Hạo Thiên có vẻ giận vì cô người yêu bé nhỏ của mình quan trọng công việc hơn cả anh. Mỗi lần anh gọi điện cũng chỉ nói chuyện được vài câu vội vàng rồi lại cúp máy. Anh nhớ cô đến phát điên lên được nên đã bỏ qua tự tôn của một thằng đàn ông mà đến gặp cô.
- Hì hì. Anh cũng biết là tuần lễ thời trang cũng sắp bắt đầu rồi mà. Em có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.-Quỳnh An biết anh đang giận nên nhẹ nhàng nói. Nếu để anh nổi điên lên thì không biết cô sẽ ra sao.
- Đợi xong anh sẽ tính sổ với em sau. Nhưng những thứ này là gì thế...- Hạo Thiên nhìn thấy bên cạnh cô rất nhiều đồ đạc.
- À, hôm nay em và anh Toàn định về thăm lại cô nhi viện. Nhưng đột nhiên anh ấy có việc gấp nên chắc phải hoãn lại. - Nhắc đến chuyện này Quỳnh An lại tiu nghỉu cái mặt.
- Em dạo này lớn gan nhỉ. Dám đi chơi xa mà không nói với anh một tiếng. - Lần này thì anh đã nổi giận thật sự. Đôi lông mày chau lại, gương mặt nghiêm nghị.
- Em xin lỗi mà, vì hôm qua phải đi mua rất nhiều đồ nên em quên mất không gọi cho anh. Bỏ qua cho em đi mà. - Quỳnh An biết mình đã mắc lỗi lớn nên nhẹ giọng nói, cầm lấy tay anh lay lay.
- Em có rất nhiều thứ quan trọng hơn anh. Em không nhớ anh sao.
- Tất nhiên là có rồi, nhớ rất rất nhiều là đằng khác.
- Biết nịnh từ khi nào thế hả.
- Hì hì. Đâu có.
- Em nói định đi cô nhi viện, anh đưa em đi.
- Thật sao. Nhưng anh còn phải đi làm mà.
- Còn nói nữa là anh sẽ đổi ý đấy.
- A...mình đi thôi anh....
Quỳnh An nhanh chóng kéo Hạo Thiên lên xe chứ để anh đổi ý thì mệt lắm. Đồ đạc cô đã chuẩn bị hết rồi, vả lại cô rất nôn nóng được gặp lại mọi người.
Cô nhi viện nằm ở ngoại thành nên đường đi khá dài. Quãng đường đầu vì quá hồi hộp nên cô chẳng thể chợp mắt được. Nhưng bây giờ cô đã quá mệt vì ngồi trên xe quá lâu Quỳnh An ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Hạo Thiên đang lái xe không thấy cô nói gì thì liền quay mặt sang nhìn. Một gương mặt trong sáng, hồn nhiên đang say giấc bên cạnh anh. Anh khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc tinh nghịch của cô rồi nở nụ cười. Cô là người con gái đầu tiên đem lại cho anh cảm giác nhớ thương da diết. Khi không được gặp trong người cảm thấy khó chịu vô cùng. Những lúc cô gặp nguy hiểm lòng anh như có lửa đốt. Ngoài mẹ anh ra thì cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh muốn dùng cả cuộc đời này để bảo vệ.
Đã gần đến cô nhi viện, Quỳnh An khẽ động người tỉnh giấc. Cô lay lay mắt rồi nhìn ra phía cửa sổ.
- Gần đến nơi rồi. Em đã ngủ lâu thế rồi sao. - Quỳnh An đưa gương mặt ngái ngủ nhìn Hạo Thiên.
- Sao em không ngủ tiếp đi, đến nơi anh sẽ gọi em.
- Nếu em ngủ tiếp có người sẽ gọi em là heo mất.
Hạo Thiên lắc đầu cười. Quỳnh An cũng cười rồi ngó đầu ra phía cửa xe, gối đầu lên tay mình để những làn gió quen thuộc lướt qua mặt mình. Cô hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi đất, mùi gió nơi đây. Nơi mà cô đã từng một thời gắn bó và coi nó như nhà của mình.
Chiếc xe dừng bánh trước một cô nhi viện mang tên Thiên Thần. Cả 2 đều đã xuống xe. Quỳnh An cảm thấy người mình đang run lên bần bật. Cảm xúc rất hỗn loạn, vui, hồi hộp, cảm thấy có lỗi và rất nhiều thứ cảm xúc khác đan xen.
- Em hồi hộp quá. - Quỳnh An quay sang Hạo Thiên.
- Tại sao phải hồi hộp, đây chẳng phải là nhà của em sao. - Hạo Thiên nắm chặt lấy tay cô, anh cảm nhận cô đang run.
Cô mỉm cười rồi cùng anh bước vào.
Trước mặt cô là hình ảnh những đứa trẻ đang chơi đùa. Cô nhi viện đã khác đi rất nhiều, có những nơi đã được chỉnh sửa lại. Nhưng cảm giác quen thuộc vẫn hiện hữu ở nơi đây. QUỳnh An vẫn cảm nhận được sự ấm áp và tràn đầy yêu thương.
- Quỳnh An...có phải Quỳnh An không con....
Từ đằng xa có một sơ đi lại nhìn Quỳnh An chằm chằm rồi cất tiếng gọi.
Quỳnh An đưa mắt sang phía người vừa gọi mình thì đã cảm thấy sống mũi cay cay và như một điều tất yếu nước mắt cô đã trào ra.
- Sơ...sơ ơi...
Quỳnh An chạy nhanh đến ôm chặt lấy sơ, sơ cũng ôm thật chặt cô vào lòng. Cả 2 người cùng khóc, nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của sự đoàn tụ.
- Con đã đi đâu, tại sao không nói với ta một tiếng mà đã bỏ đi thế hả. Rồi con sống thế nào, có ổn không. - Sau một hồi thì sơ buông Quỳnh An ra hỏi liên hồi với giọng điệu gấp gáp, vừa trách móc vừa lo lắng.
- Con xin lỗi vì đã không nói với sơ một lời mà bỏ đi, con xin lỗi vì đã làm cho sơ phải lo lắng. Con xin lỗi nhiều lắm.
Quỳnh An vẫn nói trong nghẹn ngào. Bà ấy là người mà Quỳnh An yêu thương nhất và cũng là người yêu thương Quỳnh An nhất. Ngay những ngày đầu cô vào đây bà đã chăm sóc cô như đứa con ruột của mình. Ở bà cô cảm nhận được tình yêu thương ấm áp của người mẹ.
- Con sống tốt như thế này là ta đã rất vui rồi. - Bà mỉm cười hiền hậu.
- Con đã rất nhớ sơ và mọi người.
- Mọi người còn nhớ con hơn thế nữa. Nhưng mà Toàn đâu sao không thấy. Còn cậu này là...
Bây giờ bà mới để ý chàng trai đứng bên cạnh. Hạo Thiên đã đi đến đứng bên Quỳnh An từ lúc nào.
- Chào sơ, cháu là Hạo Thiên, là người yêu của Quỳnh An thưa sơ.
- Anh...- Quỳnh An ngại ngùng kéo tay Hạo Thiên.
- Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta phải căn dặn con chăm sóc Quỳnh An cho thật tốt hộ ta. - Sơ cười rồi dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Sơ yên tâm, cô ấy đã là của con rồi thì không ai có thể động vào.
- Tốt lắm...
- À sơ ơi thực ra anh Toàn có định đi với con nhưng đột nhiên công ty lại có chuyện gấp cần anh ấy phải giải quyết ạ.
Quỳnh An mau chóng chuyển chủ đề chứ không thể để Hạo Thiên bá đạo tuyên bố như thế này được.
- Tiếc thật. Nhưng dù sao chúng ta vẫn còn nhiều lần gặp nhau. Công việc vẫn là quan trọng nhất. Đi thôi ta đưa con đi gặp mọi người, chắc mọi người sẽ vui và bất ngờ lắm.
- Vâng thưa sơ.
Vậy là cả 3 người cùng đi về phía khu tập thể. Ai nấy gặp cô cũng đều rất bất ngờ rồi trò chuyện tíu tít. Những người bạn thuở nhỏ của cô hầu như đã rời cô nhi viện để đi kiếm sống. Chỉ còn lại vài người làm việc ở gần đây và vẫn ở lại để phụ giúp công việc cho cô nhi viện.
Trò chuyện với mọi người cả buổi bây giờ Quỳnh An đang chơi cùng với mấy bạn nhỏ trong sân chơi. Bọn trẻ dường như rất thích chơi với cô vì cô rất dịu dàng và thích trẻ con. Cùng đùa nghịch với chúng như thế cô như quên hết mọi căng thẳng ngày qua.
- Con bé rất trong sáng phải không.
Hạo Thiên đang đứng trong nhà ngắm nhìn Quỳnh An chơi cùng bọn trẻ thì sơ đi đến.
- Đúng thế, cô ấy rất trong sáng thưa sơ. - Hạo Thiên mỉm cười rồi lễ phép trả lời. Ở chỗ khác anh là một tổng tài nhưng ở trước mặt người lớn anh biết cư sử sao cho đúng mực. Nhất là với người mà cô gái anh yêu thương coi trọng.
- Tuy con bé rất hay cười nhưng bên trong nó lại đang phải chịu rất nhiều nỗi đau. Khi còn ở đây, không đêm nào là con bé không gặp ác mộng về chuyện cũ cả. - Giọng sơ trùng xuống.
- Sơ nói thế có nghĩa là gì. Cô ấy đã gặp phải chuyện gì trong quá khứ sao. - Hạo Thiên nói với giọng sốt sắng. Anh nhớ lại những lần cô mê sảng khi ở nhà anh nên lòng lại càng thắc thắc vì sao lại thế.
- Vì con sẽ là người bảo vệ con bé nên chuyện này ta sẽ nói cho con biết. Thực ra lí do mà con bé phải vào đây là vì bị mẹ nó ruồng bỏ. Nhưng không như những đứa trẻ bị ruồng bỏ khác....mẹ con bé đã muốn gϊếŧ chết nó thay vì việc gửi luôn nó vào đây. Mộ đứa trẻ 7 tuổi bị chính tay mẹ ruột của mình dìm xuống biển chỉ vì bà ta muốn đi lấy một người chồng giàu có. Chính vì thế đêm nào con bé cũng mơ thấy cảnh tượng ấy rồi lại khóc nức nở vì sợ hãi, vì đau lòng, vì xót xa. Cũng kể từ đó mà con bé sợ ra biển, sợ phải bị ngập nước quá lâu.