Chương 83

Trước mắt cô là một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Dù ánh đèn trong phòng mờ ảo nhưng cũng đủ để cô nhận ra người đàn ông đó là Hạo Thiên. Là người mà cô đã dành hết tình cảm, sự tin tưởng lên anh ấy. Tim cô dường như không còn đập được nữa. Cô phải đưa tay lên bịt miệng để ngăn không phát ra tiếng.

Cô vội vã chạy đi, nước mắt đã rơi xuống ướt một vùng áo. Chân cô không thể đứng vững được nữa. Cô cứ liều mạng mà chạy đi, bỏ lại những cảnh tượng đáng kinh tởm đó, bỏ lại sự đau thương. Và có lẽ cô bỏ luôn cả tình yêu này.

Nhưng cô đâu hề biết rằng. Ánh sáng căn phòng bị tắt đi cũng là để che giấu gương mặt đang ngủ say như chết của Hạo Thiên. Anh hoàn toàn không biết gì, cũng như sự có mặt của cô ở đây. Cô cũng không thể biết được sau khi mình chạy đi, một nụ cười thoả mãn và đắc thắng đã hiện lên trên ánh đèn mờ ảo.

“ Bước 3, thành công”

Quỳnh An chạy xuống đường, cũng đã chạy khá xa nơi ấy. Cô ngồi sụp xuống đất mà khóc. Nước mắt rơi xuống như thấm ướt cả mảng đất. Cô đặt tay lên trái tim mình. Đau lắm. Rất đau. Người đàn ông cô tin tưởng bấy lâu nay lại đang nằm trong vòng tay của người đàn bà khác. Vậy mà cô đã từng nghĩ hay là thử nghe anh nói một lần, biết đâu có điều gì đó hiểu nhầm như Huyền My đã nói. Nhưng bây giờ cô đã nhận ra đó chỉ là một suy nghĩ ngu ngốc. Mọi chuyện chẳng phải đã quá rõ rồi sao.

Hoá ra lòng dạ con người lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy. Dù người ta có thương yêu bạn đến đâu, chăm sóc và chiều chuộng thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc nếu như họ gặp được người khác khiến họ yêu thương hơn. Đừng quá trông đợi vào một người, cuối cùng người tổn thương nhất cũng chỉ có bản thân bạn mà thôi.

Lộp độp....lộp độp....Mưa rồi!

Từng hạt mưa cứ thế vô tình mà rơi xuống, thấm qua áo vào cả da thịt của cô lạnh ngắt. Ông trời đang tàn nhẫn hay đang khóc cùng cô thế này. Trời càng lúc càng mưa to nhưng cô không hề có ý định tìm chỗ trú. Cô cứ ngồi đấy mặc cho những hạt mưa lạnh lùng rơi xuống người cô. Những cô gái bên ngoài mạnh mẽ thường thích khóc trong mưa, vì khi đó sẽ không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa. Và người ta cũng không thể thấy được cô đang yếu đuối thế nào, đang đau khổ ra sao.

Lâm Dương ở bên ngoài đợi, đã khá lâu rồi chưa thấy thiếu gia ra ngoài nên anh đi vào trong tìm thử. Nhưng không ai biết thiếu gia nhà họ đã đi đâu. Anh cảm thấy có điều gì đó khôg ổn liền gọi cho đàn em đi tìm thiếu gia. Bọn đàn em của anh đã đi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy đâu.

Còn về phần Huyền My, sau khi về nhà cũng không thấy Quỳnh An đâu, cô đã rất lo lắng. Gọi điện thoại thì không được. Bình thường nó không phải là hay làm những chuyện dại dột, nhưng trong hoàn cảnh này cô biết Hạo Thiên đối với nó quan trọng như thế nào. Huyền My không dám nghĩ đến những chuyện tồi tệ sẽ xảy ra. Ngoài trời đang mưa rất lớn, cô không thể cứ ngồi như thế này mà chờ được. Cô quyết định đi tìm nó. Vừa xuống đến cổng cô đã thấy Quỳnh An đầu trần, người ướt sũng bước từng bước nặng nề.

- Quỳnh An, mày đi đâu thế. Người ngợm sao lại thế này. - Huyền My đau lòng như chính cô đang phải chịu những nỗi đau này.

- Tao....

Quỳnh An chưa kịp nói gì thì đã ngã quỵ xuống, cũng may Huyền My kịp đỡ lấy cô.

Cô bị sốt cao vì ngấm lạnh quá lâu. Sau khi được bác sĩ tiêm thuốc thì cô đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng nhiệt độ vẫn chưa thể giảm xuống.

- Sao có chuyện như thế mà em không nói cho anh biết. - Anh Toàn sau khi đóng cửa phòng vội hỏi Huyền My.

Lúc nãy cuống quá không biết làm gì nên cô đã gọi anh đến và kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

- Em xin lỗi, em định khi nào gặp sẽ nói cho anh biết. Không biết vừa nãy nó đi đâu mà thành ra như thế này.

- Trước tiên đừng hỏi gì em ấy cả. Cứ để em ấy khoẻ lại đã. Cũng muộn rồi, em ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ qua.

- Vâng em biết rồi. Anh về cẩn thận.

Sau khi tiễn anh Toàn xong Huyền My vào phòng chăm sóc Quỳnh An. Nhiệt độ vẫn rất cao. Không hiểu nó đã đi đâu, gặp ai mà thành ra thế này. Ngay cả lúc ngủ cũng rơi nước mắt. Nhìn nó như thế này cô rất đau lòng. Cuộc đời nó đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi. Cứ ngỡ đã gặp được người đi cùng nó đến hết quãng đường nhưng không ngờ lại chỉ để lại thêm cho nó một nỗi đau.

- Mày phải mạnh mẽ lên. Biết không? - Huyền My một tay nắm chặt lấy tay Quỳnh An, một tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống.

Sáng hôm sau Hạo Thiên thức dậy với cái đầu đau nhức. Nhìn quanh căn phòng mọi thứ đều lạ lẫm, đây không phải là phòng của anh. Anh cố nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Nhưng đàu anh đau như búa bổ, chỉ nhớ anh đến gặp Tố Như ở quán Bar, còn mọi chuyện sau đó như thế nào anh thực sự không nhớ nổi.

Đang loay hoay định xuống giường thì Tố Như từ phòng tắm đi ra. Hạo Thiên có chút hoảng hốt trong lòng nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Anh vẫn giữ được nét lãnh đạm như thường ngày.

- Anh dậy rồi sao. - Tố Như vừa mặc chiếc áo choàng tắm vừa hỏi Hạo Thiên đang ngồi trên giường.

- Tại sao cô ở đây.

- Sao em lại ở đây? Chẳng lẽ anh quên hết những gì tối hôm qua rồi sao.

- Cô đang nói nhảm gì thế? - Hạo Thiên có chút hoang mang, chẳng lẽ tối qua anh đã làm gì cô ta sao.

- Sao lại là nói nhảm. Hôm qua anh đã đến quán Bar gặp em. Anh quên rồi sao. Chúng ta đã cùng nhau uống vài ly rượu, anh còn nói muốn thưởng thức em. Anh biết đấy, một cô gái yếu đuối như em làm sao có thể chống cự lại được anh. - Tố Như nói bằng giọng đều đều.

- Cô nghĩ tôi sẽ tin cô?

- Anh không tin thì có thể hỏi chị Quỳnh An. Hôm qua lúc chúng ta đang vui vẻ chị ấy cũng có ghé qua. Có vẻ như là nhìn thấy hết rồi. - Tố Như vừa nói vừa nở một nụ cười ranh mãnh.

- Là cô gài bẫy tôi. Sao cô dám?

Hạo Thiên tức giận tiến đến bóp cổ cô ta. Nhưng có vẻ như cô ta không tỏ ra chút gì là sợ hãi mà còn cười khẩy thách thức nhìn anh.

- Sao lại gọi là gãi bẫy. Hôm qua chẳng phải chính anh là người đề nghị sao. Còn vui vẻ như thế. Hôm nay lại muốn trốn tránh trách nhiệm.

- Cô cút đi cho tôi. - Hạo Thiên hất mạnh tay, Tố Như ngã xuống đất.

Có vẻ như đã đạt được mong muốn, cô ta không nói thêm gì nữa, đi vào thay đồ rồi rời khỏi phòng luôn. Trước khi đi cô ta còn nhìn Hạo Thiên đang ngồi trên ghế với ánh mắt của người thắng cuộc.

Còn Hạo Thiên, anh ngồi trên ghế với dôi mắt vô hồn. Tâm trạng anh hiện giờ rất bấn loạn. Anh không thể biết những lời cô ta nói vừa nãy là thật hay giả vì anh không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Nếu như đúng là thật thì anh là một thằng tồi tệ, chính anh đã làm cô ấy đau khổ sao. Hạo Thiên nở một nụ cười chua xót.