- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
- Chương 45
Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
Chương 45
Mọi người đã vào vị trí, khách mời cũng đã đến đầy đủ. Buổi biểu diễn sắp được diễn ra.
Đèn trong khán phòng được tắt đi, mọi ánh sáng và sự chú ý đều được dồn lên sàn catwalk. Có vẻ như mọi người đều rất quan tâm đến sản phẩm này của 2 tập đoàn lớn cùng kết hợp.
Những người mẫu đang sải từng bước tự tin trên sàn diễn. Khi bộ trang phục đầu tiên được trình ra là sự ngạc nhiên của mọi người, không ngờ lần này phong cách của họ lại như thế. Tiếp sau đó là sự chú ý và tò mò, hầu như mọi người ở đây đều thấy khá thích thú với bộ sưu tập lần này của họ. Trước giờ trong giới thời trang cao cấp chỉ quan tâm đến những quý bà và quý cô sang trọng mà quên mất đi vai trò quan trọng của những người phụ nữ nội trợ. Lần này Haver và MVT khai thác được ý tưởng này quả thật là mới mẻ.
Những bộ trang phục mang phong cách nhẹ nhàng và kín đáo nhưng cũng không thiếu phần sang trọng cho những bà nội trợ.
Ở dưới khán đài khách mời không ngớt lời khen ngợi. Hạo Thiên chăm chú quan sát tỉ mỉ. Từng phụ kiện đi kèm cũng rất phù hợp với trang phục. Anh mỉm cười " Em làm tốt lắm."
Bây giờ là lúc quan trọng nhất, người mẫu chính sẽ diện bộ trang phục chủ đề của bộ sưu tập kết thúc tuần lễ thời trang.
Và có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như đó là một người mẫu đúng nghĩa. Đang bước trên khán đài là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi được trang điểm nhẹ nhàng và dịu dàng. Cả người cô toát lên hình thái của một người phụ nữ của gia đình suốt ngày chỉ biết lo chuyện cơm nước. Cô đang bước đi những bước đi chậm rãi, ánh mắt có phần hơi lo sợ. Không lo sợ sao được khi đó là người phụ nữ chỉ biết chăm con và làm việc nhà. Nhưng bộ trang phục cô đang mặc trên người lại che đi sự bếp núc ấy. Bộ trang phục là sự kết hợp của sự kín đáo, thanh lịch và sang trọng phù hợp với một người phụ nữ.
Bên dưới mọi người không ngừng xì xào và đánh giá. Rất nhiều người đang tò mò xem người phụ nữ ấy là ai và vì sao lại có mặt trên khán đài này. Nhưng họ phải công nhận một điều rằng bộ trang phục người phụ nữ ấy đang mặc trên người là một tuyệt phẩm.
Người phụ nữ đang đứng trình diện bộ trang phục ở trước sân khấu. Nhà thiết kế cũng đã lên khán đài, đi bên cạnh là Quỳnh An. Khi mọi người đã đứng bên người phụ nữ thì cô ấy bắt đầu nói.
- Tôi là một bà nội trợ, nói đúng hơn là tôi chỉ biết chăm con và làm việc nhà mỗi ngày. Trước kia tôi cũng đã từng rất chăm chút cho bản thân mình. Nhưng kể từ khi có gia đình và con nhỏ, bao nhiêu gánh nặng đè lên vai thì tôi không còn thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Lúc nào cũng trong tình trạng xuề xòa, khi ra đường thì cũng chỉ mặc những bộ đồ đơn giản và quê mùa. Đến nỗi chồng tôi đã nói với tôi rằng không còn coi tôi là phụ nữ nữa. Tôi đã từng mơ ước có những bộ trang phục cho chúng tôi, cho những người phụ nữ của gia đình. Có lẽ cả thế giới này chỉ quan tâm đến những người phụ nữ sang trọng và quyền quý, còn chúng tôi thì không. Nhưng Ngày hôm nay, cô ấy đã giúp tôi thực hiện được ao ước đó. Mà có lẽ đó cũng là ao ước của rất nhiều những bà nội trợ như tôi.
Người phụ nữ nói rồi hướng ánh mắt chân thành và tha thiết sang bên Quỳnh An. Lời nói của người phụ nữ như đã chạm vào mạch cảm xúc của rất nhiều người, họ không thể cầm được nước mắt.
- Chúng ta được sinh ra là phụ nữ đã là điều tuyệt vời rồi. Nhưng người phụ nữ nào cũng có quyền làm đẹp cho bản thân mình. Đối với những người nội trợ thì đó lại là điều quan trọng hơn nữa. Vì họ đã hi sinh bản thân mình quá nhiều vì gia đình nhỏ rồi. Tuần lễ thời trang lần này của chúng tôi muốn gửi tới cho mọi người một thông điệp " Dù chúng ta là ai và đang làm gì thì cũng đừng ngược đãi bản thân mình. Bạn có quyền làm đẹp và tôi cũng thế. Nhưng ông chồng hãy quan tâm và chăm sóc người vợ của mình hơn, vì đó là những người phụ nữ tuyệt vời nhất. "
Quỳnh An dõng dạc nói, ánh mắt như đang kiên định tất cả. Cô vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay rào rào nổi lên cùng những tiếng hò reo. Cô cũng không ngờ bản thân mình lại có đủ can đảm để làm được việc này.
Hạo Thiên đại diện lên tặng hoa cho người mẫu và nhà thiết kế. Bó hoa được Hạo Thiên trao cho Quỳnh An cùng cái nắm tay nhanh và nhẹ nhàng đủ để mọi người không thể phát hiện ra. Cô mỉm cười và mặt đỏ ửng lên.
Vậy là buổi biểu diễn coi như thành công tốt đẹp.
" Alo, mọi chuyện không như sắp xếp, cô ta đã tìm được người thay thế rồi. " - Phương Thúy lo lắng nói qua điện thoại.
" Chết tiệt, sao làm việc gì cũng không xong thế hả. " - Hạ Vy dường như hét vào điện thoại, đôi mắt giận dữ.
" Tôi làm sao biết cô ta lại có sự chuẩn bị như thế. "
" Hãy ngừng bao biện và chấp nhận mình thiếu năng lực đi."
Hạ Vy cúp máy ngay trong khi đầu vẫn còn bốc hỏa.
" Tao không tin là không đánh bại được mày. " Hạ Vy nhìn vào điện thoại và nghiến răng kèn kẹt.
Quỳnh An đang được mọi người vây quay và nhận không hết những lời khen ngợi.
- Em đã làm rất tốt, ý tưởng về người mẫu rất đột phá. - Trưởng phòng nhìn Quỳnh An hài lòng. Từ đầu khi Quỳnh An mới vào cô đã biết cô là người có năng lực.
- Em cảm ơn chị rất nhiều ạ. Em chỉ làm việc mình nên làm thôi ạ.
Cùng lúc đó Hạo Thiên và anh Toàn cùng đi đến.
- Quỳnh An, hôm nay em làm rất tốt, anh rất ngạc nhiên.
- Hì hì, em chỉ làm tốt nhất có thể thôi.
- Nhưng sao em kiếm được người thay thế thế.
- À...thực ra là chị ấy là người mà em quen khi đi khảo sát ý kiến. Chính chị ấy là người cho em ý tưởng lần này.
" Alo, là em Quỳnh An đây ạ, chị còn nhớ em không. "
" Chào em, chị vẫn còn nhớ em mà."
" Thế thì tốt quá. Em biết sẽ phiền chị nhưng chị có thể giúp em một việc được không ạ."
" Chuyện gì thế, nếu giúp được chị sẽ nhất định giúp em."
" Tuần lễ thời trang của công ty em thiếu mất người mẫu chính, chị giúp em việc này nhé."
Sau một hồi Quỳnh An giải thích và thuyết phục thì người phụ nữ ấy cũng đồng ý. Cô lập tức bắt xe đến đón chị ta.
- Thì ra là thế.
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ ra câu chuyện.
Hạo Thiên vẫn chăm chú nghe những gì cô nói nhưng tuyệt nhiên không mở miệng khen cô lấy một câu. Có lẽ tình yêu của anh là thế, luôn quan tâm người con gái của mình theo một cách thật đặc biệt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
- Chương 45