Chương 18

Quỳnh An cứ như thế mà chạy đi, cô cũng không biết mình đi đâu nhưng chỉ cần ra khỏi chỗ đó là được. Cô luôn tự thắc mắc sao cuộc đời cô lại lắm điều không may như thế này. Ngay từ nhỏ cô cũng đã phải chịu nhiều đau thương. Cô không bao giờ muốn nhớ lại cái quá khứ tồi tệ ấy một lần nào nữa. Cô đã phải tự mạnh mẽ đứng dậy, một mình bươn trải với cuộc sống để tự lo cho bản thân. Trước giờ dù cô có nghèo hèn đến đâu thì cũng không ai sỉ nhục như vậy. Vậy mà hôm nay vì một chuyện oan ức này mà cô phải chịu sự sỉ nhục ấy. Hôm nay, cô đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Quỳnh An đi đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống. cô cũng không biết nơi này là ở đâu, có vẻ như cô đã chạy khá xa nơi đó. Cô mệt mỏi ngồi xuống, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống cũng không hiểu vì sao. Có lẽ bao lâu nay cô đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Trên trời, từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, ngày một nhiều hơn.

- Ngay cả ông trời cũng muốn đối xử với tôi vậy sao. - Quỳnh An ngước đôi mắt đầy nước mắt nhìn lên trời, giọng cô đã nghẹn lại. Từng hạt mưa cứ thế mà rơi xuống mặt, xuống đầu rồi ướt cả người cô. Cô không muốn trú mưa, cũng không còn sức để trú mưa. Cô cứ như thế ngồi đó mặc cho mưa cơn mưa xối xả vào người cô.

- Giám đốc, ngày mai 9h anh phải bay sang Anh Quốc để dự hội nghị cấp cao khẩn cấp. - Lâm Dương nghe xong điện thoại thì thì quay xuống nói với Hạo Thiên.

- Gấp như vậy sao. Có nói là vấn đề gì. - Hạo Thiên tay cầm xấp tài liệu.

- Không thưa giám đốc.

- Lâm Dương, dừng xe. - Hạo Thiên khi nhìn ra ngoài cửa xe, trời đang mưa rất to nhưng ở đó lại có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi đó mặc cho mưa xối xả vào người.

- Giám đốc, có chuyện gì sao. - Nghe tiếng Hạo Thiên Lâm Dương liền thắng gấp xe lại. Thấy Hạo Thiên không trả lời Lâm Dương nhìn theo ánh mắt của anh thì liền biết ngay đã có chuyện gì.

- Cô ngoài sở thích mắng chửi người khác ra còn thích ngồi dưới mưa thế này sao.

Quỳnh An không thấy mưa rơi nữa liền nhìn lên thì phát hiện một chiếc ô đang được che trên đầu mình. Cô nhìn sang thì thấy người đàn ông đang đứng ngoài mưa mà che ô cho cô.

- Anh ở đây làm gì. - Quỳnh An không nhìn nữa mà quay mặt đi. Giọng cô nhàn nhạt nói.

- Tôi đi đường của tôi. Phải báo cáo cho cô sao. - Hạo Thiên tay vẫn che ô cho cô, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

- Vậy mời anh tiếp tục đường của mình. Hôm nay tôi không có tâm trạng gây nhau với anh.

Quỳnh An nói xong thì đứng lên định bỏ đi. Nhưng cô lại cảm thấy không còn một chút sức lực mà ngã xuống. Hạo Thiên đứng bên, vội vàng đỡ lấy cô. Quỳnh An muốn chống cự đẩy anh ra nhưng không còn đủ sức. Cô ngất đi ngay trên tay của anh.

Hạo Thiên bế cô trên tay, nhìn người con gái này yếu ớt mà ngất đi, lòng anh có chút khó chịu. Anh nhanh chóng bế Quỳnh An đi về phía xe của mình. Lâm Dương thấy Hạo Thiên đi đến trên tay bế Quỳnh An thì nhanh chóng xuống xe mở cửa cho anh.

- Giám đốc, có cần đến bệnh viện.- Sau khi đã yên vị trên ghế lái Lâm Dương nhìn thấy tình trạng của Quỳnh An thì quay xuống hỏi Hạo Thiên.

- Không cần, về biệt thự Trần gia. - Hạo Thiên khẽ vuốt mái tóc ướt sũng của cô. Mặt cô ướt đi vì nước mưa, nhưng sao anh lại thấy có cả nước mắt trong ấy. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi.

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------

- Quản lí, anh tìm em sao. - Tú Linh bước vào phòng làm làm việc của anh Toàn với tâm trạng vui vẻ. Hôm nay anh lại chủ động cho gọi cô không biết là vì điều gì.

- Cô ngồi đi. - Anh Tòa rời mắt khỏi tài liệu, đứng lên đi về phía bộ bàn ghế bày giữa phòng.

- Quản lí gọi em có việc gì ạ. - Tú Linh e thẹn hỏi.

- Cô xem đi. - Anh Toàn quay chiếc laptop về phía Tú Linh, trong ấy đã có một đoạn video mở sẵn.

Tú Linh tò mò không biết đó là gì. Đến khi video được phát lên thì sắc mặt cô ta thay đổi hẳn. Đó là video quay lại lúc cô lấy chiếc ví tiền trên bàn rồi đi vào phòng thay đồ. Cô sợ hãi đưa ánh mắt nhìn anh Toàn đang lạnh lùng nhìn mình.

- Quản...lí....có điều gì đó sai ở đây. Em bị oan, em không biết gì cả. - Tú Linh sợ hãi nói không ra tiếng. Mặt cô ta hiện giờ không còn một giọt máu.

- Người bị oan ức còn không lên tiếng một lời, cô có tư cách gì kêu oan. - Anh Toàn gằn giọng. Bằng chứng đã rõ như thế này mà cô ta còn định chối bỏ.

- Em...

- Tôi cho cô 2 lựa chọn. 1 là cô tự nói ra sự thật và cầu xin Quỳnh An tha thứ, còn 2 nếu cô vẫn ngoan cố thì hậu quả khó lường. - Anh Toàn đứng dậy đi về bàn làm việc của mình, không thèm để ý đến cô ta.

- Quản lí...em.... - Tú Linh không thể nói được gì nữa. Cô làm ở đây cũng đã lâu, tính quản lí thế nào cô đều hiểu, anh ta nói được làm được.

- Bây giờ cô có thể ra ngoài, tôi cần yên tĩnh làm việc.

Tú Linh không dám nói thêm một lời nào nhanh chóng đi ra ngoài mà khóa cửa lại. Anh Toàn ngồi ở bàn làm việc mà suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Tính cách của cô gái ấy thực sự rất giống với người mà anh đang tìm kiếm. Cũng may anh đã bí mật lắp đặt camera trong quán mà không để nhân viên biết. Như thế anh mới dễ dàng biết được ai đang làm điều gì lừa dối anh. Ánh mắt và giọng điệu của cô gái ấy làm anh không khỏi suy nghĩ. Nhìn ra ngoài trời đang mưa anh thật sự không yên tâm mà phóng xe đi tìm cô.Nhưng dù đã tìm rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh Toàn liền trở về công ty giải quyết những việc còn lại của mình. Công việc ở công ty của anh rất bận nhưng không hiểu vì sao con tim anh lại thúc giục anh đến quán ăn. Anh Toàn lắc đầu không suy nghĩ nữa, tập trung vào công việc của mình.