thể quan tâm tới nàng ta, chỉ thô bạo bắt lấy nàng ta, xé rách y phục của nàng ta.

Tiêu Hoài đá mấy người khác trên mặt đất, “Ở đấy làm cái gì? Cùng nhau làm đi!”

Mấy người kia ngây dại, không thể tin được hỏi: “Ta... Bọn ta cũng…?”

“Nếu không thì sao?” Tiêu Hoài cúi đầu hỏi: “Các ngươi, cũng không chịu?”

“Vâng! Vâng!” Mấy người kia đã nhìn thấy thủ đoạn của hắn, đương nhiên không muốn trải nghiệm một lần nữa, vội vàng bò về phía Chung Vãn Ngọc.

“Không! Đừng mà!”

Chung Vãn Ngọc gào khóc, giống như búp bê vải bị người ta xé rách.

Thanh âm kia thê thảm đến cực điểm, từng chút từng chút đâm vào màng nhĩ của ta.

“Tiêu Hoài, đừng...” Ta khó chịu, nhẹ giọng gọi hắn, “Đừng làm như vậy.”

Tiêu Hoài đi tới ngồi xổm xuống, ôm ta, “Tước nhi, đừng nghe.”

Ta lắc đầu, thanh âm bẩn thỉu kia xuyên thẳng vào phổi ta, tim ta co rút, giống như người bị xâm hại là chính mình.

“Chàng đi báo quan, hoặc là, hoặc là đem nàng ta giao cho thái tử, chàng đừng làm như vậy.”

m thanh kia xuyên vào tai từng chút một, ta gần như muốn nôn, quá ghê tởm.

Hắn nhẹ giọng thở dài, xoa xoa mặt ta, trên tay còn có máu của người khác, ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, không khỏi run rẩy.

“Cầu xin chàng, cho dù đ.á.n.h nàng ta cũng được, chàng đừng làm như vậy.”

“Tước nhi,” hắn khẽ hôn khoé môi ta, “Người mà ngay cả ta cũng không nỡ nói nặng lời, nàng ta cũng dám động vào, thật sự c.h.ế.t không đáng tiếc.”

26

Hắn đưa tay dò xét, rút kim đâm vào sau cổ ta ra, cảm giác vô lực nhất thời tiêu tan đi rất nhiều, tay chân của ta đều khôi phục tri giác.

“A... Cứu mạng...”

Thanh âm Chung Vãn Ngọc càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát sau liền hoàn toàn không còn tiếng động.

“Đại nhân, nàng ta hình như sắp không trụ nổi.”

Tiêu Hoài không quay đầu lại, chỉ nói một tiếng: “Tiếp tục.”

Hai từ này lại nhẹ nhàng như không, làm cho người ta ớn lạnh.

Ta ở trong l*иg giam của hắn đã lâu, lại quên mất hắn vốn là máu lạnh độc ác như vậy, ở trong mắt hắn, nếu đã là điều hắn không thích, ngay cả mạng người cũng không tính là gì.

“Tiêu Hoài, Tiêu Hoài ca ca.” Ta run rẩy, dùng kiểu xưng hô hắn thích nghe nhất để lấy lòng hắn, cố sức vươn tay túm lấy vạt áo hắn, “Đủ rồi.”

Hắn có chút không vui, “Nàng thông cảm cho nàng ta?”

Ta lắc đầu, “Không phải, nhưng, đã đủ rồi.”

Hắn im lặng trong chốc lát, mới đứng dậy đi tới trước mặt Chung Vãn Ngọc, một cước đá văng nam nhân vẫn đang nằm sấp trên mặt đất, nhặt mảnh y phục từ trên mặt đất ném lên người nàng ta, hơi có chút trêu chọc hỏi: “Chung cô nương có vui vẻ không?”

Người trên mặt đất hô hấp đứt quãng, hơi thở đυ.c ngầu.

Hơn nửa ngày, mới dùng thanh âm khó khăn hỏi hắn: “Tiêu Hoài ca ca, vì sao...”

Nàng ta vẫn không thể tin được Tiêu Hoài khiến nàng ta thành ra như vậy, vẫn gọi hắn là Tiêu Hoài ca ca, nhưng Tiêu Hoài nào có một tia thương hại nào dành cho nàng?

“Giúp người vui vẻ, thoả mãn sở thích kỳ quái của ngươi mà thôi.”

“Huynh sao có thể là người như vậy? Huynh vẫn luôn lừa gạt ta, phải không?”

“Lừa gạt? Cái này cũng oan uổng ta, ta vẫn luôn là người như vậy, là ngươi nhìn không rõ mà thôi.”

“Ngươi… Khốn khϊếp.”

Chung Vãn Ngọc tuyệt vọng lên tiếng, không phân biệt được là khóc hay cười, “Là ta nhìn lầm người, là ta ngu xuẩn, ta làm sao có thể thích ngươi chứ?”

Nàng ta khóc rống một tiếng, bỗng nhiên xoay người muốn đυ.ng vào tảng đá bên cạnh.

Tiêu Hoài túm tóc nàng ta, kéo nàng ta trở về, “Muốn c.h.ế.t?”

“Ngươi g.i.ế.t ta đi... G.i.ế.t ta...”

“Ta làm sao có thể g.i.ế.t ngươi được? Ngươi rất quan trọng đối với ta.”

Tiêu Hoài ném nàng ta xuống đất, nắm lấy khuôn mặt nói: “Chung cô nương, không phải ngươi muốn gả cho ta sao? Sống cho tốt, ta cưới ngươi.”

“Không.” Chung Vãn Ngọc giãy dụa, lắc đầu khóc, “Cầu xin ngươi, g.i.ế.t ta đi...”

“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ngươi cũng không nên nghĩ đến ý niệm t.ự s.á.t trong đầu.” Tiêu Hoài cười, ở bên tai nàng thì thầm, “Nếu ngươi t.ự s.á.t, ta sẽ đem chuyện hôm nay công khai cho mọi người.”

Hắn quá hiểu Chung Vãn Ngọc, nàng ta thuở nhỏ đã cao cao tại thượng, ở trong kinh hoành hành, người nào cũng phải kính nể nàng ta, như chúng tinh phủng nguyệt, nửa điểm ủy khuất cũng chưa từng chịu qua, càng nói gì đến việc để cho người khác biết hôm nay nàng ta đã nếm trải những gì.

*Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): Phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

“Suy nghĩ lại đi, Chung cô nương, đại tiểu thư quý giá nhất kinh thành, bị mấy thôn phu thôn dã gian ô, bọn họ sẽ nói như thế nào? Còn có cha ngươi, hắn coi ngươi là niềm kiêu ngạo, là thể diện tốt nhất cả đời, chịu được việc vừa ra khỏi cửa liền bị người ta chỉ trỏ sao? Lúc này khác gì lấy mạng của hắn chứ?”

“Đừng, đừng như vậy, cầu xin ngươi.”

“Còn có mẫu thân ngươi, ngươi c.h.ế.t rồi, những di nương hay bị ngươi khi dễ, tỷ muội thứ xuất kia sẽ châm chọc mẫu thân ngươi như thế nào? Bà ta cũng là một nữ tử mạnh mẽ, sợ là sẽ tuỳ táng theo ngươi.”

“Đừng, đừng, cầu xin ngươi...”

Cổ họng Chung Vãn Ngọc khàn khàn, nức nở hồi lâu, rốt cục cũng không giãy dụa nữa, tuyệt vọng nức nở.

“Phối hợp một chút, ta sẽ giúp ngươi gạt đi những chuyện này, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, sau khi về nhà ta liền tới gặp cha ngươi cầu thân, có được không?”

Hắn làm ra bộ dáng thương tiếc, khẽ vuốt ve gò má nàng, giống như là công tử ôn nhuận anh hùng cứu mỹ nhân. Chung Vãn Ngọc khóc không còn khí lực, không đáp ứng, cũng không có đường cự tuyệt.

Tiêu Hoài dùng áo choàng quấn lấy nàng ta, ôm vào trong ngực đi ra ngoài rừng.

Ta đã khá hơn một chút, miễn cưỡng có thể đứng thẳng, gắt gao quấn lấy áo khoác của hắn, hắn gọi tâm phúc mà hắn vừa mang đến tới đỡ ta.

“Đại nhân, bọn họ làm sao bây giờ?” Một người phía sau chỉ vào mấy hộ vệ của Chung Vãn Ngọc đang ở trên mặt đất.

Tiêu Hoài quay đầu lại nhìn một chút, “Ngươi nói xem?”

Ai cũng biết lời này là có ý gì, mấy hộ vệ kia vội vàng khóc nói: “Tiêu đại nhân! Ngài đã nói...”

Lời còn chưa dứt, liền bị một đao cứa vào cổ.

Sau khi trở về hành cung, ta đã khôi phục chút khí lực, tự mình thay y phục.

Tiêu Hoài đưa Chung Vãn Ngọc về phòng của ta, bởi vì không thể để cho người khác biết, nên để ta xử lý vết thương cho nàng ta. Trên người nàng ta bị trầy xước, bầm tím rất nhiều chỗ, trên tay ta dính máu của nàng ta, khó chịu nói không nên lời, ta cũng không thông cảm cho nàng ta, cũng muốn nàng ta bị trừng phạt, nhưng không phải là phương thức này.

Không bao lâu sau, đám người Chung thượng thư và thái tử vừa hay tin liền chạy tới.

“Cái này... Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ngọc nhi!”

Chung thượng thư vội vàng chạy tới, vừa vội vừa sợ nhìn Chung Vãn Ngọc trên giường. Nàng ta nắm chặt chăn quấn lấy thân mình, nói không nên lời, chỉ rơi lệ.

“Chung đại nhân, Vãn Ngọc ở trong rừng tản bộ, không ngờ mấy hộ vệ đi theo lại nổi lên ác tâm, ý đồ bất chính.” Tiêu Hoài nói, “Nếu không phải ta kịp thời chạy tới, bọn họ không biết đã làm ra chuyện gì.”

“Cái gì?!” Chung thượng thư cực kỳ tức giận, run rẩy hỏi, “Làm sao có thể chứ? Đây là khu săn bắn hoàng gia được bảo vệ nghiêm ngặt, sao bọn họ lại dám? Huống chi đó đều là người ta tuyển chọn kĩ càng…”

“Đúng vậy.” Tiêu Hoài tiếc hận nói, “Biết người biết mặt không biết lòng, ai có thể nghĩ đến mấy người này lại to gan lớn mật như thế, nhưng mà đại nhân yên tâm, ta đã xử lý hết bọn chúng.”

“Xử lý? Cái này...” Chung thượng thư trong lòng có nghi ngờ, sốt ruột hỏi Chung Vãn Ngọc, “Ngọc nhi, con có sao không? Nói cho cha biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Chung Vãn Ngọc hoảng sợ co rúm lại, không dám nói chuyện. Tiêu Hoài ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng nói: “Vãn Ngọc, không sao, đừng sợ.”

Chung thượng thư lại nói: “Ngọc nhi, con nói cho cha biết đi.”

“Phụ thân...” Chung Vãn Ngọc run rẩy, dưới sự ám thị dịu dàng của Tiêu Hoài, đứt quãng phun ra một câu, “Vâng, Tiêu Hoài ca ca… đã cứu con.”

“Chung đại nhân,” Thái tử trầm mặc hồi lâu ở một bên lúc này mới mở miệng nói, “Trước tiên để Chung cô nương nghỉ ngơi đi, thoạt nhìn, hẳn là đã bị kinh động không nhẹ.”

“Nhưng mà...”

“Chúng ta đi ra ngoài đi, nếu Chung cô nương không có gì đáng ngại, bọn vô lại kia cũng đã bị xử lý, việc này không cần hỏi nữa.” Thái tử dừng một chút, lại nói, “Hỏi một lần, chính là một lần rắc muối lên miệng vết thương của người khác.”

Chung thượng thư mặc dù thân là phụ thân, lòng nóng nảy, còn nhiều nghi ngờ, nhưng thái tử vừa mở miệng không cho hỏi nữa, cũng chỉ có thể đáp ứng.

“Điện hạ nói rất đúng, vậy để cho Ngọc nhi nghỉ ngơi đi.”

Hắn lo sợ bất an nhìn thoáng qua, mới đi theo thái tử ra cửa.

Ta miễn cưỡng đứng trong chốc lát, hơn nữa trong lòng vẫn có chút kinh hoàng, thể lực đã không chống đỡ nổi, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Xảy ra chuyện như vậy, cũng không ai muốn ở lại nơi này nữa, bọn họ đi ra ngoài nói chuyện, quyết định buổi trưa sẽ khởi hành hồi kinh.

Tin tức phong tỏa rất nhanh, ngoại trừ nhân chứng, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong rừng đã chết người, thái tử hạ lệnh thu dọn đồ đạc để hồi kinh.

Nam Dương vương sau đó mới đi săn về, có chút không được vui, nhưng ai cũng không nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, bị thái tử khiển trách một trận, mới không bắt người hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Lúc ta thu dọn đồ đạc, bên cửa bỗng nhiên có tiếng động, Tiêu Ấu Lan vẫn là bộ dạng ban đầu, ngọt ngào cười nói: “Tước nhi thật sự như là có thần phù hộ, sau chuyện này cũng có thể toàn thân trở ra.”

Ta nhịn xuống ghê tởm, cười một cái, “Vương phi thủ đoạn cao minh.”

Nàng ta đi vào, dựa vào rất gần, “Ngươi nói xem, nếu Chung Vãn Ngọc nói ra chân tướng, có phải rất thú vị hay không?”

“Rất thú vị.” Ta cười lạnh nói, “Như thế, toàn kinh thành đều sẽ biết ngươi và thân ca ca của mình tư thông.”

Nàng ta thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nói gì với nàng ta?”

“Cũng không có gì, chính là nói cho nàng ta biết, hài tử trong bụng ngươi là của Tiêu Hoài.”

“Hoang đường!”

“Là hoang đường, nhưng đây cũng là một phần “chân tướng”, nếu nàng ta muốn nói, nhất định cũng sẽ đem việc này nói ra, người khác có tin hay không quan trọng, chỉ là không biết Nam Dương vương sẽ nghĩ như thế nào.”

“Tiện nhân ngươi!” Nàng cực kỳ tức giận, nhưng mà hiện tại xung quanh đều là đang thu dọn đồ đạc, người tới người đi, nàng cũng không tiện phát tác, chỉ cắn răng nói, “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ừm, được, vương phi đi thong thả.”

Nàng hừ lạnh một tiếng, tức giận phất tay áo rời đi.

A Phù bị đập không nhẹ, sau khi tỉnh lại vẫn choáng váng, lúc lên xe ngựa cũng không biết là ta dìu nàng hay là nàng dìu ta.

Đêm xuống, côn trùng mùa thu kêu râm ran, từng chút từng chút một tiêu hao sinh mệnh không còn nhiều của mình.

Xe ngựa loạng choạng, trong đầu ta cũng chứa một mớ hỗn loạn, nhớ tới Chung Vãn Ngọc khóc lóc, nhớ tới Tiêu Hoài g.i.ế.t người.

Bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, lại nhớ tới, Tiêu Hoài từng dùng tay dính máu sờ lên, chủ nhân của chỗ máu kia đã bị c.ắ.t c.ổ.

Ta rùng mình một cái, như thể người nọ đang âm độc nhìn ta, đòi mạng ta. A Phù đã ngủ, trong xe ngựa không có tiếng động khác, tựa hồ càng thêm khủng bố.

Xe ngựa không biết dừng lại từ khi nào, khi một bàn tay chạm vào mặt ta, ta giống như người mất hồn, giật mình một cái.

“Tước nhi,” Tiêu Hoài cúi đầu kêu một tiếng, nghi hoặc nói, “Nàng không sao chứ?”

Ta lắc đầu, kinh hồn bất định nói: “Không sao.”

“Chúng ta đi ra ngoài đi, đêm nay nghỉ ngơi ở trạm dịch, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường.”

Hắn nắm lấy một tay ta, kéo ta dậy, ta cả kinh, theo bản năng rút lại, như thể bàn tay vẫn còn dính máu.

Hắn giật mình, bỗng nhiên hỏi: “Nàng sợ ta?”

Ta nói không nên lời, ta cũng không biết ta sợ mùi máu tươi trên người hắn không che được, hay là sợ hắn.

“Nàng...” Hắn còn định nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng, chỉ thu tay về, có chút bi thương nói một tiếng, “Nàng cẩn thận một chút.”

Ta nghe hắn xoay người đi ra ngoài, hít sâu một hơi, lay A Phù đang ngủ say.

“A Phù, dậy đi.”

Sau khi nhảy xuống xe ngựa, mới phát hiện thái tử cũng ở bên cạnh, thái tử tâm tình không rõ nói: “Tước nhi cô nương vừa ngủ thϊếp đi, gọi hơn nửa ngày cũng không đáp lại, ta phải cho người vào gọi.”

Thái tử chưa bao giờ nói chuyện với ta, điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng bằng cách nào đó lại làm cho ta cảm thấy kỳ lạ.

“Vâng, điện hạ, ta có chút không thoải mái.” Ta ra vẻ tạ lỗi một câu cho qua.

Bên trong trạm dịch truyền đến một trận xôn xao, là Chung thượng thư mang theo Chung Vãn Ngọc đi vào.

Thái tử đứng tại chỗ không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói: “Tiêu Hoài, ngươi có chuyện gạt ta.”

Ta kinh hãi, sợ hắn biết gì đó.

Tiêu Hoài vẫn phong khinh vân đạm, “Không có, điện hạ.”

“Có, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy chứ?”

“Thật sự không có.” Hắn cười cười, nói, “Điện hạ không phải muốn ta cưới Chung Vãn Ngọc sao? Sau khi trở về, ta sẽ tới Chung gia cầu hôn.”

“Tiêu Hoài...” Thái tử sửng sốt một chút, nói, “Ta cũng không có muốn ép ngươi cưới nàng, dù sao hôn nhân đại sự, vẫn là để ngươi tình nguyện.”

“Vậy sao? Vậy ta muốn cưới một thị nữ thanh lâu thì sao?”

“Ngươi… ngươi đừng nói linh tinh.”

“Vậy thì không có gì để nói, điện hạ, đi vào đi.”

Hắn phớt lờ, một mình vào đi trạm dịch.

Ban đêm, không biết đã đến canh mấy, bỗng nhiên có người trèo lên giường của ta, thần kinh ta vốn kinh hoảng, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hắn vội vàng che miệng ta, nhẹ nhàng đè xuống.

“Tước nhi, là ta.” Hắn nhỏ giọng nói.

Ta lui về phía sau, chỗ bị tay hắn chạm vào rất không thoải mái.

“Hôm nay ta có doạ nàng không?”

“Không...”

“Vậy nàng sao lại trốn tránh ta?”

Ta câm lặng, nghiêng đầu, bối rối nói một tiếng: “Ta không trốn, ta chỉ là mệt mỏi.”

“Nàng không thoải mái?” Hắn đưa tay ra để thăm dò trán ta.

“Không có.” Ta né tránh, không được tự nhiên hỏi hắn, “Sao chàng còn chưa ngủ?”

Hắn thu tay lại, đầu tựa vào vai ta, thấp giọng nói: “Đau đầu, muốn dựa vào bên cạnh nàng một lát.”

Lúc này ta mới nhớ tới hắn bị cảm lạnh còn chưa khỏi, thấy hắn bộ dạng đáng thương như vậy, trong lúc nhất thời cũng quên đi điều khác, đưa tay sờ sờ trán hắn.

“Sao chàng còn nóng như vậy?”

“Ừm.”

“Uống thuốc chưa?”

“Ừm.”

“Chàng đừng chỉ ừm.” Ta tiến lại gần, dùng mu bàn tay mát lạnh hạ nhiệt cho hắn.

Hắn nắm lấy tay ta, ôm vào trong ngực, một hồi lâu sau mới nói: “Nàng ngủ đi, mặc kệ ta, ta nằm đây một lúc rồi đi.”

Ta ngẩn ra, không rút tay về, im lặng quay đầu đi.

Nhắm mắt lại, ta lại lâm vào hỗn loạn.

Ôn nhu, thô bạo, mềm yếu, g.i.ế.t người không chớp mắt, rốt cuộc cái nào mới là hắn?