Hai tên to cao ấy cứ thế mà đυ.ng chạm vào Quỳnh An. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị bọn chúng xé rách. Quỳnh An bị trói nên chỉ biết vùng vằng mà la hét trong nước mắt. Cô đang tự hỏi vì sao cuộc đời mình luôn gặp phải những điều bất hạnh như thế này. Đúng lúc ấy cánh cửa nhà kho bị đạp tung ra, ánh nắng thi nhau chen vào. Vì ánh sáng lập lòe nên cô chưa thể nhận ra đó là ai cho đến khi một giọng nói cất lên.
- An ơi...- Huyền My thấy 2 tên to cao đang đứng trước Quỳnh An thì liền chạy tới.
- Mau dừng tay cho tao....- Tuấn Minh thấy cảnh tượng ấy thì tức giận hét lớn.
Hạ Vy và đồng bọn thấy Tuấn Minh và Huyền My đến thì một phen hoảng hốt. Hai tên to cao cũng bị Tuấn Minh một cước mà gục ngay tại chỗ.
- An ơi...cậu có sao không...Mình xin lỗi, mình xin lỗi vì đã bỏ cậu lại...- Huyền My thấy Quỳnh An trong cảnh tượng này thì đau lòng ôm bạn mày khóc.
- Xin lỗi vì tôi đã đến muộn. - Tuấn Minh đi đến cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra mà khoác lên cho Quỳnh An. Nhìn thấy quần áo cô thế này thì không khỏi đau lòng.
- Tôi không sao, cảm ơn cậu. - Quỳnh An nói nhỏ trong sự sợ hãi.
- Thiếu gia nhà họ Lê, cậu ở đâu lại đến xen vào chuyện tốt của tôi. - Hạ vy trong lòng có chút lo sợ vì cậu ta cũng là thiếu gia của một tập đoàn có máu mặt.
- Lưu Hạ Vy, cô đừng quá ngông cuống. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu cô còn dám đυ.ng vào Quỳnh An thì cô đừng trách tôi không lương tay với phụ nữ. - Tuấn Minh nhìn thấy những gì cô ta làm với Quỳnh An thì không khỏi tức giận mà nói lớn.
- Ây dô, xem ra mày cũng thật tốt số lại mồi được một đại thiếu gia này bảo vệ mình. - Hạ Vy dấu đi nỗi sợ hãi trong lòng mà mỉa mai.
- Loại người như cô không xứng đáng để nói chuyện. Chúng ta đi thôi. - Tuấn Minh nói xong thì quay sang phía Quỳnh An đỡ lấy cô cùng Huyền My.
Đang bước đi thì Huyền My chợt thấy chiếc máy quay trên tay một đứa con gái. Huyền My đi đến giật chiếc máy rồi vung tay tát thật mạnh vào mặt cô ta.
- Những loại người giàu có như các người chỉ có thể làm ra những trò bỉ ổi như thế này thôi sao. - Huyền My tức giận trừng mắt nói. Cô không hề sợ mấy thứ bánh bèo bỉ ổi thế này. Dù gì cô cũng là 1 tiểu thư của một gia đình có tiền nhưng cô chưa bao giờ làm những chuyện xấu hổ như bọn họ.
- Mày dám....- Cô gái bị Huyền my tát vào mặt thì giận đến nỗi đỏ cả mặt. Vung tay định tát lại Huyền My.
- MÀy nghĩ tao không dám làm gì. Tao còn có thể làm hơn những điều mà bọn mày đã làm với bạn tao. - Huyền My đưa tay lên bắt lấy tay cô ta rồi hất mạnh. Vênh mặt lên mà tuyên bố.
- Huyền My, chúng ta mau đi thôi. Mình Không muốn ở lại nơi này nữa.
Huyền My nghe Quỳnh An nói vậy thì lườm cô ta một cái rồi cùng Tuấn Minh đỡ Quỳnh An ra ngoài. Cũng may là đang trong giờ học nên mọi người không có ở ngoài. Họ nhanh chóng ra xe của Tuấn Minh để về nhà.
Bên trong nhà kho, Hạ Vy mặt hằm hằm nhìn về phía cửa. Lòng hận thù đối với Quỳnh An lại tăng lên. " Để rồi tao xem mày có sống yên ổn được ở nơi này không".
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở trên xe Tuấn Minh và Huyền My nhìn Quỳnh An mà không khỏi lo lắng. Thân thể Quỳnh An vẫn còn run lên vì sợ hãi. Tuấn Minh nhìn những vết bầm trên người cô mà không khỏi đau lòng.
- Quỳnh An, mọi chuyện không sao rồi, mày không phải sợ nữa, có tao ở đây. - Huyền My cầm bàn tay đang run rẩy của Quỳnh An mà đau lòng nói.
- Ừ, cảm ơn mày. Tao không sao. - Quỳnh An mỉm cười nhìn Huyền My khi thấy nét mặt lo lắng của cô. Quỳnh An nhìn lên phía ghế lái nói với Tuấn Minh. - Cảm ơn cậu đã đến cứu tôi.
- Tôi và cậu vẫn là mối quan hệ phải cảm ơn sao. - Tuấn Minh nghe lời cảm ơn của cô thì cảm thấy thật khách sáo, trong lòng dấy lên sự khó chịu.
- Nhưng dù sao....
- Thôi, cậu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chạy thật nhanh về nhà cậu.
Vậy là cả ba người đều không nói gì nữa, Quỳnh An cũng đã nhắm mắt lại dựa vào vai Huyền My mà ngủ thϊếp đi. Huyền My nhìn Quỳnh An rồi nhìn Tuấn Minh, cậu ta đối với Quỳnh An là một thứ tình cảm rất đặc biệt.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Quỳnh An đang ngủ thì đột nhiên ngồi dậy nhớ ra mình phải đi làm. Nhìn đồng hồ đã gần trễ giờ. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị. Lúc đi ra thì Huyền My cũng đi từ trong bếp ra, trên tay cầm một bát cháo.
- Ớ, mày như thế còn muốn đi đâu. - Huyền My bất ngờ vì Quỳnh An đã thay bộ đồ ngủ ra.
- Tao phải đi làm, trễ giờ rồi.
- Con nhỏ này, mày như thế này mà còn muốn đi làm. Xin nghỉ một bữa đi.
- Không được, tao mới đi làm làm sao có thể xin nghỉ như thế được. Mày yên tâm, tao không sao rồi. Tao đi đây. - Quỳnh An nói rồi chạy vụt đi.
Huyền My đặt bát cháo xuống bàn lắc đầu vì cái tính bướng bỉnh của nó.
Quỳnh An sốt ruột đứng chờ xe buýt. Mới mấy ngày đi làm mà đã đến trễ thế này cô lo lắng sẽ bị quản lí đuổi việc. Cuối cùng cô cũng đến được chỗ làm. Nhìn đồng hồ thì đã chậm 15p, cô nhanh chóng chạy đi.
- Em xin lỗi mọi người...vì em có chút việc nên đến trễ ạ. Em xin lỗi. - Quỳnh An chạy vào quán thấy khách cũng không đông lắm. Thật mày vì cô cảm thấy đỡ có lỗi hơn.
- Quỳnh An, sao giờ này em mới đến. Quản lí....- Chị Thảo với gương mặt ái ngại nhìn Quỳnh An.
- Nhân viên mới mà đi làm trễ thế này sao.