Chương 9: Du͙© vọиɠ che mờ lý trí

Chu Thành Đông đưa Bạch Chỉ đến viện bảo tàng, anh không có nói buổi chiều có quay lại đây đón cô không, nhưng trước khi đi lại cho cô một ít tiền.

Bạch Chỉ ngoài ý muốn được anh cho tiền tiêu vặt, bình thường đều là Vu Mị cho cô.

“Con không cần.” Bạch Chỉ cự tuyệt, cô thật sự không cần tiền, thứ cô thiếu lại không phải cái này.

Chu Thành Đông không có lằng nhằng ép cô nhận, anh đem tiền bỏ vào ví sau đó nói: “Về sau nhớ mặc qυầи ɭóŧ vào.”

“Hả?” Bạch Chỉ ở ngoài sáng một đường câu dẫn lại đổi lấy một câu như vậy.

Chu Thành Đông không thích cùng người khác nói chuyện quá nhiều, anh nói xong liền lái xe rời khỏi.

Bạch Chỉ đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe chạy đã xa kia, cô xoay người đi vào viện bảo tàng.

Chu Thành Đông cả buổi sáng đều ngồi trong văn phòng, anh gọi thư ký lấy văn kiện lại đây, nhưng vẫn luôn thất thần bởi vì trong đầu thế quái nào lại hiện lên hình ảnh Bạch Chỉ tự an ủi, rêи ɾỉ muốn anh đâm cô, hết thảy đều khiến anh cảm thấy kí©h thí©ɧ.

Đặc biệt khi nghĩ tiểu huyệt phấn nộn, Chu Thành Đông lại cứng, dưới đũng quần âu phục cậu em nhỏ muốn ra chào hỏi, anh nóng nảy mà khép lại văn kiện, lấy ra di động gọi cho anh trai Chu Hậu Đông của mình.

Bên kia Chu Hậu Đông đang ôm An Dịch ngồi ở trong viện sưởi ấm, nhận được điện thoại Chu Thành Đông gọi đến, anh lướt ngón tay nghe máy: “Có chuyện gì?”

Hiphop never die, tình huynh đệ never sai, anh đơn giản tóm tắt.

“Số điện thoại người phụ nữ lần trước anh còn giữ không, cho em.”

“Người phụ nữ nào? Anh khi nào giới thiệu cho em?” Chu Hậu Đông tựa hồ quên mất.

“Lần trước một đám đi uống rượu, anh nói.”

“Em nói nửa năm trước? Fuck! Chuyện đã lúc nào rồi.” Cô gái trong lòng sắc mặt rõ ràng thay đổi, không để Chu Thành Đông nói thêm nữa, anh cho Chu Thành Đông một chuỗi dãy số, để nó liên hệ với bạn nhậu của mình.

Đã tắt máy.

Chu Hậu Đông lắc đầu, anh ngẫm nghĩ chẳng lẽ em trai đời sống thanh tịnh bao nhiêu năm nay đã thông suốt.

Thật ra Chu Thành Đông không phải nghĩ thông suốt, mà là đã nhịn đến nghẹn, ước chừng đã nửa năm không làʍ t̠ìиɦ, phía dưới bị con gái chọc đến phát hỏa không có chỗ phát tiết.

Vào ban đêm, Chu Thành Đông đã khuya mới về nhà, bước xuống chiếc taxi, Bạch Chỉ ở trong phòng vẫn luôn chờ đợi anh, nghe ở dưới lầu có tiếng động, cô từ phòng ngủ chạy nhanh ra bên ngoài.

Đứng cầu thang nhìn xuống, cha nuôi đang cởi giày, hình như còn uống rượu, có chút choáng váng, cô xuất phát từ ý tốt muốn đi xuống lầu đỡ lấy anh.

Chu Thành Đông kéo ra cà vạt, lộ ra l*иg ngực vạm vỡ màu lúa mạch, anh bưng lên một ly nước trên bàn “Ừng ực ừng ực” uống.

Toàn thân đều khô nóng khó chịu, trái tim loạn nhịp liên hồi.

Bạch Chỉ xuống dưới, anh đã đem ly nước đặt lại lên bàn, khóe miệng còn vương lại vệt nước chưa kịp lau, cô đi qua nói: “Cha nuôi, sao bây giờ người mới trở về.”

Chu Thành Đông nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, anh im lặng không nói chuyện, nhưng ánh mắt hung ác hệt như con sói đói đã lâu nhìn thấy miếng thịt non.

“Người có phải uống rượu rồi không, cả người toàn mùi rượu.” Bạch Chỉ chạy nhanh rót một ly nước đưa cho anh.

“Ta không uống.” Chu Thành Đông nói rồi xoay người, vì để áp chế ý nghĩ ác ma trong lòng, anh rời khỏi phòng khách, đi đến toilet.

Bước chân anh đi hơi nghiêng ngả, Bạch Chỉ lo lắng theo sau.

Lúc này Chu Thành Đông đã đoán được con gái sẽ cùng lại đây, anh quay đầu cảnh cáo nói: “Đừng trêu chọc ta, ta sợ con chịu không nổi đâu.”

Bạch Chỉ giống như không nghe thấy, cô theo sát đi qua, anh vào buồng vệ sinh, cô liền ở bên ngoài chờ.

Chu Thành Đông đứng trước bồn vệ sinh, anh nắm cự pháo, đầu óc loạn như cào cào, nhìn thấy Bạch Chỉ liền nhớ tới tiểu huyệt thiếu làm, tính dục áp chế cũng bị chọc ra, đứng hơn mười giây mới tiểu ra, nhưng dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn dần dần có cảm giác.

Buồng vệ sinh vang lên tiếng nướ© ŧıểυ lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chỉ nháy mắt đỏ hồng một mảng, cô tài nào tưởng tượng ra được cự pháo kích cỡ kinh người kia đi tiểu như thế nào.

Người say như Chu Thành Đông không khống chế được ý niệm đáng giận đó, phía dưới căng đến khó chịu, nghĩ đến tiểu huyệt liền vỗ về cậu em.

Bên trong không có tiếng nướ© ŧıểυ, Bạch Chỉ cho rằng anh sẽ nhanh chóng ra đây nhưng đợi một hồi cũng không thấy mở cửa.

Sẽ không uống say hôn mê ở bên trong đi, Bạch Chỉ bước nhanh đẩy cửa ra, bên trong Chu Thành Đông đang đứng trước bồn vệ sinh nắm cự pháo cương cứng mà vuốt ve.

Dươиɠ ѵậŧ tím đen cao lớn dâng trào hướng về phía trước, qυყ đầυ tròn trịa, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, giữa lỗ nhỏ đã chảy ra tuyến tiền liệt dịch, thô tráng hành thân tràn đầy gân xanh, từ trong quần tây mọc ra cự căn tím đen thô dài.

“Thật sự rất lớn!” Bạch Chỉ ở trong lòng cảm thán, cô ngẩng đầu, người đàn ông nắm dươиɠ ѵậŧ ma sát cũng đồng thời nhìn về phía cô.

Hai người mắt đối mắt, Chu Thành Đông du͙© vọиɠ che mờ lý trí, hai mắt đỏ bừng, người con gái lại là một bộ dạng khϊếp sợ, anh mấp máy môi khô nói: “Lại đây!”

Bạch Chỉ từ trong mắt anh thấy được một mặt điên cuồng khác, cô còn chưa phản ứng lại đã bị anh một phen bắt được kéo qua.