Quyển 5 - Chương 23: Anh em nhà họ Cố

Công ty Cố Hải xảy ra chuyện lớn, Cố Dương dù có thể thờ ơ với tất cả mọi người trên thế giới này nhưng vẫn không thể thờ ơ với cậu em trai anh ta yêu quý. Cố Dương sắp xếp toàn bộ công việc nhanh chóng bay về Bắc Kinh tìm đến chỗ Cố Hải.

"Cậu nghĩ xem dù cho tên Dương Thanh Hải kia có ba đầu sáu tay cũng không thể một mình làm hết những chuyện này. Vả lại cái công ty bên kia không thể nói Dương Thanh Hải mượn danh của họ để đi lừa đảo người khác thì họ không có trách nhiệm, dù gì hắn vẫn là giám đốc quản lý dự án. Tôi đã giúp cậu tìm kiếm một số hồ sơ quan trọng và tôi cũng đã có phái một số tai mắt đi điều tra tên Dương Thanh Hải chúng ta chỉ cần chờ đợi có thông tin bắt hắn ta về đây thì việc kiện bọn chúng ra toà chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng"

Cố Hải hỏi lại Cố Dương "Thật sự có thể kiện công ty của họ?"

Cố Dương trả lời "Nếu tìm ra được hoạt động bất chính của họ."

"Là tôi đã ký vào hợp đồng ấy, chấp nhận những điều khoản trong hợp đồng"

Cố Dương an ủi "Nguyên vật liệu là do bọn họ cung cấp, chúng ta chỉ thực hiện sản xuất sản phẩm, nếu tìm ra Dương Thanh Hải chứng tỏ được hắn cấu kết cùng công ty vận tải kia chúng ta nhất định kiện được"

Cố Hải cảm thấy mệt mỏi không muốn nhắc đến sai lầm cũ "Tôi hiểu rồi"

Cố Dương thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Cố Hải liền đến vỗ vai cậu ấy "Cậu đừng lo, tôi ở đây là để giúp cậu, cậu mệt mỏi thì đi ngủ một lát đi tôi xem lại một số hồ sơ giúp cậu"

Cố Hải không có tâm trạng để ngủ nhưng khi có Cố Dương ở đây cậu lại có có cảm giác an tâm. Cậu mở cửa vào phòng ngủ trong văn phòng của mình. Cố Dương ngồi trên ghế của Cố Hải ngồi xem lại các hồ sơ của công ty. Anh nhận ra Cố Hải là một con người cẩn thận, công việc sắp xếp rất có quy tắc, làm việc theo hướng phát triển có định hướng rõ ràng. Xem ra cậu em trai này đã biết sống tốt hơn. Không còn cuộc sống tuỳ tiện, nông nổi của ngày xưa nữa.

Cố Dương đang xem hồ sơ thì bên ngoài một người gõ cửa sau đó mở cửa bước vào, thái độ vô cùng nhẹ nhàng nhưng không hề giống với các nhân viên khác. Không cần đợi Cố Dương nói lời nào, người này đã nói "Cố Hải đây là hồ sơ của công ty đối tác với chúng ta trong dự án sản xuất dụng cụ thể thao, em đã xem qua không có gì đáng lo ngại"

Cố Dương ngước lên nhìn xem đây là ai mà có thể nói chuyện thân mật với Cố Hải đến như vậy. Một cô gái trẻ có vẻ cũng trạc tuổi Cố Hải. Gương mặt đẹp, thân hình đẹp, nhưng lại không hề phô trương thô thiển như một số nhân viên mà Cố Dương đã gặp qua.

Diêm Nhã Tịnh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cô liền đỏ mặt, đưa mắt tìm đến nơi ấy, hai ánh mắt chạm vào nhau. Diêm Nhã Tịnh liền mở to mắt ngạc nhiên

"Anh là ai, Cố Hải đâu?"

Cố Dương bật cười, quả thật không đơn giản. Từ lúc anh ta đến công ty đến giờ đã có mấy nhân viên đến tìm Cố Hải, họ nhìn đều không nhận ra đâu là Cố Hải đâu là Cố Dương, vậy là cô gái này chỉ đưa mắt nhìn sơ qua một cái đã có thể nhận ra đây không phải Cố Hải. Quả thật thời gian có thể khiến cho trái tim con người thay đổi, giờ đây Cố Hải đã có một cô gái bên cạnh thân mật đến mức có thể nhận ra người ngồi trước mặt không phải Cố Hải, trong lòng Cố Dương cảm thấy nhẹ nhàng. Cậu em trai này sẽ tốt thôi.

Diêm Nhã Tịnh không thấy trả lời liền hỏi lại

"Anh là ai, sao không trả lời, nếu không trả lời tôi sẽ báo cảnh sát"

Cố Dương đưa mắt nhìn Diêm Nhã Tĩnh cười "Tôi là Cố Dương, anh họ của Cố Hải cô cần biết gì nữa không?"

Diêm Nhã Tịnh nhìn chằm chằm vào Cố Dương lại hỏi "Vậy Cố Hải đâu?"

Cố Dương đưa tay chỉ về phía cửa phòng ngủ. Diêm Nhã Tịnh vừa định đi đến thì Cố Dương liền nói "Cố Hải đang mệt mỏi, để cậu ấy ngủ một chút đi"

Diêm Nhã Tịnh động tác ngưng trệ. Từ ngày công ty xảy ra chuyện Cố Hải cứ vùi đầu vào công việc. Cậu ấy chỉ về nhà lấy quần áo, các ngày sau đều ngủ tại công ty. Diêm Nhã Tịnh chỉ biết khi cô về Cố Hải vẫn đang làm việc, không biết cậu ấy bắt đầu ngủ từ khi nào. Diêm Nhã Tịnh đau xót trong lòng nhiều lần đã khuyên Cố Hải nhưng Cố Hải có bao giờ nghe theo cô. Cô hiện giờ chỉ biết làm việc cật lực để giảm bớt một phần công việc cho Cố Hải. Trong lòng cô luôn chỉ mong một ngày nào đó Cố Hải sẽ hiểu được tấm lòng của cô, cậu ấy sẽ đến trước mặt cô nói với cô hãy làm vợ cậu ấy. Đó chính là động lực khiến Diêm Nhã Tịnh dù nhiều lần bị thái độ lạnh lùng của Cố Hải làm cho đau lòng.

Cố Dương lại lên tiếng "Có việc gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại với Cố Hải"

Diêm Nhã Tịnh ánh mắt vẫn không hết nghi ngờ. nhưng quả thật người trước mặt quá giống Cố Hải. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt cũng giống nhau đến kì lạ. Diêm Nhã Tịnh không có nhiều thời gian đôi co đành quyết định để lại hồ sơ trên bàn sau đó tiếp tục đi làm việc khác.

Diêm Nhã Tịnh bước ra khỏi cửa Cố Dương vẫn cứ nhìn theo. Diêm Nhã Tịnh vừa đi, Cố Dương lại tiếp tục lật lật đống hồ sơ không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì.

Cố Hải ngủ một giấc cảm thấy thoải mái, đã lâu chưa được ngủ ngon như vậy. Bước ra khỏi phòng Cố Hải nhìn thấy Cố Dương đang cầm trên tay một cái bấm móng tay. Một giây sau Cố Hải liền đoạt lấy "Anh sao lại lục lạo đồ đạc của tôi"

Cố Dương thờ ơ "Chỉ muốn coi cậu sống thế nào"

Cố Hải bực bội "Cũng không đến lượt anh lo"

"Vậy ai lo cho cậu? Cô Phó tổng kia sao?" Cố Dương nói xong miệng mang một nét cười quỷ dị

"Đứng nói bừa"

Cố Dương lại hỏi "Này sao trên cái bấm móng tay ấy lại có chữ "Cút", và cái độ của cậu làm tôi có chút nghi ngờ về xuất thân của nó"

Cố Hải không muốn nói phun ra mấy chữ "Mặc kệ tôi"

Cố Dương cũng chẳng muốn hỏi nữa liền bảo Cố Hải lại gần ngồi xuống trước mặt mình

"Tôi vừa mới tìm một số thông tin về công ty kia. Cậu nhìn xem công ty này hiện đang mắc một món nợ khổng lồ. Tôi nghĩ bọn họ muốn dùng đợt hàng đã đặt chúng ta sản xuất để bán ra thị trường bù lại món nợ kia. Nhưng không ngờ các cơ quan chức năng lại phát hiện việc công ty này sử dụng các chất liệu kém chất lượng nhằm trục lợi. Đợt hàng chúng ta sản xuất cho bọn họ cũng từ nguyên vật liệu kém chất lượng khi họ nhận hàng chắc chắn cũng không được phép bán ra thị trường. Nên bọn họ đã bày ra một kế hoạch để Dương Thanh Hải làm thế thân nhằm giúp công ty tránh mối hoạ trước mắt." Cố Dương uống một ngụm trà lại nói tiếp "Việc của chúng ta hiện giờ là làm sao tìm ra tên Dương Thanh Hải, bắt hắn nhận tội mọi chuyện sẽ được giải quyết"

Cố Hải sầu não "Lâm vào tình trạng này, giờ cũng chỉ biết ngồi chờ đợi kết quả"

Cố Dương đứng lên vô vai Cố Hải an ủi "Cậu yên tâm, những người tôi phái đi đều là những người có kinh nghiệm dày dặn sẽ sớm tìm ra hắn. Nào đã chiều rồi cùng nhau kiếm gì đó ăn đi. Cứ sầu não mãi không giải quyết được vấn đề"

Hai người nhà họ Cố đến một nhà hàng gọi mấy món ăn. Tâm tình của Cố Hải sau khi nghe những việc Cố Dương nói cũng có chút ổn định lại. Sau khi ăn xong họ cùng về nhà Cố Hải. Đây là lần đầu tiên Cố Dương đến nhà Cố Hải sau khi cậu ấy đổi sang căn hộ khác. Anh ta đi tham quan một vòng trong nhà. Đến phòng ngủ nhìn qua một chút, thì phát hiện chăn gối đều có hai bộ. Khoé miệng Cố Dương cong lên, quay sang hỏi Cố Hải

"Cậu ở chung với ai nữa sao?"

Cố Hải nhìn vào phòng hiểu ý Cố Dương muốn nói gì liền trả lời " Đúng vậy"

Mắt Cố Dương vẫn dán vào hai bộ chăn gối "Cô Phó tổng kia?"

Một lúc sao không thấy trả lời Cố Dương quay người lại đã không thấy Cố Hải đâu. Anh ta đi dạo một vòng đến gần nhà tắm thì nghe tiếng nước chảy. Cố Dương nghĩ trong lòng: chắc hẳn cậu ta đang tắm. sau đó liền đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

Nhìn quanh căn phòng một lượt cảm giác thấy căn phòng có chút âm u, tối tăm khiến trong lòng bỗng có cảm giác lạnh lẽo.

Cố Hải bước ra tay đang cầm một cái khăn lau khô tóc, sau đó dùng máy sấy sấy một lượt. Cố Dương liền lên tiếng.

"Sao lại chuyển nhà?"

Cố Hải ngẳng lên nhìn "Tiện cho việc đi làm"

"Cảm giác nội thất và trang trí căn hộ này được hơn căn hộ trước đây nhưng thiếu ánh sáng"

Cố Hải đáp lại "Tôi sống một mình lại ít về nhà nên không cần có nhiều ánh sáng"

Cố Dương liền hỏi "Lúc nãy cậu nói sống chung với người khác?"

Cố Hải trầm mặc "Một người mãi trong tim".