Chương 24: Là hiểu lầm cũng không phải hiểu lầm

Trong miệng Bạch Chỉ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, liên tiếp bị người đàn ông làʍ t̠ìиɦ đến hôn mê bất tỉnh, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Cô bò dậy, anh sớm đã không ở bên cạnh, cô sờ sờ hạ thể, thấy đã tẩy rửa sạch sẽ mới an tâm mà xuống giường, nhưng hai chân đạp lên trên mặt đất nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.

Khi Chu Thành Đông đẩy cửa tiến vào, anh nhìn thấy cô gái nhỏ dựa vào giường, nhìn dáng vẻ có lẽ tối hôm qua làʍ t̠ìиɦ khiến cô rất mệt mỏi.

Bạch Chỉ nhìn đến anh, cô quay người không muốn phản ứng.

“Cần phải đi.” Chu Thành Đông nói rồi liền đi qua, trực tiếp bế lên cô, tư thế mạnh mẽ bá đạo.

“Người!” Anh đột nhiên bế lên, Bạch Chỉ nhất thời không kịp nghĩ ra lời nói tiếp.

“Không cần lộn xộn, bằng không trước mặt người khác ta sẽ làm con, nói được thì làm được.” Chu Thành Đông uy hϊếp nói.

Bạch Chỉ sâu sắc kiến thức được sự biếи ŧɦái của anh, cô dựa vào trong lòng ngực không dám lộn xộn.

Khi hai người xuống lầu trả phòng, Chu Thành Đông rõ ràng cảm giác được ánh mắt không có ý tốt, anh xem nhẹ, ôm cô rời khỏi khách sạn.

Về đến nhà, người hầu trong nhà nói phu nhân một đêm không trở về, Chu Thành Đông một chút cũng không ngoài ý muốn, vô cùng bình thường, nếu trở về mới khác thường.

Bạch Chỉ xuống xe, đi qua bên người anh lên lầu, cô buồn bã ở trong phòng, anh gõ cửa cô cũng không mở ra.

“Mở cửa, chúng ta nói chuyện một chút.” Chu Thành Đông đứng ở bên ngoài, thanh âm không lớn, nhưng rất kiên quyết.

“Không có gì để nói.” Bạch Chỉ trực tiếp cự tuyệt.

“Ta nhắc lại lần nữa, mở cửa.”

Anh lại nói một lần, Bạch Chỉ sợ anh lại làm ra chuyện gì quá phận, đành phải thỏa hiệp đi mở cửa.

“Người đừng vào, đứng ở cửa nói.” Bạch Chỉ chắn ở cửa, không cho người đàn ông tiến vào.

Chu Thành Đông cũng không ép buộc cô nữa, anh nói: “Tối hôm qua tại sao không về nhà?”

Nghe anh nói như vậy, Bạch Chỉ lập tức liền phát hỏa, cô chỉ vào anh nói: “Người còn hỏi con chi bằng tự hỏi chính mình đi.”

Chu Thành Đông trước giờ chưa từng biết được cô còn có một bộ dáng hùng hổ dọa người, anh chỉ biết cô, hèn mọn, không biết xấu hổ, vì ăn dươиɠ ѵậŧ của anh mà bỏ qua tất cả.

“Con không muốn nói chuyện với người!” Bạch Chỉ nói rồi liền muốn đóng cửa.

Chu Thành Đông ngăn lại cửa gỗ, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Con rốt cuộc có ý gì.”

“Con có ý gì, được, con hỏi người, vì sao lại muốn làʍ t̠ìиɦ với mẹ nuôi.” Bạch Chỉ không hề che dấu, hỏi.

Chu Thành Đông rốt cuộc cũng biết cô tức giận cái gì, hóa ra là chuyện này, anh không giải thích, mà nói: “Ta phải cùng Vu Mị sinh đứa con, con còn nhỏ, không hiểu được.”

“Con không hiểu, con xác thật không hiểu, vậy người có thể đi rồi.” Bạch Chỉ đẩy anh ra, cô sắp tức chết rồi, người đàn ông đáng giận ngu ngốc.

Chu Thành Đông còn muốn nói, nhưng Bạch Chỉ đã đóng chặt cửa lại, anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, nhịn không được nói: “Con vì chuyện này mà tức giận?”

Bạch Chỉ đeo tai nghe, chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, anh nói cái gì cô toàn bộ không nghe được.

Chu Thành Đông thật ra cũng muốn giải thích, nhưng anh lại không biết nên nói cái gì, anh và Vu Mị là vợ chồng, làʍ t̠ìиɦ là chuyện đương nhiên. Chỉ là khi có cô, đương nhiên chuyện sẽ không thể êm đẹp, đêm đó anh qua loa cho xong việc, ngay cả đi vào cũng không, anh phát hiện ở trên người Vu Mị, một chút phản ứng dưới thân cũng không có, Vu Mị muốn giúp anh liếʍ, anh cự tuyệt, cuối cùng đành phải đưa lưng về phía nhau mà ngủ.

Muốn nói đây là hiểu lầm thì cũng không phải hiểu lầm, bởi vì Chu Thành Đông không có khả năng vì Bạch Chỉ mà không muốn có con, đứa nhỏ này là tương lai của anh, không có con, khi giao tranh hết thảy đều sẽ hóa thành bọt nước.