Chương 6

“ Ông già đó nghĩ mình làm việc lâu năm, cũng sắp về hưu, nên cố tình đem tiền của công ty biến thành tiền về hưu của bản thân đây?, nói với ông ta, tất cả tài liệu đều được ghi chép rõ ràng tại Tổng công ty, nếu như ông ta chỉ hám món lợi nhỏ tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng nếu ông ta lòng tham không đáy, tôi sẽ cho ông ta lập tức cuốn xéo khỏi đây, đến lúc đấy đừng nói là tiền nghỉ hưu mà ngay cả một cọng lông cũng đừng hòng mang đi.” Mắt Thương Nhạc nheo lại, cười lạnh nói.

“ Tập đoàn Nghiễm thị hình như vẫn còn rất để bụng chuyện lần trước chúng ta giành lấy dự án xây dựng của bọn họ, khả năng chúng ta cần cẩn thận cho hành động tiếp theo, chỉ sợ họ sẽ mua chuộc người của ta ăn cắp hồ sơ số tiền đấu thầu sắp tới. "

“ Cho nên cô mới quyết định đem toàn bộ dữ liệu lưu trong máy tính của Tổng công ty thống nhất với nhau, tránh trường hợp tài liệu bị lộ ra ngoài hoặc bị ăn cắp? “ Anh nở một nụ cười khen ngợi.

“ Thật ra nếu muốn trộm, cũng không phải là khó khăn, chỉ cần đăng nhập được vào máy tính của Tổng giám đốc thì ngay cả bản kế hoạch hai năm tiếp theo cũng có thể lấy được.” Đúng thế, chỉ cần có lòng, không chuyện gì không làm được…………..chỉ cần người bị mua chuộc kia đi được vào phòng Tổng giám đốc.

“ Đừng quên, ngoại trừ máy vi tính trong phòng này ra thì toàn bộ số tài liệu của tôi đều được kết nối tới máy tính của cô.” Đôi mắt Thương Nhạc sắc bén nhưng không có vẻ nguy hiểm làm người ta sợ, chỉ có giọng điệu nhắc nhở cùng nhấn mạnh dù thế nào cũng cần có thái độ cảnh giác.

Nhướng mi, Mộc Nguyệt Ngân sững sờ, rất nhanh lấy lại tỉnh táo.

“ Tổng giám đốc nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý nhận đút lót từ bất kỳ ai hối lộ?”

“ Không thể quá tin người. ” Anh cười như không cười nói, trong mắt có ý cười nhạo.

“ Tổng giám đốc nói đúng, nếu như kẻ đó đủ thông minh thì lựa chọn hợp tác với tôi là phương pháp tốt nhất, tài liệu trên tay tôi chính xác 100%. ” Đối diện với nụ cười chế giễu của ông chủ, Mộc Nguyệt Ngân không ngần ngại vui vẻ khıêυ khí©h lại.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô lại còn có tâm tình vui vẻ thảo luận vấn đề bán đứng công ty, Thương Nhạc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng càng nở nụ cười rõ ràng, cả người không khỏi thả lỏng: “ Nói không chừng cô còn kiếm được kha khá ”

“ Chắc chắn so với công việc làm thư ký hai mươi năm cộng thêm tiền hưu trí còn nhiều hơn mấy trăm lần…………….Không thì ít nhất cũng bằng công việc của 10 năm làm thư ký, chỉ cần nói lời hay một chút, có lẽ sang năm có thể về hưu rồi? ” còn muốn trêu đùa nữa ư? Cô nhíu mày, ánh mắt bất đắc dĩ tự hỏi.“ Ừm, câu trả lời của thư ký Mộc thật khiến người ta đau lòng, cô là do một tay tôi đào tạo thành, nếu không có cô, cánh tay phải của tôi khác nào bị chặt đứt. ” Mặc dù biết thư kí của anh là người có trật tự đâu ra đấy nhưng mà cho đến tận bây giờ mỗi khi hai người khắc khẩu với nhau thì cô không hề khách khí với anh.

“ Cảm ơn sự coi trọng của Tổng giám đốc dành cho tôi, đại ân đại đức của anh bồi dưỡng tôi, tôi không cách nào báo đáp lại. ” Mộc Nguyệt Ngân biết anh coi trọng mình ra sao, cũng tin tưởng vào địa vị của mình trong công ty, đúng là dưới một người là Tổng giám đốc mà trên rất nhiều người.

“ Ừm………vậy mà cô cũng dám nói. ” Bởi vì anh không để lời nói trong lòng nên cũng chỉ có cô là không biết lớn biết nhỏ gì hết.

Ai bảo cô quá ưu tú, đồng thời cũng là nhân viên anh coi trọng nhất, chỉ sợ ngay cả lời nói của Phó giám đốc cũng không có trọng lượng bằng một câu nói của cô.

Ai bảo cô và anh cùng một ngày nhậm chức, anh là Tổng giám đốc còn cô là thư ký của anh, mấy năm nay lòng trung thành của cô vẫn được anh xem ở trong mắt.

Cả thế giới có thể phản bội anh nhưng chỉ có cô gái trước mặt, thư ký Mộc Nguyệt Ngân tuyệt đối sẽ không.

“ Nếu có người muốn thương lượng với cô, nhớ khua môi múa mép, không đòi tỷ hơn cũng muốn nghìn vạn, như vậy mới đủ thấy bí mật của công ty rất đáng tiền. ”

“ Tôi biết rồi, nếu như có người nào liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ thông báo cho anh, đồng thời cùng anh bàn bạc xem rốt cuộc nên đòi cái giá bao nhiêu thì mới được coi là đáng tiền. ” Ông chủ đã muốn chơi, cô nhất định sẽ chơi cùng.

Cô công kích nhưng không nhận được câu trả lời, Thương Nhạc nhượng bộ: “ Buổi chiều đổi thành 2 giờ họp hội nghị, cô gọi điện cho ông chủ Dương, nói với ông ta, tôi sẽ tới đó. ”

“ Tôi biết rồi, nếu như không còn chuyện gì khác tôi xin phép ra ngoài. ” Mộc Nguyệt Ngân trở nên nghiêm túc, cô chính là như vậy.

Theo như lời đồn đại thì anh là người đàn ông rất khó gần nhưng giờ phút này anh lại đang dõi theo bóng lưng của cô gái, gương mặt mỉm cười.

Tin đồn liên quan đến anh, ít nhất vào thời khắc này đã có sự sai lệch, đó là một Thương Nhạc khác, một người có cảm xúc và ôn hòa, biết cười, một Thương Nhạc có chút dịu dàng……….chỉ dành cho cô.

Mộc Nguyệt Ngân không thể tin nhìn chăm chú vào tờ báo trên bàn, tựa đề rõ ràng đã được phóng rất to, cô cảm thấy như có khúc xương mắc nơi cổ họng không sao thở nổi, lỗ tai như có tiếng động ù ù, tim đập dồn dập, thân thể khẽ run rẩy, giống như chịu một cú sốc quá lớn làm cô quên mất cơ thể phải cử động thế nào.

Có nhầm lầm gì sao? Chuyện này là thế nào?

Hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu cô, cảm giác có chút hoa mắt.

Quá khứ đã từng trải qua của Mộc Nguyệt Ngân, từ bỡ ngỡ xa lạ rồi dần quen thuộc, đó là cô gái với đôi mắt bi thương mặc bộ giá y ( áo cưới ), đó là cô bé chưa kịp trưởng thành với sinh mệnh đã tận, là hối hận, là tiếc nuối của cô gái mắc bệnh không còn cơ hội, là bà cụ với mái tóc bạc trắng, tất cả oán hận của bà cụ là đã đầu thai quá sớm……………..Những điều này không biết từ lúc nào đã không còn tồn tại trong trí nhớ của cô, và giờ phút này nó lại một lần nữa xâm nhập vào trong đầu cô.

Cô……………….cô thật sự đã quên những chuyện này? Ông trời! Vì sao cô có thể lãng quên mọi chuyện chứ?

Không! Cô đã từng nhớ lại những chuyện cũ này………………thời điểm khi cô còn nhỏ, cô đã nhớ lại hết, cũng bởi vì cô nhớ tất cả, cho nên cô mới không ngừng cố gắng để trở thành người xuất sắc nhất.

Kết quả của sự nỗ lực đó là vào năm cô 18 tuổi, cô đã được vào công ty Thương thị như ý nguyện, trở thành thư ký của Thương Nhạc, được đứng bên cạnh anh.

Nhưng sau khi cô bước vào Thương thị, đoạn trí nhớ trước kia liền không còn…………cô quên mất anh……………..cô lãng phí rất nhiều thời gian, cô ở ngay bên anh mà để lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ đến khi nhìn thấy tờ báo này, cô mới bàng hoàng nhớ lại.

Ông trời! Vì sao muốn giày vò cô như thế ? Rốt cuộc ông muốn cô nhận bao nhiêu lần tan nát cõi lòng mới can tâm đây?

Người đàn ông của cô, người đàn ông cô tìm bấy lâu nay…………………….rốt cuộc cô đang làm gì thế này ?

Trái tim rét lạnh, cảm giác chua xót ăn mòn trong lòng của cô, những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu cô mà không có câu trả lời.

Mọi thứ không ngừng quay cuồng, cô chỉ muốn khóc lên nhưng đã quên mất làm thế nào để khóc, không thể cử động, không thể kiên cường, thậm chí giờ phút này cô không biết linh hồn đang điều khiển cơ thể hay cơ thể đang làm chủ linh hồn.

Từ lúc bước vào công ty đến giờ đã được nửa tiếng, chiếc túi da cô vẫn đeo trên vai, đồ ăn sáng rơi xuống đất từ lúc nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào tờ báo, cảm thấy không biết làm gì bây giờ, trái tim buốt giá, rất sợ hãi,………

“ Thư ký Mộc ? “

Bên tai truyền đến tiếng gọi trầm thấp, giọng nói rất đỗi quen thuộc, giọng nói ổn trọng là vậy khi nghe vào tai cô nó như bó buộc tâm trí cô.

Mộc Nguyệt Ngân vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt toát ra sự lo lắng, băn khoăn và hoang mang.

Khi cô nhìn thấy hình dáng của người đàn ông trước mặt, tròng mắt như mở to hơn, cô muốn nở một nụ cười với anh nhưng cô cười không nổi, thực sự cười không nổi.

Thương…………….Nhạc……………… Cô nhìn anh, bước đến cạnh anh.

Thương Nhạc nhìn thư ký của mình, phát hiện cô không bình thường, chưa từng thấy cô có vẻ mặt yếu ớt như vậy, không khỏi nghi ngờ và nhiều hơn nữa là sự quan tâm.

Anh không ngờ thì ra mình vẫn còn có loại cảm xúc lo lắng này.

Cho đến bây giờ, anh vốn là người lạnh lùng, luôn tạo khoảng cách với mọi người xung quanh, anh không quan tâm mọi người nhìn mình thế nào cũng không để ý ánh mắt của người khác, lại càng chưa từng đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.

Quan tâm ? Anh mà lại lo lắng cho thư ký của mình.

Cô có chuyện gì vậy ? Vì sao lại có vẻ mặt bất lực như thế ? Vì sao nhìn vào đôi mắt của cô, anh cảm thấy có gì đó như tuyệt vọng?

Làm Thương Nhạc không khỏi có chút buồn buồn và có cảm giác đau nhức, nhìn gương mặt trắng bệch của cô anh hơi kinh ngạc, thư ký của anh có yếu ớt thế này sao, gương mặt đau khổ làm người ta thương tiếc, khiến anh không thích, không quen, không thích ứng được.

“ Thư ký Mộc, cô có khỏe không ? “

Cô thư ký thông minh của anh lúc này lại đang nhìn anh chăm chú, con mắt toát ra sự đau lòng, nhìn anh dường như không hài lòng, tràn ngập sự tuyệt vọng, giống…………..giống như anh đã làm sai chuyện gì đó.

Thương Nhạc dời tầm nhìn, ngồi xổm xuống, nhặt sandwich rơi dưới đất.

“ Cô không thoải mái sao? “