Quỳnh An đi vào trong nhà thì bắt gặp ngay khuôn mặt đang lo lắng và thấp thỏm của Huyền My, có lẽ cô cũng đã đọc báo rồi.
- A...cuối cùng mày cũng về rồi. Sao tao gọi cho mày mãi không được thế.
- À, máy tao hết pin.
- Mày không sao chứ. Sao lại có tin đó trên báo được chứ. - Huyền My khuôn mặt hơi lo lắng và giọng nói hơi dè chừng, sợ rằng nhắc đến chuyện này cô lại buồn.
- À, về chuyện đó thì anh ấy đã giải thích với tao rồi. Mày đừng lo nhé.
Quỳnh An thầm cảm ơn ông trời vì đã ban xuống cho cô một người bạn tốt như thế này, luôn quan tâm và lo lắng cho cô như chị em ruột thịt.
- Trời ơi, thế mà tao cứ lo mày đi nhảy cầu không à. - Huyền My thở phào nhẹ nhõm chuyển sang giọng điệu trêu đùa.
- Ơ con quỷ này, mày nghĩ tao dại dột thế à.
- Thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu mà. Hahaha....
- Mày chết với tao...
Quỳnh An lao đến cù Huyền My đến nỗi không thở nổi.
- Thôi thôi, tao xin mày...bỏ tao ra....hahaha
- Lần sau có nói tao thế nữa không???
- Không không....tao sai rồi. Mau bỏ tao ra....
- Nhớ đấy con quỷ...
Lúc này Quỳnh An mới chịu buông tay ra, ngồi ngay ngắn lại trên dường. Huyền My cũng dứt cơn cười, ngồi lên hỏi cô.
- Nhưng mà vì sao lại có thông tin ấy được. Không có lửa làm sao có khói chứ.
- Tao cũng đã hỏi anh ấy như thế. Nhưng Hạo Thiên nói những gì anh ấy làm đều là muốn tốt cho tao.
- Như thế thì tốt rồi. Anh ấy không giống những đứa con trai khác nên mày yên tâm.
- Ừ...
Hôm nay Huyền My được về sớm nên quyết định sẽ đi dạo chơi một lát. Về nhà cũng không có gì, Quỳnh An thì đã đi làm nên thật là buồn chán. Và địa điểm mà Huyền My dừng chân là trung tâm thương mại để mua sắm. Cô tung tăng đi vào từng gian hàng, ngắm ngía nhưng vẫn chưa chọn được bộ nào ưng ý. Hôm nay cô định chọn một bộ đồ để tặng Quỳnh An, cũng lâu rồi cô không tặng quà cho nó.
Đang tung tăng thì đập vào mắt Huyền My là một hình ảnh đáng ghét.
- Cái bà già này, đi đứng kiểu gì thế hả. Mù à
Một giọng nói ngang ngược cùng thái độ sắc xược được cất lên. Trước mắt Huyền My đang là cảnh tượng một gã đàn ông to lớn đang chửi bới xối xả một bác lao công. Nhìn tình hình như thế này cô đoán là bác lao công đã va phải hắn ta.
- Tôi xin lỗi cậu. Tôi không cố ý, vì xô nước nặng quá nên tôi lỡ tay. - Bác lao công trông khổ sở xin lỗi anh ta dối dít.
- Nếu không làm được thì nghỉ việc đi. Vô dụng.
- Tôi xin lỗi cậu. Đôi giày của cậu bao nhiêu để tôi đền cậu.
- Hơ...đền á. Bà có biết đôi giày này của tôi bao nhiêu không. Có bán 10 cái mạng của bà đi cũng không đủ đền đâu. - Hắn ta lên giọng chỉ thẳng vào mặt bác lao công.
- Anh trai ơi, nhìn đôi giày này một phát đã thấy ngay là hàng dởm rồi. Anh định lừa ai thế.
Huyền My đứng ngoài nghe những lời nặng lời của anh ta thì thật khống thể chịu đựng thêm nữa. Tinh thần nghĩa hiệp của cô lại xuất hiện.
- Mày là con nào mà đi lo chuyện người khác hả. - Hắn ta ngượng đỏ mặt. Ngượng quá hóa rồ, hắn ta hùng hổ lên với cô.
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là ở đây đang có một tên vô giáo dục không biết phép tôn trọng người lớn tuổi là gì. - Huyền My dùng giọng nói mỉa mai sỉa sói vào mặt anh ta. Trên đời này cô ghét nhất thể loại cậy mình có tí tiền mà coi thường người khác.
- A con chó này...- Gã đàn ông giận tím mặt.
- Tôi làm sao. Tôi đâu có nói anh, hay anh có tật giật mình.
- Mày....
Hắn ta dơ tay lên định tát Huyền My, trong tình thế cấp bách và bất ngờ cô không biết làm gì nên cứ đứng đần người ra lấy tay che mặt mình. Cũng may ngay lúc có một bàn tay khác đã kịp thời cản tay của hắn ta lại. Huyền My cỉ kịp nghe những tiếng hò hét xung quanh mình phát ra. Chờ mãi chưa thấy bàn tay nào đáp xuống mặt mình, Huyền My tò mò bỏ tay ra thì giật mình suýt ngất.
- Mày nên chuyển giới đi, một thằng đàn ông mà hành động như thế này thì mất mặt giới đàn ông bọn tao lắm.
Giọng nói thật lạnh lùng và đanh thép. Ánh mắt anh lãnh đạm nhìn anh ta khiến hắn cũng phải nổi gai ốc.
- Mày là thằng nào hả...
- Là thằng có thể khiến mày hối hận khi phun ra câu ấy. - Ngắn gọn nhưng súc tích.
Anh Toàn nhìn về phía sau lập tức 2 người áo đen đi lên kéo gắn ta đi.
Sau khi bọn họ đi khuất Huyền My mới dám lên tiếng.
- Anh...
- Em cũng lớn gan nhỉ, dám một mình chống lại hắn ta.
- Hì hì, thực ra gan em cũng bé thôi nhưng thấy chuyện chướng mắt không thể bỏ qua được.
- Anh nhớ rằng đây không phải lần đầu. Lần sau đừng hành động như thế này nữa. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
- Vâng, em biết rồi. Hì hì.
Đúng lúc anh Toàn đang đi khảo sát ở đây thì thấy dáng người quen thuộc đang đôi co với một gã đàn ông. Anh đi đến gần thì quả nhiên là cô. Thấy hắn ta dơ tay lên định tát cô không hiểu sao lòng anh thấy bực bội và khó chịu vô cùng.
- Nhưng sao anh lại ở đây. - Huyền My sực nhớ ra sự có mặt của anh ở đây thật trùng hợp.
- Anh đi khảo sát mấy cửa hàng đặt ở đây. Không ngờ lại gặp cô gái nghĩa hiệp nào đó.
- Hì. Nhưng anh xong việc chưa.
- Ừ anh xong rồi.
- Thế đi, đi cùng em.
Huyền My vui vẻ nắm tay anh. Cô là thế, hồn nhiên vui tươi không suy nghĩ gì nhiều.
- Nhưng mà đi đâu. - Anh Toàn cũng khá bất ngờ về hành động của cô. Đây là lần đầu tiên anh và cô gặp lại sau lời tỏ tình của cô hôm trước.
- Đi chơi. - Chỉ 2 từ ngắn gọn và súc tích chứa đựng hết ý muốn của cô. Và nó cũng xác định được số phận của anh Toàn sắp tới -_-
Nói dứt lời Huyền My kéo anh đi luôn trong sự ngạc nhiên của mọi người. Anh Toàn cũng không phản ứng gì chỉ kịp ra hiệu cho thư kí của mình về trước.
Huyền My kéo anh đi rất nhiều nơi. Shop quần áo, tiệm giày, quán ăn, khu vui chơi, vườn thú và còn chụp ảnh lưu niệm. Anh Toàn phải công nhận Huyền My là một cô gái có tâm hồn luôn hồn nhiên và vui tươi, ở bên cô anh cảm thấy rất thoải mái. Sự dối trá xung quanh cũng không còn nữa.
Thế là một ngày cũng đã hết. Bóng tối đã bao phủ nơi đây. Anh Toàn và cô đang ngồi trong công viên hưởng thụ những cơn gió mát lành.
- Cảm ơn anh hôm nay đã cùng em đi chơi. Em rất vui. - Huyền My cười tít mắt quay sang nói với anh Toàn.
- Không cần khách sáo như thế. Em vui là được rồi.
- Thế hôm nay anh có vui không. - Giọng Huyền My đột nhiên trùng xuống.
- Ừ vui.
- Em muốn chúng ta cứ như thế này. Nhưng không phải chỉ là đơn thuần mối quan hệ anh em. Tình cảm em cũng đã nói rõ với anh ngày hôm trước. Và bây giờ em vẫn như thế, vẫn sẽ chờ cho đến khi nào anh sẵn sàng đón nhận em. Em có việc nên về trước. Cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm nay.
Không để anh Toàn nói thêm câu gì thì Huyền My đã bỏ đi trước và không nhìn lại. Có lẽ cô đang rất ngại. Dù có hồn nhiên đến mức nào thì cô cũng là con gái mà. Tỏ tình với người mình thích thật sự là một chuyện rất mạnh mẽ.
Huyền My quan niệm rất rõ về tình yêu. Yêu là yêu còn bạn vẫn là bạn. Trong tình yêu cô không nhất thiết phải để người con trai chủ động. Mình muốn có được tình yêu sao không thử chinh phục nó. Cứ ngồi yên như thế thì mọi việc cũng sẽ không chuyển động.
Anh Toàn ngồi lại môi nở nụ cười. Cô bé ấy quả thật rất mạnh mẽ.
Điều quan trọng nhất không phải là nhân duyên mà đó là bạn có dám theo đuổi tình yêu của mình hay không.