Chương 21: Dưới chân cầu thô bạo đâm tiểu huyệt (H)

Chu Thành Đông phát hiện Vu Mị cầu hoan càng ngày càng thường xuyên, có đôi khi ở trước mặt Bạch Chỉ cũng sẽ biểu hiện ra, anh hỏi nguyên nhân mới biết hóa ra là do cha vợ Vu Đạm Giang ép.

Muốn hỏi Chu Thành Đông sợ người nào thì Vu Đạm Giang là một trong số đó, ông ta không chỉ là lãnh đạo của anh, hơn nữa còn là trưởng bối, đối với con cáo già Vu Đạm Giang anh không hề có cách đối phó chỉ có thể nghe theo.

Nhưng nghĩ đến đứa con sinh ra sẽ không mang họ Chu, anh căn bản không muốn sinh con.

Bạch Chỉ phát hiện người đàn ông mấy ngày nay cố ý vắng vẻ cô, khi gặp mặt cũng không nói lời nào.

Cô cho rằng anh muốn thể hiện mối quan hệ với cô lạnh nhạt cho nên, khi Vu Mị không ở nhà, cô lén hỏi anh, nhưng anh tựa hồ không muốn đối mặt trả lời.

Bạch Chỉ bắt đầu suy nghĩ miên man, cô tưởng bị Vu Mị phát hiện, nhưng lại giống như không có, bởi vì Vu Mị đối với cô thái độ không có gì thay đổi.

Chu Thành Đông rất mệt, mọi chuyện đều đè trên người anh, đối con gái, anh biết mình không thể quá ích kỷ, nếu không có cách nào vậy thì chi bằng cắt đứt.

Bạch Chỉ mặc kệ anh có lý do gì nhưng cô cần phải hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cô luôn không thấy được bóng dáng anh, khi gặp mặt cũng là buổi tối, hơn nữa Vu Mị cũng ở đây, vốn định đêm nay trộm đi tìm anh, nhưng lúc đi tới cửa, nghe được một trận rêи ɾỉ vang vọng.

Bạch Chỉ đứng ở cửa không thể tin được vào tai mình, bàn tay run rẩy bắt lấy làn váy, đại não một mảnh trắng hồng.

Chờ khi Bạch Chỉ hoàn hồn cô đã về tới phòng mình.

Cô không thể chấp nhận, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Có lẽ là chính cô quá tham luyến hưởng thụ vui thích cùng anh mà quên mất anh thật sự đã kết hôn.

Ngày hôm sau Vu Mị cùng Chu Thành Đông còn chưa ra khỏi phòng, Bạch Chỉ không ăn cơm liền đi học, cô không muốn nhìn thấy anh, cho nên buổi chiều tan học, cô không hề có ý định về nhà, nhưng trong túi cũng không có tiền, cô đành phải đi loanh quanh trường học.

Buổi tối lúc Chu Thành Đông về đến nhà, phát hiện trong nhà không có ai, anh gọi điện thoại cho Vu Mị, bên kia đầu dây tất cả đều là tiếng ồn ào, anh trực tiếp tắt máy, lên lầu, khi đi qua phòng Bạch Chỉ, cửa mở ra, không có ai.

Anh cho rằng cô không trở về từ trường học, vốn định gọi điện thoại, nhưng nghĩ đến mình vắng vẻ cô vài ngày, cô chắc cũng đã rõ ràng ý tứ của anh, không cần thiết phải gọi điện thoại.

Tới khoảng 10 giờ, Chu Thành Đông phát hiện Bạch Chỉ còn không có trở về, anh bắt đầu lo lắng.

Nhanh chóng gọi điện thoại, không ai nghe máy, lại gọi lại một lúc lâu, vẫn là không ai nghe, anh liên tục gọi hơn mười cuộc, rốt cuộc cũng có người nghe máy, cô gái bên kia ngữ khí lạnh nhạt: “Có chuyện gì!”

“Con ở đâu?” Chu Thành Đông ngữ khí nóng nảy.

“Người là ai, dựa vào cái gì mà quản con.” Bạch Chỉ nói xong liền cúp điện thoại.

Cô như vậy, Chu Thành Đông vừa tức vừa lo, anh gọi tới sở cảnh sát, nhờ bạn thân định vị vị trí của cô, chờ tìm thấy được vị trí, anh liền lái xe nhanh chóng chạy đến.

Chu Thành Đông lúc đến nơi đó, Bạch Chỉ đang ngồi xổm dưới chân cầu chơi di động, thấy xe của anh cũng không đi, mà là đứng lên, mặt không biểu cảm mà nói: “Người tới làm gì?”

Chu Thành Đông cái gì cũng không để ý, anh bắt lấy cô gái, một phen bắt được kéo tới, hung tợn mà nói: “Làm vậy để tự thương tổn chính mình?!”

Bạch Chỉ giãy giụa, cô không cẩn thận một cái tát đánh trên mặt anh, lực đạo hung ác, anh trên mặt hiện rõ ràng năm đầu ngón tay.

Chu Thành Đông sắc mặt đen dọa người, anh đè lại cô, bắt lấy quần dùng sức kéo xuống, sau đó ấn cô trên vách đá của chân cầu, nhìn chằm chằm mông vểnh trắng nõn nói: “Như vậy thì để ta bắn vào!”

Bạch Chỉ nửa người dưới lỏa lồ, cô bị anh bày ra tư thế dâʍ đãиɠ, môi âʍ ɦộ nhắm chặt bị bẻ ra, lộ ra thịt hồng.

“Một ngày không làm, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ có phải liền muốn ăn dươиɠ ѵậŧ không!” Chu Thành Đông một cái tát đánh vào trên mông vểnh, sau đó cởi bỏ dây lưng, móc ra dươиɠ ѵậŧ, anh cầm qυყ đầυ đặt ở hướng môi âʍ ɦộ, thô bạo mà cắm vào, dươиɠ ѵậŧ thô tráng nhét đầy toàn bộ tiểu huyệt.

Bạch Chỉ đỡ vách đá, cả dươиɠ ѵậŧ đột nhiên thâm nhập, cô thiếu chút nữa không đứng được, tiểu huyệt kẹp chặt cự thịt, ở phía sau anh va chạm lên cô.

“Dươиɠ ѵậŧ ông đây ăn ngon sao?” Chu Thành Đông bạo ngược mà làm, anh biết mình thực có lỗi với cô, nhưng cô dùng phương thức như vậy, là để trừng phạt anh? Hay là tự trừng phạt chính mình?

“Ngô… Người rút ra cho con… Ghê tởm…” Bạch Chỉ xoay đầu, người đàn ông phía sau hai mắt đỏ bừng, cắn răng ra sức thọc vào rút ra, cô còn muốn nói gì đó anh liền tốc độ nhanh hơn thọc vào rút ra, ấn bả vai cô hung ác mà va chạm, vách đá thiếu chút nữa đυ.ng vào đầu cô.

Dưới chân cầu chỉ có một cái đèn mờ nhạt, dưới cái mà thọc vào rút ra mạnh mẽ hữu lực, Bạch Chỉ xem nhẹ sự tồn tại của ánh đèn, cô nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ nhưng người đàn ông phía sau tần suất càng thêm nhanh hơn, cự pháo ma sát âʍ đa͙σ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©h thí©ɧ khiến cô kêu ra: “Con từ bỏ… A…”

Chu Thành Đông bắt lấy mông vểnh xoa thành một đoàn, anh cường hãn mà thẳng lưng xỏ xuyên qua, qυყ đầυ tiến đến tử ©υиɠ, anh chọc cho mở ra cái miệng nhỏ, gào rống: “Mẹ nó, do con câu dẫn ta, đồ đê tiện, câu dẫn ta làm gì!”

Chu Thành Đông tần suất thọc vào rút ra làm Bạch Chỉ ăn không tiêu, anh thô bạo như vậy, là vì phát tiết, cũng là để cô hiểu rõ anh đầu đuôi đều là kẻ khốn khϊếp.

“Con không phải là muốn cái này sao, ta cho con, đâm chết con.” Chu Thành Đông hung mãnh thọc vào, âʍ đa͙σ co rút lại, dâʍ ɖị©ɧ phun ra khắp nơi.

“A… Người là đồ khốn khϊếp… Con hận người… A…” Bạch Chỉ bị làm đến ngẩng đầu lên phóng túng rêи ɾỉ, cự pháo đâm đến tiểu âʍ ɦộ mất đi co dãn, nếp nhăn nếp gấp đều bị san bằng, thịt hồng non mềm lộ ra nhuận hút cự vật.

“Hút chặt như vậy, tiểu huyệt thiếu làm.” Chu Thành Đông điên cuồng mà kí©h thí©ɧ vòng eo, phần hông “Bạch bạch” va chạm mông vểnh, môi âʍ ɦộ cô bị nới rộng, thịt mềm hồng nộn lộ ra ngoài.

“A… Quá dài… Cút cho con… A…” Bạch Chỉ chưa từng cảm nhận được làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như thế, âʍ đa͙σ bị chọc một chút, tê dại phun nước.

Chu Thành Đông lại bắt được mông đánh “Bang” một cái, anh làm càn mà chà đạp, dươиɠ ѵậŧ bạo trướng đem tiểu huyệt nhồi nhét cực hạn.

“Tê! Thật nhiều nước.” Anh gào thét, dưới háng hai viên trứng co chặt.

“Không thể… Con không thể…” Bạch Chỉ loạng choạng đầu, mông vểnh cao chu lên, người đàn ông từ phía sau tàn nhẫn cầm xương hông, cả gốc rễ cao lớn đi vào, lấy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

“Sướиɠ sao? Muốn sâu thêm một chút không?” Chu Thành Đông tàn nhẫn hướng bên trong mà làm, qυყ đầυ một lần lại một lần chọc cắm tử ©υиɠ, ma sát đến thân thể cô gái xụi lơ.

Bạch Chỉ không hề có năng lực phản kháng, lực đạo của anh quá độc ác, cô không chống đỡ nổi vách đá, đành phải kẹp chặt tiểu huyệt, để anh chạy nước rút nhanh bắn ra.

“Mẹ nó!” Chu Thành Đông nhấc lên cô, quay người ôm vào trong ngực, sau đó nâng lên mông vểnh thọc vào rút ra.

Trên cầu chợt có chuyến xe lửa chạy ngang, dưới cầu hai người thân thể giao triền, chỗ kết hợp tràn đầy chất lỏng sáng bóng, người đàn ông dươиɠ ѵậŧ tím đen hướng âʍ đa͙σ đâm vào, người con gái ôm chặt cổ, lớn tiếng rêи ɾỉ.

Anh rất ít khi điên cuồng như vậy, Bạch Chỉ tiểu huyệt bị đâm xuyên qua, cô như miếng vải rách treo trên người anh, mặc cho anh gian da^ʍ, miệng không ngừng kêu lên phóng đãng: “Con không được… A…”

Chu Thành Đông đi vào cái sau so với cái trước càng thêm sâu, cô gái toàn thân đều run rẩy, cảm thụ được âʍ đa͙σ kẹp chặt, thịt mềm bao lấy dươиɠ ѵậŧ nhuận hút, anh đè lại mông vểnh, lao tới.

“A… Tới… Tới…” Bạch Chỉ bị anh tăng tốc đâm, cao trào trong nháy mắt, dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng phun ra, vừa lúc dính vào trên qυყ đầυ.

“Rống… Để ta bắn tiểu huyệt.” Chu Thành Đông bắt lấy mông thịt kéo ra, môi âʍ ɦộ bởi thế mở ra, anh thô nặng mà thở dốc, không màng cô có tiếp nhận hay không việc bắn ở bên trong, dùng sức thọc tiến tử ©υиɠ, qυყ đầυ bạo trướng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tanh tưởi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng hữu lực bắn vào trong, Bạch Chỉ chịu không nổi, ngón chân uốn lượn co rút lại.