Quyển 1 - Chương 39: Đáng tiếc lại là một kẻ đần độn

"Con trai, đưa bạn con về đi."

Bạch Lạc Nhân đi theo Cố Hải tới cổng, Cố Hải đẩy xe tạm biệt Bạch Lạc Nhân."Được rồi, cậu vào đi."

Bạch Lạc Nhân không nhúc nhích,"Nhà cậu ở đâu, có xa lắm không?"

Cố Hải căng thẳng trong lòng,"Sao vậy? Muốn đến nhà tôi chơi hả?"

"Không phải, muốn đưa cậu về."

Lời tuy rất êm tai, nhưng Cố Hải khó có thể chịu được.

"Tôi là đàn ông con trai làm sao phải đưa về hả? Mau vào đi thôi, trời lạnh, tôi đi xe đạp cũng không quá mười phút là đến rồi."

Bạch Lạc Nhân cũng đã đi ra cổng, dưới ánh đèn đường ngoắc tay ra hiệu cho Cố Hải.

"Đi thôi!"

Cố Hải như quỷ thần xui khiến liền đi theo.

Hai người đi ở trên con đường lớn, hai bên đường liễu rủ xuống giống như một tấm mành cửa nhỏ, bay lên đung đưa kéo theo từng chiếc lá vàng rơi xuống, không ý thức được, trời đã vào thu rồi. Mùa thu Bắc Kinh đúng là dễ chịu, chính là đã phải chịu đựng cái nóng của mùa hè như thiêu đốt rốt cuộc cũng đợi đến lúc được mát mẻ, gió thổi cũng rất êm dịu, không giống như mùa xuân, mỗi đợt gió qua cả thân lại cảm thấy ớn lạnh.

"Hôm nay ăn không ngon đúng không?"

Rất hiếm khi, giọng của Bạch Lạc Nhân ôn nhu đến như vậy, có lẽ cậu ta cũng bị tĩnh mịch của bóng đêm làm cho dịu dàng đi một chút, có lẽ ở sâu trong nội tâm cậu ta vẫn cảm thấy áy náy, dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Hải đến nhà cậu, vậy mà để cho cậu ta ăn một bữa cơm không thoải mái như vậy.

"Ăn ngon vô cùng."

Giọng nói của Cố Hải rất nghiêm túc, ở trong màn đêm tĩnh mịch này, lộ ra vẻ rất chân thành, làm cho người khác nghe không một chút ngờ vực nào.

"Ông bà nội tôi khi còn sống cũng như vậy, ông nội tôi so với ông nội cậu còn lợi hại hơn nhiều, ăn toàn nôn, nôn ra lại ăn, hơn nữa ông cụ có một thời gian dài nằm liệt trên giường, đi vệ sinh cũng không thể tự chủ được, tôi sớm đã quen....."

Cố Hải vừa nói, vừa tự xám hối trong lòng, kỳ thực ông nội cậu là một vị anh hùng, là công thần to lớn của nhà họ Cố. Trước khi Cố Hải được sinh ra, ông nội Cố đã vì tổ quốc mà hy sinh một cách rất dũng cảm, chết cũng oanh oanh liệt liệt, cũng bởi vì ông nội cậu chết, bậc cha chú trong nhà cậu mới được nhà nước ưu tiên hơn, nếu không phải như vậy thì nhà họ Cố cũng không có địa vị như ngày hôm nay.

Bạch Lạc Nhân chỉ cười không nói.

Cố Hải nghiêng đầu nhìn Bạch Lạc Nhân, sau đó như không có gì lại dời ánh mắt đi.

Bạch Lạc Nhân không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt tự do nhìn về phía trước, Bạch Lạc Nhân trầm tĩnh là rất mê người, khí phách khó có thể để người khác diễn tả được.

Ngọn đèn phả vào nửa khuôn mặt cậu ta, sáng tối lờ mờ, nhìn lâu hơn có cảm giác như có một bàn tay cào vào lòng người, nhưng vô cùng thoải mái, thoải mái đó làm toàn bộ cơ thể như được thư giãn hoàn toàn vậy.

Lại có một chút ngây ngất, không quan tâm đến giới tính, vì thực sự nó quá đẹp, đẹp đến mức cậu quên đi cậu và người này hoàn toàn khác biệt và khoảng cách của hai người.

"Sao cậu lại dùng chữ nghệ thuật để viết tên hả?"

Một câu nói cắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Hải.

"À, cái đó là bạn gái tôi tìm người thiết kế cho tôi, tôi bắt chước viết theo. Sau đó đã thành thói quen, nên cứ viết như vậy, muốn thay đổi cũng không đổi được."

Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói,"Đó là một thói quen xấu."

Cố Hải cung kính chào theo nghi thức quân đội,"Thầy Bạch dạy phải, sau này tôi sẽ sửa lại."

Đang lúc cười đùa nói chuyện, đã đi được nửa đường rồi, Cố Hải cảm thấy cậu ta không thể trực tiếp dẫn Bạch Lạc Nhân về chỗ ở được, cậu ta cố gắng đi vòng vèo thật xa, bằng không thì sẽ bại lộ.

"Oh!....."

Nghe thấy Bạch Lạc Nhân khen ngợi một câu, Cố Hải nghiêng đầu nhìn qua, thấy bên cạnh một con chó to đùng không biết từ bao giờ, lông trắng như tuyết, cơ thể to lớn, tính cách đáng yêu dịu dàng. Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, yêu thích không buông tay sờ tới sờ lui trên người con chó, trên mặt lộ vẻ hưng phấn thích thú.

"Con Samoyed này cũng thật xinh đẹp."

Vừa dứt lời người chủ con chó đi đến.

Bạch Lạc Nhân đứng lên, mãi đến khi chủ nhân con chó kéo con chó đi, cậu ta vẫn còn nhìn rất lâu theo sau.

"Cậu thích chó hả?" Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân cười,"Tôi rất có duyên với chó, bình thường chó hung mãnh, thấy tôi cũng sẽ dịu dàng ngay."

Mí mặt Cố Hải giật một cái, làm sao càng nghe lời này, càng giống như là nói mình?

"Nếu cậu thích, anh đây sẽ mua cho cậu một con."

Bạch Lạc Nhân thuận miệng trả lời một câu,"Cậu nghèo như vậy, mua được hay sao?"

"......"

Trong lòng Cố Hải lảm nhảm nói: Đừng nói một con Samoyed, ngay cả một con Ngao Tây Tạng tôi cũng có thể mua cho cậu.

Sống như thế này, kỳ thực rất vô dụng..........

"Nhà cậu không phải gần khu này hay sao? Đi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa tới?" Bạch Lạc Nhân bắt đầu hoài nghi.

Cố Hải đứng thẳng người, vỗ vai Bạch Lạc Nhân nói,"Dắt xe đi thế này chắc chắn chậm, giờ tôi đạp xe, lập tức đến nhà, cậu cũng trở về đi."

Bạch Lạc Nhân rất thẳng thắn đi về.

Đến khi xác định Bạch Lạc Nhân đã rời đi, Cố Hải mới cưỡi lên xe.

Bạch Lạc Nhân đi tới chỗ tối, quay đầu lại nhìn một cái, thấy Cố Hải quẹo trở về con đường vừa đi qua.

Quả nhiên........

Bạch Lạc Nhân vì rất tò mò muốn biết, liền nhẹ nhàng chạy theo phía sau.

Kỳ thực Bạch Lạc Nhân nói đưa Cố Hải về chỉ là giả bộ, mục đích thực sự của cậu ta chính là muốn biết nhà Cố Hải ở đâu, vì sao mỗi lần nói đến cậu ta luôn luôn che che giấu giấu. Nhưng đưa cậu ta về hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, vẫn không đi đến nhà cậu ta, Bạch Lạc Nhân dứt khoát để Cố Hải tự đi, dùng cách theo dõi để tìm hiểu.

Cố Hải đạp xe, cũng cảm giác không được bình thường, mặc dù tiếng bước chân đằng sau vô cùng nhẹ nhưng cậu ta đều có thể nhận ra vẻ bất thường. Hơn nữa cũng không quay đầu lại, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán được người này cao bao nhiêu, cân nặng và cơ bản về ngoại hình.

Bạch Lạc Nhân chứ còn ai nữa.

Tên nhóc này gớm thật.

Cố Hải nheo mắt lại, động tác dạp xe vẫn bình tĩnh như trước, tiết tấu vẫn nhịp nhàng, nhìn không ra chút khẩn trương chột dạ.

Rất nhanh, Cố Hải đi đến gần khu nhà trọ của cậu.

Bên cạnh khu trọ này là một nhà mái bằng rất nhỏ, có một cái sân nhỏ.

Cố Hải rơi vào khó khăn, cậu ta tuyệt đối không thể quay về cái phòng trọ kia được, một khi đi qua, Bạch Lạc Nhân tuyệt đối sẽ phát hiện phòng kia là đi thuê, những lời nói trước đây sẽ biến thành những lời nói dối. Vì muốn bảo vệ hình ảnh tốt đẹp trong lòng Bạch Lạc Nhân, cậu ta quyết định mạo hiểm một phen.

Ngôi nhà nhỏ này chỉ có hai vợ chồng già sống với nhau, lúc này có khi đã ngủ rồi. Cố Hải quyết định vào nhà bọn họ tránh nạn một lúc, sau đó sẽ từ nhà người này bật tường qua bên cạnh, mà nếu như bật qua tường bên cạnh rồi cũng chính là phòng trọ của cậu.

Nói làm liền làm, Cố Hải nhanh nhẹn cạy khóa ra, bình tĩnh đẩy xe đi vào, sau đó đóng lại cửa, rồi thở dài một hơi.

Khoảng cách xa Cố Hải không biết Bạch Lạc Nhân đã đi hay chưa.

Nhưng mà cậu cũng không có ý định đi ra, tường nhà này không cao lắm, cậu trực tiếp vác xe đạp lên ném qua bên tường nhà mình, còn bản thân thì nhanh nhẹn bật qua.

Rốt cuộc tránh được một kiếp.

Sáng sớm chủ nhật, Cố Hải đẩy xe đi ra ngoài, kết quả bánh xe mới ra khỏi cửa, sau đó bánh xe liền lộn ngược lại vào trong sân.

Chuyện gì xảy ra?

Dĩ nhiên Cố Hải thấy bóng dáng của Bạch Lạc Nhân xuất hiện ở gần nhà cậu, đứng thẳng thắn ngay ngắn, nhìn đã biết là đến chờ mình.

Làm sao bây giờ?

Vẫn phải leo tường ra ngoài hay sao?

Cố Hải bám vào bờ tường nhì sang sân nhỏ bên cạnh, một ông chú có tuổi đang ở trong vườn tưới cây, vậy làm sao mà có thể đi qua đây?

Trên trán Cố Hải chảy ra một tầng mồ hôi.

Cuối cùng cậu ta nghĩ ra một cách thoát chết.

Cậu ta đem xe đạp ném tới sân nhà bên cạnh.

"Ầm" một tiếng.

Ông chú đang tưới vườn sợ hết hồn, quay đầu nhìn một cái, một cậu nhóc đang đứng trên bờ tường nhà ông, phía dưới là một cái xe đạp.

"Bác, cái xe đạp của cháu nó rơi vào nhà bác, cháu nhặt nó được không ạ?"

Bác trai lớn tuổi hầm hầm đi đến.

"Cái xe này làm sao mà có thể rơi vào đây hả? Cậu đi xe đạp trên tường à?"

Cố Hải cũng không quản được nhiều như vậy, bên ngoài "ông nội" còn đang chờ, Cố Hải liền giả bệnh tâm thần.

"Được rồi cháu sẽ nhặt lên, cháu sẽ ném qua sân bên kia ạ!"

Bác trai tập tễnh bước tới, mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Cậu còn ném qua làm gì? Sao không dong luôn xe ra ngoài cổng đi, còn ném qua làm gì?"

Cố Hải quay sang bác trai lớn tuổi tỏ vẻ khâm phục, phối hợp quá ăn ý.

Thế là Cố Hải thoải mái đẩy xe đi ra ngoài cổng.

Bác trai đứng sau lưng Cố Hải vẻ mặt buồn rầu.

"Thằng bé này thật tốt! Đáng tiếc lại là một kẻ đần độn!"

.........

Châu Tự Hổ* cúi xuống nhìn đồng hồ một cái, thời gian vào lớp còn mười phút.

Lý Thước ngồi ở vị trí kế bên tài xế nghịch iPad.

Châu Tự Hổ có cảm giác chưa tỉnh ngủ, đang không ngừng ngáp dài ngáp ngắn. Bao nhiêu thời gian dành hết cho Kim Lộ Lộ, không liên lạc được với Cố Hải, Kim Lộ Lộ liền lăn qua lăn lại hai người bọn họ. Đến đêm hôm qua bọn họ mới đem "bà trẻ" này đuổi về Thiên Tân.

Hai người ở khách sạn ngủ được một lúc, đang định dậy chuẩn bị trở về trường học.

Lý Thước nghe thấy tiếng ngáp dài ngáp ngắn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Châu Tự Hổ, nhịn không được mở miệng hỏi,"Cậu còn chạy được xe không? Không để tôi lái cho."

"Sắp đến nơi rồi còn giả vờ tốt bụng cái gì?"

Lý Thước hề hề cười vui vẻ, mắt đột nhiên dừng lại bên lề đường.

"Chờ chút, lái chậm một chút!"

Châu Tự Hổ không hiểu gì cứ nói,"Còn chậm nữa là đến muộn đấy."

"Không phải....." Cổ của Lý Thước dài ra như hươu cao cổ, tròng mắt suýt chút nữa thì lòi ra ngoài,"Sao tôi cảm giác cái người đi xe đạp phía sau kia giống Đại Hải thế nhỉ? !"

Châu Tự Hổ cũng nhìn lên kính chiếu hậu một chút.

"Không nói đùa chứ, đúng là có chút giống."

Lý Thước chớp chớp mắt,"Tôi thấy đúng rồi thì phải!"

"Đúng cái gì mà đúng?" Châu Tự Hổ lại tăng tốc độ xe, không vẻ mặt thờ ơ,"Cậu nhìn người đó cổ hủ như vậy mà! Có thể là Đại Hải hay sao? Hơn nữa, bản thân Đại Hải có bao nhiêu xe đẹp, cậu ta còn phải đi xe đạp hay sao? Cậu dùng đầu gối của mình suy nghĩ xem, Đại Hải có thể nhếch nhác như thế hay không?"

Lý Thước ngẫm lại cũng đúng, nhịn không được thở dài.

"Đại Hải rốt cuộc đã chạy đi đâu nhỉ?........"