Chương 44: Bắt gian trên giường

Khi Bạch Chỉ kết thúc chuyến đi chơi, cô và Chu Thành Đông cùng trở về nhà.

Vu Mị có nghĩ cũng không thể tưởng tượng được, cô sẽ bị bắt gian trên giường.

Chu Thành Đông và Bạch Chỉ cùng nhau cầm hành lý lên lầu, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, liền truyền đến tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t.

Bạch Chỉ không dám nhìn sắc mặt anh, cô yên lặng đứng tại chỗ.

Chu Thành Đông trực tiếp một chân đá văng cánh cửa ra, trên giường đôi nam nữ giao triền bên nhau, tư thế cơ thể da^ʍ mĩ.

Vu Mị bị cắm đến quá sung sướиɠ, Chu Thành Đông đá văng cửa ra, cô cũng chưa phát hiện.

Vẫn là Triệu Khoát phát hiện, cậu sợ tới mức nhanh chóng từ trên người Vu Mị bò dậy, kéo lên chăn vây quanh hạ thân.

Vu Mị bò dậy, cô nhìn đến người đàn ông đen mặt, cả gương mặt đầy vẻ kinh sợ.

“Mặc quần áo vào.” Lời nói Chu Thành Đông không có bất luận cảm tình gì, sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.

Bạch Chỉ cũng đi theo rời khỏi phòng ngủ, cửa phòng nặng nề đóng lại, Vu Mị đối với Triệu Khoát nói: “Một lát cậu trực tiếp rời đi.”

Triệu Khoát không ngốc, cậu khẳng định rất muốn đi, vốn dĩ người phụ nữ này chính là vì thân thể cậu.

Vu Mị mặc xong quần áo xuống lầu, anh đã ngồi ở trên sô pha chờ cô.

Triệu Khoát mặt mày xám xịt từ đại sảnh rời đi, Chu Thành Đông thấy được, cũng không ngăn cản.

Vu Mị đứng ở bên cạnh, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Khi nào thì bắt đầu?” Chu Thành Đông lên tiếng nói.

Anh đột nhiên lên tiếng, ngay cả Bạch Chỉ cũng bị dọa rồi, bầu không khí này quá lạnh rồi.

Vu Mị biết giấu không được nữa, cô gọn gàng dứt khoát: “Hai tháng trước, vốn định nói cho anh, nhưng mà hiện tại anh cũng thấy rồi.”

Vu Mị không đợi anh đáp lời, lại nói: “Em bao dưỡng cậu ta, chỉ là vì muốn một đứa con, bằng không làm thế nào cho ba em bên kia công đạo?”

Chu Thành Đông bị đội cho một cái nón xanh lớn trên đầu, còn muốn anh phải chịu đựng.

“Hơn nữa em mang thai.” Vu Mị dứt khoát nói ra chuyện mình mang thai.

Chu Thành Đông hung hăng hướng về Vu Mị, anh nghe tin tức như thế, cả đôi mắt đều đỏ.

“Đã hai tháng, em sẽ sinh đứa bé này ra.” Vu Mị sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, hết thảy những gì anh có đều là cô cho, cô sao có thể có sai!

“Phải không?” Hai chữ đơn giản, gân xanh trên trán Chu Thành Đông đều nổi đầy lên.

“Làm sao? Anh muốn ly hôn?” Vu Mị không sợ Chu Thành Đông, cô chưa bao giờ sợ Chu Thành Đông.

“Đúng! Tôi muốn ly hôn.” Đây không phải lời nói lúc tức giận của Chu Thành Đông, anh chịu cha con cô ta ức hϊếp mười mấy năm đã đủ rồi.

Nhưng về phương diện khác, anh luyến tiếc sự nghiệp của mình, tự tay mình đánh đổ giang sơn.

“Anh thế nhưng muốn ly hôn! Tôi đã xem thường anh, tôi nói cho anh, anh dám!” Vu Mị chỉ vào Chu Thành Đông hồng môi dữ tợn.

Chu Thành Đông luôn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay anh tức điên rồi, quát: “Cô xem tôi có dám hay không!”

Vu Mị cầm lấy gối đầu trên sô pha quăng qua.

Giọng cô the thé nói: “Anh dám! Anh dám!”

Chu Thành Đông cuối cùng không nói gì, anh xoay người lên lầu.

Vu Mị nhìn anh, giống như nhụt chí nằm liệt trên sô pha.

Bạch Chỉ đứng ở bên cạnh, hít thở mạnh cũng không dám, cô chưa từng nhìn thấy hai người to tiếng nháo nhào như vậy.

Lúc trước cô nên nói cho anh nghe chuyện Vu Mị nɠɵạı ŧìиɧ, phát triển cho tới tình trạng hôm nay, cô cũng có sai.

Chu Thành Đông quyết tâm muốn ly hôn, anh thấy rõ với cha con Vu Mị, nhiều năm như vậy, anh đã mệt mỏi.

Tiền, thứ này anh khẳng định không mang đi, có lẽ lão già kia sẽ vận dụng quyền lực mà phong gϊếŧ anh, đi đâu cũng không tìm được công việc.

Không biết cô có thể hay không… Lúc này đây, Chu Thành Đông nhớ đến nhiều nhất chính là thái độ Bạch Chỉ.