Chương 1: Nam nhân phương bắc

Buổi chiều sau khi tan học, Bạch Chỉ như thường lệ sẽ ở lại trường học làm xong bài tập rồi mới trở về, nhưng hôm nay cô lại về nhà rất sớm, bởi vì Chu Thành Đông đi công tác đã về.

Cô ngồi lên xe đạp, đạp đến đặc biệt nhanh, lúc về đến nhà, ở cửa chiếc xe đen dừng lại tại đó nói cho cô biết, ông ấy đã về đến nhà.

Bạch Chỉ một đường chạy chậm xuyên qua sân, đẩy cửa ra, người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo lật xem tờ báo.

Chu Thành Đông ngẩng đầu, nhìn thấy con gái liền sửng sốt, tùy tiện hỏi: “Hôm nay không đi học?”

Bạch Chỉ thu liễm tâm tình vui sướиɠ dị thường của mình, cô trả lời: “Đã tan học.”

“Thật không? Ta nghe mẹ con nói, con học đến sáu bảy giờ mới trở về.”

Chu Thành Đông buông tờ báo xuống.

Bạch Chỉ trong lòng thầm nghĩ “Xem ra ông ấy không quá quan tâm cô, đến thời gian trở về cũng không biết.”

“Vậy con nhanh về phòng thay đồ, một hồi xuống dưới ăn cơm.” Chu Thành Đông đối với con gái luôn luôn có khoảng cánh vô hình, làm thế nào để ở chung là một vấn đề lớn.

“Vâng.” Bạch Chỉ đeo cặp sách nhanh chóng lên lầu, cô chạy về phía phòng của mình, đóng cửa lại, lập tức bổ nhào lên trên giường, cô nằm vùi đầu ở dưới gối, nhớ lại những lời nói của ông ấy.

Con gái ở tuổi dậy thì luôn muốn có một tình yêu nồng nhiệt, âu yếm cùng người đó, dù cho có trăm nghìn ngăn trở, chỉ cần có vậy cũng đều đáng giá.

Cũng không biết cô khi nào thì bắt đầu thích Chu Thành Đông? Người đó cô gọi là “cha nuôi”, Bạch Chỉ nhớ có lẽ là lúc còn rất nhỏ liền thích đi. Từ lúc ban đầu khiến cô rất có hảo cảm với vị người lớn này, dần dần chuyển biến thành tình cảm nam nữ cấm kỵ, lâu dần thành yêu.

Bạch Chỉ thích đàn ông lớn tuổi cũng là có nguyên nhân, cô lúc nhỏ cha đã qua đời, thiếu khuyết tình thương của cha, từ đó luôn khát vọng tình yêu đến từ đàn ông lớn tuổi. Nguyên nhân chính là vì như thế, khi cha mẹ bị tai nạn mất, cô được chị em tốt của mẹ là Vu Mị nhận nuôi, lần đầu tiên ở trong nhà nhìn thấy Chu Thành Đông bất giác liền bị hấp dẫn, người đàn ông ấy sinh ra đã có sẵn mị lực lại vô cùng chín chắn, khiến cô vĩnh viễn cũng không thể quên được.

Ở trong phòng ngây người một lúc, Vu Mị liền tới gọi cô.

“Tiểu Chỉ, xuống dưới ăn cơm.” Vu Mị đứng ở cửa, là bộ dáng một quý phu nhân trang điểm tinh xảo, tựa hồ thời gian trôi qua đối với cô cũng không lưu lại chút dấu vết nào.

“Vâng con xuống liền.” Bạch Chỉ nhanh chóng bò dậy, tùy tiện sửa sang lại vài cái, liền xuống lầu.

Chu Thành Đông hôm nay trở về, Vu Mị đặc biệt nói người làm trong nhà làm một bàn tràn đầy đồ ăn, tất cả đều là món anh thích ăn.

“Thành Đông, ăn nhiều một chút.” Vu Mị có lẽ không phải hiền thê lương mẫu gì nhưng ở trước mặt chồng, cô luôn luôn hiền thục.

“Cảm ơn.” Chu Thành Đông cùng Vu Mị kết hôn nhiều năm như vậy, cô gắp đồ ăn cho anh tuy là việc nhỏ, anh đều theo thói quen mà nói tiếng cảm ơn, rất có nguyên tắc.

Bạch Chỉ thường thường ngắm ông ấy bằng việc liếc mắt nhìn, cô trong lòng thực đố kỵ Vu Mị có thể giúp ông ấy gắp đồ ăn, cô nếu có thể được giúp gắp đồ ăn, nhất định sẽ tự mình đưa đến tận trong miệng ông ấy.

Chu Thành Đông là điển hình người phương bắc, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, ngũ quan đoan chính, mày rậm môi mỏng, anh ngồi ăn cơm, không cần phải nói liền sinh ra khí thế cường đại, dụ hoặc.

Anh lúc tuổi trẻ rất nhiều người khác phái điên cuồng theo đuổi, sau khi kết hôn, cũng từng có không ít phụ nữ đối với anh nhiều lần ám chỉ. Anh đều cự tuyệt, không phải không có năng lực tính dục, mà là anh có dã tâm. Chơi bời phụ nữ còn không bằng ở trong công ty thu gom nhiều cổ phần.

Trên bàn cơm, Bạch Chỉ không dám nói nhiều, ông ấy cũng không hỏi cô, cho nên sau khi ăn xong, đối với Vu Mị báo rằng ngày mai chính mình muốn đi viện bảo tàng, sau đó liền lên lầu trước.