Quỳnh An đi đến theo địa chỉ chị Hoa cho. Trước mặt cô là một nhà hàng sang trọng, ngay ở cửa ra vào có 2 lễ tân đứng chào hỏi khách. Cô nhớ lại lời chị Hoa nói nên thật cẩn thận đi vào. Đúng là khách ở đây đang rất đông, mọi người đang rất bận rộn. Cô nhanh chóng đi tìm quản lí nhà hàng theo lời chị Hoa dặn.
- Em chào anh ạ, em là Quỳnh An bên cơ sở 2 cử sang ạ.
- Ừ, em đi vào trong kia chọn lấy một bộ đồng phục vừa với mình rồi ra phụ mọi người. - Anh quản lí chỉ tay vào phòng thay đồ của nhân viên.
- Vâng ạ.
Quỳnh An đang định bước vào thì thoáng nhìn thấy bóng dáng Hạ Vy đang ngồi ở bàn phía ngoài kia. Việc cô ta có mặt ở đây thì không có gì bất ngờ. Mà điều bất ngờ ở đây là cô ta đang ngồi một mình ở đó. Ở trường cô ta thường chế giễu những người đi ăn hoặc đi chơi một mình vì cô ta cho rằng những người như thế thường là không có ai để đi cùng. Ấy vậy mà giờ cô ta đang ngồi ở đó một mình.
- Em còn làm gì thế. - Tiếng anh quản lí cất lên làm cô giật mình.
- Dạ em xin lỗi, em đi ngay ạ.
Cô chạy nhanh vào phòng thay đồ. Ở đây luôn có những bộ đồng phục mới cho nhân viên nên cô không khó khăn trong việc chọn đồ lắm. Cô nhanh chóng đi chọn lấy một bộ rồi ra ngoài cùng mọi người.
- Em thấy khách vừa ngồi xuống không, cầm menu ra phục vụ khách đi. Nhớ là phải cẩn thận đấy.
- Vâng, em biết rồi ạ.
Cô vốn nhanh nhẹn nên mấy chuyện này cô không hề ngại một chút nào. Trong suốt thời gian cô đi làm chưa có vị khách nào phải phàn nàn về thái độ phục vụ của cô cả. Cô đi đến chiếc bàn có khách vừa đến, nó lại gần ngay bàn Hạ Vy đang ngồi. Hôm nay trông cô ta thật sự rất xinh đẹp, make up cũng rất nặng. Trông mặt cô ta có vẻ căng thẳng và hồi hộp, có vẻ như đang chờ gặp một người quan trọng nào đó. Nhưng thôi kệ, cô chả thèm quan tâm đến cô ta làm gì.
- Chào quý khách, xin phép cho em gửi menu ạ.
Có vẻ như khi cô cất tiếng lên thì Hạ Vy liền nhận ra cô ngay, cô ta quay lại nhìn với ánh mắt không vui. cũng đúng thôi, vốn dĩ trước giờ cô ta đã không thích cô rồi, giờ còn bị cô bắt gặp cảnh ngồi một mình như thế này nữa.
- Cho chị cái này..., cái này nữa....
- Xin quý khách vui lòng chờ một lát, đồ ăn sẽ ra ngay ạ.
Cô ghi nhanh rồi đi vào phía nhà bếp, mọi người có vẻ bận rộn và cũng không để ý đến cô lắm.
Kìa, hình như người có hẹn với Hạ Vy đã đến rồi. Trông anh ta cũng là một thanh niên lịch lãm đấy chứ, sao lại để bạn gái của mình đợi lâu thế chứ. Thật là...
- Quỳnh An, bàn 21 khách đến đủ rồi, em ra phục vụ khách đi. - Anh quản lí nhắc cô.
Trời ơi sao lại là cô chứ, bây giờ cô đi ra đấy thế nào ngày mai cô cũng là trò đùa của Hạ Vy cho xem. Nhưng giờ biết sao được, cô không muốn mọi người nghĩ cô ỉ việc lại cho người khác. Quỳnh An nhanh chóng cầm menu đi ra, bấm bụng đến hỏi.
- Công việc của anh bận lắm ạ. - Hạ Vy lên tiếng hỏi người đàn ông vừa đến.
- Ừ, rất bận.
Trời ơi, đã để cho con gái chờ lâu thế rồi mà khi đến chỉ trả lời được một câu nhạt nhẽo như vậy sao. Anh ta nghĩ anh ta là ai mà có thái độ thế chứ. Nếu là cô thì cô đã cho anh ta một trận rồi. Nhưng hôm nay trông Hạ Vy có vẻ lạ, cô ta rất rụt rè và dịu dàng với anh ta.
- Chào quý khách, quý khách có thể.... Ơ, sao lại là anh???
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sao cô có thể gặp anh ta ở đây cơ chứ. Cái tên hống hách không coi ai ra gì này.
- Cậu làm gì thế hả. - Hạ Vy lên tiếng, cô ta gằn giọng nhưng cố kìm lại.
- Người quen à, cô là... à, cô gái tìm vàng dưới đất đây mà. - Hạo Thiên có vẻ nghĩ ngợi một lát rồi vẫn giọng điệu lạnh lùng ấy mà nói.
- Anh.... - Quỳnh An định cho anh ta một trận thì chợt nhớ lại hiện giờ anh ta đang là khách ở đây. Cô không muốn gây lỗi trong mấy ngày đâu đi làm như thế này.
- Xin quý khách vui lòng chọn món ạ.
- Anh Hạo Thiên, anh ăn gì để em gọi ạ. - Hạ Vy cầm lấy menu, giọng nhẹ nhàng hỏi Hạo Thiên.
- Gì cũng được. - Anh lạnh lùng trả lời, với tay ly nước trên bàn nhấp một ngụm.
Trông kìa, trong cuộc hẹn đã để cho con gái chờ lâu như thế, giờ lại còn có thái độ lạnh nhạt như thế nữa, yêu đương kiểu gì thế này.
- Cho tôi 2 phần bít tết.
- Quý khách vui lòng chờ một lát, sẽ có ngay ạ.
Quỳnh An đi vào, trong lòng vẫn ấm ức với anh ta, đúng là con người thật khó ưa. Mong đừng bao giờ gặp lại anh ta lần nữa.
- Anh Thiên, công việc của anh vẫn ổn chứ ạ. - Hạ Vy lên tiếng, cô gái này ở trước mặt anh ta thì hoàn toàn khác hẳn.
- Vẫn rất tốt. - Anh dường như không quan tâm đến cô ta.
- Vậy...còn chuyện của em với anh thì... - Giọng cô ta hơi ngập ngừng, nét mặt có vẻ hớn hở.
- chuyện gì...- Anh điềm nhiên hỏi, vẻ mặt không một chút quan tâm.
- Thì chuyện làm đám cưới của em với anh... Không phải anh đã đồng ý rồi sao. - Hạ Vy vẻ mặt sốt sắng.
- Đám cưới??? Đó là ý của cô và bố cô, tôi không một chút hứng thú. Còn nếu cô hiểu nhầm tôi đồng ý thì cô nên xem lại đi.
- Nhưng...
- Nếu như bữa ăn tối này chỉ để nói chuyện ấy thì tôi không hứng thú. - Hạo Thiên lời nói dứt khoát. Dứt lời anh đứng lên, bỏ đi một mạch.
- Anh Thiên...anh Thiên....
- Đồ ăn của quý... Ơ, người đi đâu thế. - Đúng lúc này Quỳnh An mang đồ ăn ra thì thấy anh ta đang bỏ đi. Cô bắt gặp ngay ánh nhìn sắc lạnh của Hạ Vy, ánh mắt ấy báo hiệu những điều không tốt xảy ra cho cô sau này.
Hạ Vy bỏ đi ngay lập tức với khuôn mặt không mấy vui vẻ. Hôm nay Hạ Vy chủ động mời anh đi ăn là để xem ý anh về việc đám cưới với cô. Tập đoàn của anh và tập đoàn của cô là 2 đối tác lớn, cách đây không lâu bố cô đã ngỏ ý muốn anh và cô lấy nhau để tiện cho việc hợp tác sau này. Biết được điều ấy cô thấy rất vui, vì đó không chỉ là cuộc hôn nhân vì kinh tế mà điều cô thực sự muốn cũng là như thế. Ngay lần đầu gặp anh cô đã bị anh đánh gục bởi vẻ đẹp lạnh lùng và điềm tĩnh của mình. Cô cứ theo anh như thế dù cô biết anh không thích cô. Tình yêu là thế, biết đối phương không thích mình nhưng tình cảm trong tim lại không thể dừng lại. Cô đã quyết định tự mình sẽ làm cho trái tim anh rung động bởi sự chân thành của cô.
Sau khi Hạ Vy bỏ đi trong đầu Quỳnh An lại nảy lên rất nhiều suy nghĩ về anh ta. Anh ta là ai mà lại làm cho hạ Vy bỏ cả sĩ diện của mình như thế chứ. Nhưng cô lắc đầu xua đi ngay. Tại sao cô lại phải suy nghĩ về anh ta, cái tên đáng ghét ấy. Cô không muốn gặp lại anh ta một lần nào nữa.