Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện gương mặt dịu dàng mà nhu mì, anh nhớ tới nụ cười của cô, nghĩ đến thái độ của cô với anh, nghĩ đến dáng vẻ cô khi ngắm nhìn anh toát ra vẻ mặt yêu say đắm, không biết trả lời câu hỏi này thế nào bởi vì bên cạnh anh đang có một người như thế.

“ Thương Nhạc, anh có cảm thấy thế giới của anh tồn tại tình yêu sao? Có cô gái nào làm anh muốn cưng chiều, muốn thương yêu cô ấy sao?”

“ Vì sao em lại hỏi như vậy?”

“ Nếu như có một người nào đó có ảnh hưởng rất lớn tới anh.... .........liệu anh có tùy tiện kết hôn cùng một người khác nữa không?” Bạch Vũ Khiết nhẹ nhàng mà hỏi.

“ Vũ Khiết?”

“ Anh biết không? Nếu thật sự bên cạnh có người như vậy, thì đó chính là yêu.... ..... cho thấy anh cũng yêu đối phương.” Cô chưa bao giờ dùng ánh mắt say đắm như thế nhìn anh, giống như đang từ trên người anh tìm kiếm một bóng hình khác làm cô thương nhớ không thôi.

Lời nói của cô làm anh ngạc nhiên, chuyện mà cô nói khiến anh cũng bị cuốn theo,

Thương Nhac trợn to mắt, trầm mặc không nói.

Cảm giác bây giờ.... .......chính là yêu một người sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh, tâm trạng của Thương Nhạc vẫn không tốt lên chút nào.

Ban đêm, khi anh đứng trước cửa nhà, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ, cảm xúc buồn bực, hít sâu một hơi, sau đó giả vờ như không có chuyện gì anh mở cửa bước vào.

Trong nhà tràn ngập hương vị thức ăn, căn nhà này chưa từng đem lại cảm giác ấm áp ấm cúng như hiện tại, anh cũng chưa từng nghĩ có một ngày căn nhà mà anh coi như phòng ngủ nghỉ này lại khiến anh nhớ da diết đến thế.

“ Anh về rồi.” Giọng nói trầm thấp cất lên, giống như là đang nói cho chính mình nghe, trên thực tế, anh biết anh đang mong chờ cái gì.

Khuôn mặt dịu dàng của Mộc Nguyệt Ngân từ phòng bếp ngó ra, nhìn thấy anh đang đứng ở cửa liền vội vàng buông công việc đang dang dở trên tay xuống, nở một nụ cười rạng rỡ, chào đón con người cả một ngày mong nhớ đã trở về.

“ Anh đói bụng sao? Bữa tối cũng sắp làm xong rồi, anh muốn đi tắm rửa trước hay là muốn ở phòng khách ngồi nghỉ một lúc.”

Cô nhận lấy cặp tài liệu từ tay anh, lại lấy trong tủ giầy ra đôi dép để anh đi vào, như một người vợ của gia đình chăm sóc cho người đàn ông của mình.

“ Ừ.... ....” Thương Nhạc nhìn mọi hành động của cô, trái tim cảm giác ấm áp.

Đột nhiên, cô không biết nhớ tới cái gì ánh mắt trở nên hốt hoảng:” Chết rồi, nồi canh

đang sôi.”

Cô nhanh chóng chạy vào bếp, giống như một chú ong bận rộn luôn tay luôn chân

không ngừng nghỉ.

Thực ra cô đã không phát hiện ra, thời điểm cô xoay người rời đi, Thương Nhạc ngắm nhìn cô bằng ánh mắt do dự, anh định dang tay, muốn đem cô kéo vào trong ngực.

Nhìn cánh tay dừng giữa không trung, cảm xúc buồn bực ngày càng mãnh liệt, cổ họng cảm thấy khô khốc đau nhói.......Có lẽ là bởi vì anh sắp phá vỡ bầu không khí ấm áp này, đưa tất cả mọi thứ trở lại như ban đầu.

Thả tay xuống, anh ngẩng đầu lên, cặp mắt tối tăm dần trở nên lạnh lẽo, trừ bỏ quyết tâm đưa ra quyết định anh còn phải khiến cho bản thân tỉnh táo.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ ngồi vào bàn ăn ăn bữa tối, Mộc Nguyệt Ngân nhận thấy Thương Nhạc trầm mặc lạ thường nhưng cô cố tình làm như không nhận ra.

Cho đến khi bữa tối kết thúc, Thương Nhạc mới nhìn cô, xung quanh người anh như ngưng kết thành sương, sau đó không biết nghĩ tới điều gì hoặc là anh đã sớm có chuyện trong lòng bị kìm nén quá lâu, anh nhẹ giọng mở miệng:” Nguyệt Ngân”

“ Dạ? “ Cô nghiêng đầu, dịu dàng đưa mắt nhìn anh, khẽ nhếch miệng, khóe miệng có chút cười.

“ Cuối tuần này anh sẽ không ở nhà.”

“ Không ở nhà? Anh phải đi công tác sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi thăm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm

“ Không phải vì công việc, có chuyện khác rất bận rộn.”

“ Vâng........vậy là có chuyện gì ạ?”

“ Anh và Vũ Khiết phải chuẩn bị cho hôn lễ, cuối tuần này.... .....anh và cô ấy đã sắp xếp lịch đi chụp ảnh cưới.”

Cho rằng tâm trạng nặng nề sẽ được giảm bớt, kết quả đã khiến anh thất vọng, ngược lại nó ngày càng trầm trọng.

“ Chụp.......ảnh cưới?” Lỗ tai lùng bùng, đầu óc trống rỗng, nụ cười thoáng chốc đã trở nên cứng ngắc, Mộc Nguyệt Ngân trợn to mắt, cảm giác trái tim sắp ngừng đập.

“ Anh và Vũ Khiết định kéo dài hôn lễ thêm hai tháng nữa, lúc đầu nhất trí sẽ cử hành hôn lễ thật đơn giản không phô trương, nhưng đột nhiên cô ấy lại hy vọng hôn lễ được cử hành thật trang trọng và hoành tráng, tất cả đã lên lịch trình sẵn, bọn anh tính định trong khoảng thời gian này chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và đau đớn của cô, ngực Thương Nhac cũng cảm thấy đau theo, cảm thấy bản thân thật là tàn nhẫn.

“ Em.... .........Hai người.... ...... ...... ...” Trong đầu, hình ảnh bắt đầu hỗn loạn, cô không thể cười nổi nữa, hai bàn tay giấu dưới bàn run lên, liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt:” Em tưởng là.... ...... .........anh và cô ấy sẽ không có hôn lễ “

“ Hôn lễ vẫn được cử hành như bình thường, chỉ là thời gian được keo dài thêm.” Anh nhẹ giọng giải thích.

Cặp mắt dần nóng lên, ê ẩm, Mộc Nguyệt Ngân hít sâu một hơi, đè nén cảm giác chua xót xong lên mũi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:” Em.... .....em thất bại rồi đúng không?”

Nhìn dáng vẻ bị đau đớn, bị tổn thương của cô, anh không khỏi xiết chặt tay mình.

“ Em ... ...... ...... .......vẫn là mất anh, đúng không?

“ Nguyệt Ngân, chuyện này vẫn sẽ xảy ra, trước đây anh cũng nói rồi, hôn lẽ của anh cùng Vũ Khiết bắt buộc phải làm, anh phải mở rộng vận chuyển buôn bán của công ty.” Những việc này, cô là người hiểu rõ nhất.

“ Em hiểu.... ...... ...... ......nhưng em cho là.... ...... ...... ....” Cô tưởng mình có thể thay đổi ý định của anh, khiến anh nhận ra tình yêu và hạnh phúc không thể đem ra đánh đổi với lợi ích, cô tưởng rằng chỉ cần mình cố chấp có thể có được hạnh phúc cho hai người, cô cho là Thương Nhạc sẽ trở về bên cạnh cô.... ...... ...... .....” Vị trí của em trong thế giới của anh chưa bao giờ tồn tại, ý của anh là vậy đúng không?”

Mặc dù biết rõ là cô yêu anh, mặc dù biết rõ anh rất quan trọng với cô nhưng những thứ này với anh mà nói, là chưa đủ.

“ Đây là điều kiện đã nói ngay từ ban đầu không phải sao?”

Bỗng chốc, ánh mắt cô toát ra vẻ tuyệt vọng.

Ngực đau đớn ngày càng mãnh liệt, anh cố gắng thở sâu, trái tim anh đập như mách bảo anh rằng, đừng phủ nhận cảm giác của mình, đừng đưa ra quyết định đau khổ này.

Không, anh không thể buông tay được, chờ mãi mới đến ngày hôm này, anh vất vả lắm mới khiến Thương thị có một chỗ đứng như hiện này, cho dù thế nào anh cũng không thể vì một người phụ nữ mà bỏ xuống tất cả, đây là ước mơ lúc đầu cũng là ước mơ cuối cùng của anh, anh tuyệt đối không thể buông tha.

“ Đối với người đàn ông, thành công và quyền lực chưa bao giờ là có giới hạn, cho dù nó có to lớn bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không cách nào là biết đủ.... ...... ...... ........ Thương Nhạc, em không có tư cách để anh buông tha tất cả sao?” So với lợi ích cô chả là gì hết đúng không? Cô chờ đợi, cô tìm kiếm, cô cố chấp, khi quay đầu lại cô vẫn nhỏ bé đến nỗi anh vẫn không nhận ra được hay sao?

“ Từ đầu tới cuối, em chỉ là một người chen ngang* “. Anh tàn nhẫn thì thào.

* Theo convert là nhạc đệm: nó có nghĩa là xen giữa, lách vào. Nếu thấy từ nào phù hợp hơn thì các bạn bảo mình để mình sửa không thì mĩnh sẽ giữ nguyên như vậy.

“ Chỉ là người chen ngang ... ...... .......sao?” lời này của anh so với những lời nói vô tình giễu cợt của anh trước kia còn đau đớn hơn gấp bội, Mộc Nguyệt Ngân nghe mà như tan nát cõi lòng.

Không, ngay từ đầu, lòng của cô đã chưa từng lành lặn qua.

Mặc dù anh dần dần mới chấp nhận cô, đã từng dịu dàng đối đãi với cô, nhưng anh không yêu cô, cho dù có là hạnh phúc, cũng chỉ là lóe lên rồi biến mất, cho dù có cố gắng thế nào, với anh mà nói, cô vẫn là người chen vào giữa, cũng chỉ là người chen ngang.

“ Cho dù em nói em yêu anh, ngay cả khi anh biết anh yêu em cũng không cách nào khiến anh yêu em sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, nước mắt không ngừng dâng lên trong hốc mắt.

Thương Nhạc cứng ngắc gật đầu, ánh mắt tối sẫm lại.

Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, ngực đau đớn thành từng cơn, trong đầu dâng đầy cảm giác chua xót không cách nào đè nén, chỉ có thể chịu đựng nó, để mặc nó, mãnh liệt tác động vào anh.

“ Anh xin lỗi, cho dù.... ...... ...... ...... ........” Hít một hơi thật sâu, gương mặt anh trở nên kiên định:” Dù là em, cũng không thể khiến anh động lòng, càng không cách nào từ trên người anh lấy được một thứ gọi là tình yêu, em.... ...... .......không thích hợp với anh, hãy đi tìm người nam nhân sẽ yêu em thật lòng thì tốt hơn. Đối với anh, tình yêu không tồn tại, anh cũng không cần thứ đó.

Tình yêu không tồn tại? Anh ấy không cần tình yêu? Anh.... .......vô tâm vô tình?

“ Là em.... ..........Là em đã hại anh sao?”

Đúng không? Anh biến thành con người như vậy tất cả là do lỗi của cô phải không? Bởi vì cô không ngừng chấp nhận, không ngừng truy tìm, cũng giống như những lời vừa rồi của anh, cô làm hại anh kiếp nào cũng cô đơn, kiếp nào cũng cô độc, cho nên bây giờ ngay cả yêu một người thế nào anh cũng quên mất.

“ Nguyệt Ngân, đây không phải lỗi của em, anh vốn không tin có tình yêu?”

Gạt người! Nói dối! Trong đầu cô không ngừng kêu gào, muốn gạt bỏ đi lời giải thích của anh.

“ Đúng rồi! Đây không phải là lỗi của em, ha.... ...... ...... ....” Mộc Nguyệt Ngân cắn môi, không khỏi cười khổ.

Anh không hiểu, anh không hiểu những lời cô nói, anh cái gì cũng không biết. Cõ lẽ không biết gì hết lại là một chuyện tốt, như vậy anh sẽ vui vẻ, không giống cô, không ngừng truy đuổi, không ngừng khát vọng, quay đầu lại, mọi nỗ lực, tận lực chỉ là công dã tràng.

“ Thương Nhạc, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.” Cô nhìn vào đôi mắt anh:” Em không hối hận khi làm ra những chuyện như này đối vơi anh, không hối hận khi làm anh tổn thương, không hối hận.... ...... ........” Làm liên lụy tới anh một kiếp rồi lại một kiếp.

Đôi mắt như phủ một lớp sương mờ, giống như chỉ trong nháy mắt có thể cướp đi đôi mắt cô.

Ngực căng thẳng, trong lòng ngày càng hoảng hốt, Thương Nhạc mở to mắt, muốn tìm ra chỗ bất thường trong lời nói của cô.

“ Nhưng là, giống như tất cả đều thành sự thật, cho dù em cố gắng thế nào, tất cả chỉ là uổng công, đây chính là báo ứng của nghịch thiên.... ........” Cô và anh quả thật không có duyên phận, cô cứ cố chấp sẽ chỉ biết làm hại đến anh.

“ Nguyệt Ngân, em đang nói gì vậy?” Anh lo lắng đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cô giống như không còn linh hồn, giống như lúc nào cũng có thể biến mất ngay lập tức, anh không thể ngờ rằng câu nói của anh vừa rồi lộ ra bao nhiêu lo lắng, anh không muốn nhìn thấy đau thương nơi đáy mắt của cô:” Nguyệt Ngân, vừa rồi anh nói với em đều là.... ...... ...... .....”

“ Thương Nhạc, ít nhất là hết tuần này.... ...... .........Chỉ cần tuần này anh đồng ý cho em ở bên cạnh anh có được không?” Cô không muốn buông tha, cho đến giờ phút này cô vẫn chưa có ý định buông tay.

Nhưng rồi, cô nhớ tới lời người đàn ông kia đã nói với cô.

Nếu như lời của người đó nói là sự thật, như vậy.... ...... .....cô thật sự đã quá ích kỷ.

Không ngừng kiếm tìm, cô nghĩ muốn lấy đến hạnh phúc là cùng anh tay trong tay làm bạn đến cuối đời.

Nhưng rồi sau khi cô chết, cô không biết anh trở nên thế nào, cũng không biết rằng sẽ phá hủy cả tương lại tốt đẹp đang đợi anh ở phía trước, nếu như.... ...... ...... ...... .........nếu như cô kiên trì là ích kỷ, nếu như cô cố chấp sau đó lại tiếp tục hại đến cuộc sống tốt đẹp của anh, như vậy.... ...... ...... ..........cô tội gì cố chấp nữa? Tội gì kiên trì nữa? Cho dù không muốn buông tay, cho dù không buông tay được thì yêu chân chính một người là để người ấy được hạnh phúc mà không phải giống như cô, bị chính sự ích kỷ của mình làm mờ mắt.

Cho nên hãy để cô được ích kỷ thêm một chút nữa thôi! Cô sẽ buông tay, cô quyết định sẽ buông tay, cô sẽ không khổ sở đi tìm kiếm anh nữa, cô sẽ học cách quên lãng anh, cô sẽ cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Cách yêu một người thế nào cho đúng, cô không biết, cô chỉ biết tất cả đau khổ vì cô mà có, tất cả tuyệt vọng từ cô mà ra, như vậy cô buông tay, buông tay để anh đi, lựa chọn một mình gánh trên lưng tất cả số mệnh, cô muốn anh hạnh phúc.

“ Em bảo đảm.... .......qua tuần này, em sẽ buông tay, sẽ rời đi thế giới của anh, em.... ...... ...... .........em sẽ không khiến anh phải phiền lòng nữa, sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn đến anh.... ...... ........em.... ...... .....em sẽ buông tha.”

Buông tha kí ức có anh, buông tha quá khứ cũng như tất cả những gì liên quan đến anh.

Thương Nhạc sẽ không nhận ra gương mặt của anh lúc này thật cứng ngắc, vẻ mặt có bao nhiêu ảm đạm, muốn phủ nhận, che giấu cảm giác đau lòng thật sự rất khó khăn.

Vì quyết định của cô mà đau lòng, không bỏ qua từng hành động của cô, anh rõ ràng đã tính giữ cô lại, rõ ràng quyết định vứt bỏ mọi quyết định ban đầu của anh, nhưng rồi một câu nói của cô đã kéo lý trí của anh trở lại.

Không! Anh không thể vì cô mà buông tha cho lợi ích sắp tới tay được, anh không.... ...... ...... .....không thể.

Gật đầu một cách khó nhọc, anh chấp nhận bỏ lỡ hạnh phúc, trừ lợi ích ra, cái gì cũng không quan trọng bằng, đây chính là quyết định của anh.

Cô đã buông tay.... .........thật tốt, như vậy sẽ tốt hơn, thật sự rất tốt.... ...... ...... ...... ........anh nên vui mừng, nên thở phào nhẹ nhõm một cái, con đường của anh sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó.

Chỉ là, sao nghĩ đến việc cô sẽ rời đi, nghĩ đến việc cô sẽ không còn bên cạnh mình, trái tim anh liền nặng trĩu, giống như bị gì đó đè nặng lên không thể thở nổi.

Tại sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »