Chương 7: Trên xe tự an ủi

Bạch Chỉ bị đẩy ra sau, Chu Thành Đông đá cánh cửa mà đi ra, tuy rằng câu dẫn không thành công, nhưng Bạch Chỉ lại rất hưng phấn, điều này chứng minh được cha nuôi đối với việc cô câu dẫn có cảm giác, càng phẫn nộ thì càng để ý, cô gấp đến không chờ nổi muốn biết đàn ông cấm dục như vậy ở trên giường rốt cuộc là bộ dạng thế nào?

Cô không cảm thấy thẹn mà câu dẫn Chu Thành Đông, nhưng ngày hôm sau anh như không hề có ảnh hưởng gì, rốt cuộc vẫn là người trưởng thành, biết nên xử lý thế nào.

Ngày hôm sau trên bàn cơm, Bạch Chỉ đem hai quả trứng gà đã lột phân biệt bỏ vào chén Vu Mị và Chu Thành Đông, gương mặt lộ vẻ mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, cha nuôi ăn lòng trắng trứng nhiều một chút.”

Chu Thành Đông nhìn thoáng qua trứng gà trong chén, khách khí mà nói: “Cảm ơn.”

Mà Vu Mị thẳng thừng khích lệ Bạch Chỉ: “Con gái trưởng thành, biết đối xử tốt với người lớn.”

Bạch Chỉ từ nhỏ liền hiểu rõ làm thế nào “Kiếm ăn” ở gia đình này. Mặc kệ là người làm trong nhà, hay là Vu Mị, đều nghe lời Chu Thành Đông nói, tuy rằng trong tòa nhà Bạch Chỉ đưa ra ý kiến đầu tiên, nhưng không có biện pháp, Vu Mị như vậy nữ nhân có cái tệ đoan, thiếu khuyết người tâm phúc, mà Chu Thành Đông đúng là người tâm phúc.

“Mẹ nuôi, thầy giáo nói hôm nay đưa bọn con đi viện bảo tàng.” Bạch Chỉ hướng Vu Mị nói.

“Viện bảo tàng, ngày hôm qua con không phải đi rồi sao?” Vu Mị hỏi lại.

“Ngày hôm qua bị hủy bỏ, sửa thành hôm nay.” Bạch Chỉ đem chiếc đũa buông xuống.

“Như vậy! Để cha nuôi đưa đi.” Vu Mị đề nghị.

Đây đúng là lời Bạch Chỉ muốn nghe, cô chạy nhanh nói: “Được ạ! Viện bảo tàng vừa lúc ở bên cạnh công ty cha nuôi.”

Chu Thành Đông nghe được cũng không có tỏ thái độ.

Cơm nước xong, Bạch Chỉ sớm đã ngồi ở trong xe chờ Chu Thành Đông, cô hôm nay đặc biệt trang điểm nhẹ.

Chu Thành Đông mở cửa xe, anh phát hiện con gái cũng không có ngồi vào phía trước, mà rất thức thời ngồi xuống ghế phía sau.

Cửa xe đóng lại, Bạch Chỉ không phản ứng với anh, cô dựa vào ghế dựa giả vờ chơi di động.

Xe bắt đầu chạy, Chu Thành Đông chuyên tâm lái xe, ghế sau cô làm gì anh cũng không biết.

Bạch Chỉ sớm đã lĩnh hội được sự lạnh nhạt của anh, nhưng cô chưa bao giờ tin chính mình mặc kệ là làm cái gì anh đều sẽ thờ ơ.

Bạch Chỉ hôm nay mặc váy, vô cùng thuận tiện xốc lên, cô bắt lấy váy kéo lên tận eo, hai chân trắng nõn lõα ɭồ, sau đó chậm rãi mở ra.

Chu Thành Đông nghe được đằng sau có động tĩnh, anh từ kính chiếu hậu quan sát phía sau. Không xem còn tốt, vừa nhìn đã thấy hết phần bên dưới của cô.

Cô gái nhỏ váy kéo đến tận trên bụng nhỏ, hai chân mở rộng ra, hạ thể thế nhưng qυầи ɭóŧ cũng không mặc, giữa cánh môi âʍ ɦộ khép chặt, một đoàn phấn nộn, bên trên lông tơ thưa thớt, cô dùng tay nhẹ nhàng cọ xát, tiểu huyệt mở ra.

Chu Thành Đông không quá chú ý hạ thể nữ giới, làʍ t̠ìиɦ trước đây anh luôn làm qua loa, nhìn đến nơi riêng tư của cô, anh liền nghĩ đến ba chữ. “Cái miệng nhỏ”, vừa nhỏ vừa chặt, cô dùng ngón tay chọc vào, cái miệng nhỏ mở ra, lộ ra thịt mềm màu đỏ, cùng với tiếng rêи ɾỉ của cô gái thiếu thao, hắn thật muốn…

Bạch Chỉ cảm nhận được tầm mắt Chu Thành Đông, cô cũng không có nói ra, mà là bẻ ra tiểu huyệt, ngón tay chọc cắm, dùng âm thanh thanh thuần rêи ɾỉ câu dẫn anh.

Tiểu huyệt bị cô mở rộng, có thể nhìn đến thịt mềm bên trong nhuận hút, Chu Thành Đông nuốt nước miếng, đã bao nhiêu lâu không có làʍ t̠ìиɦ, anh đều nhớ không rõ.

Bạch Chỉ kẹp chặt hai chân, một ngón tay cô cắm vào hoa huyệt, không biết xấu hổ trước mặt đàn ông làm trò an ủi chính mình, lại tách ra hai chân, miệng nhỏ chặt chẽ đã phủ đầy dâʍ ɖị©ɧ, chảy ra ngoài, cánh môi âʍ ɦộ trở nên sáng bóng.

Chu Thành Đông xem đến nghẹn khuất, anh tự cho mình là tường đồng vách sắt ngăn lại khí lực, ở trước mặt cô sớm muộn cũng sẽ hỏng mất, dưới háng nhô lên thịt căn to lớn, thật muốn đi ra sau dạy dỗ cô, không nên ở trước mặt đàn ông tùy tiện lộ tiểu huyệt.

“Ngô… Gậy tốt a…” Bạch Chỉ dùng thân thể làm vũ khí câu dẫn nam nhân, nhưng tựa hồ không có hiệu quả gì, vẻ mặt anh vẫn là lạnh nhạt.

Chu Thành Đông nhịn xuống xúc động, anh thu hồi tầm mắt, nhưng cô gái có âm hoa phấn nộn vẫn luôn thoáng hiện ở trong đầu.

Bạch Chỉ đem mông nâng lên, âʍ ɦộ chảy thật nhiều nước, cô xoa môi âʍ ɦộ nói: “Cha nuôi, tiểu huyệt của con đẹp sao?”

Thùng xe bên trong yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước chảy từ nộn huyệt, chỉ một câu nói bất ngờ của Bạch Chỉ, Chu Thành Đông sắc mặt đều thay đổi.