Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Tôi biết, cũng bởi vì hôm nay có cô đi cùng cho nên tôi mới dám uống nhiều một chút " Thư ký do chính anh dạy bảo, lẽ nào anh lại không hiểu.

" Tổng giám đốc, anh nghỉ ngơi đi ! Đến nơi, tôi sẽ gọi anh " Cô gái chuyên tâm lái xe không hề có bất kỳ khác thường, dáng vẻ nghiêm cẩn ( nghiêm túc và cẩn thận), giọng nói ôn hòa cũng giống như cá tính của cô, ít nói nhưng nghiêm túc, rất có trách nhiệm.

Anh yên tâm nhắm mắt lại, yên tâm để rượu cồn gây tê cả bản thân và lý trí.

Ở giây phút anh sắp nhắm mắt lại, anh nhìn thấy trong mắt cô hoang mang sợ hãi, ngay lúc đó đôi tay cô đang nắm chặt tay lái có chút run run.

Đúng, anh quả thật cảm thấy có điều khác thường nhưng cũng không coi đó là chuyện gì to tát.... .........

Anh đã bị thiết kế đúng không ?

Trong đầu bỗng chốc có câu trả lời khiến tâm tình Thương Nhạc hoang mang.

Hai mắt của anh trở nên lạnh lùng, chau mày, nét mặt tràn đầy sự nguy hiểm nhìn chằm chằm vào thư ký đã đi theo anh ròng rã suốt năm năm, hoàn toàn chiếm được tin cậy của anh.

Anh không phủ nhận, ngoại trừ người nhà, chưa từng có ai khiến anh tin tưởng, cô chính là người đầu tiên làm được việc đó, trong công việc cô quyết đoán, không chỉ là thư ký của anh, khi anh vắng mặt tại công ty thì cô có thể làm chủ một số quyền hạn.

Một thư ký để anh tin tưởng như thế, vậy mà lại gài bẫy anh ?

Cô nên hiểu sự tồn tại của cô đối với anh mà nói là cực kỳ quan trọng, vậy mà cô thực sự đã đặt bẫy anh ?

Mặc dù trong đầu cũng thoáng qua một số câu trả lời phủ định, chỉ là sự thật ở ngay trước mắt, tối hôm qua có lẽ anh đã say nhưng cũng không đến nỗi say không còn biết gì, thái độ tối hôm qua của cô, bao gồm ánh mắt nồng đậm tình ý vẫn khắc sâu trong đầu anh.

Đúng, anh thừa nhận, sau khi bị cồn rượu gây mê, tất cả sức lực và ý chí trở nên thoải mái, anh để mặc cho du͙© vọиɠ khống chế lý trí và bản thân, nhưng mọi chuyện xảy ra đều do cô khıêυ khí©h.

Là cô cố ý, trong lòng cô đã dự định làm vậy, ngay từ lúc hai người đang trên đường về nhà cô đã quyết định muốn làm như vậy, cô.... .........Chết tiệt !

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Mộc Nguyệt Ngân bị cảm giác đau đớn trên trán và huyệt thái dương tỉnh dậy.

Hỏng bét, hình như cô ngủ quá muộn, cả người cô rất không thoải mái, đầu mơ mơ màng màng.

Đôi mắt cô lim dim buồn ngủ, miễn cưỡng ngồi dậy, giơ tay vuốt cái cổ mỏi nhừ, cảm giác đau nhức toàn thân giống như vừa bị xe tăng cán qua, ngay cả hai chân đều không thể nhấc dậy.

Làm sao thế này ?

Đột nhiên, mọi động tác của cô trở nên chậm chạp, chẳng khác nào bị hắt một thùng nước lạnh, đôi mắt mở lớn.

Người đàn ông nằm bên cạnh cô.... ...... ......Vì sao không thấy đâu?

Đúng rồi! Tối qua cô và anh đã lên giường.

Trong đầu hiện ra vô số ký ức của đêm qua, Mộc Nguyệt Ngân kéo chăn, che kín trước ngực, sau đó khẽ vuốt ve một bên giường đã sớm không còn độ ấm.

Mơ hồ lo lắng, trái tim không khỏi hồi hộp, giống như đang trách cứ cô đã làm chuyện xấu.

Mặc dù đau lòng, áy náy nhưng cô không hối hận.

Nói không hối hận nhưng cảm xúc của cô hiện giờ rất phức tạp, bởi vì người đàn ông nằm cạnh cô đã không còn ở.

Anh sẽ nghĩ sao? Khi anh tỉnh dậy phát hiện người ngủ bên cạnh anh là cô, anh sẽ có suy nghĩ và hành động như nào?

Tâm trạng nhất thời được thả lỏng, Mộc Nguyệt Ngân chột dạ phát hiện thế nhưng bản thân cũng thở phảo nhẹ nhõm, bởi vì hiện tại cô không cần đối mặt với anh, suy nghĩ của cô hỗn loạn, cô còn chưa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, rốt cuộc cô sẽ phải làm gì tiếp theo? Nên giải thích cho anh hành vi của cô là thế nào?

Rất nhanh, cô lại có chút thương cảm và hơn nhiều là cảm giác mất mát, bởi vì anh không còn ở đây, có lẽ sau khi anh tỉnh dậy phát hiện sự có mặt của cô đã giận bỏ đi, có lẽ anh rất giận hành vi tối hôm qua của cô, có lẽ anh sẽ không còn tin tưởng cô, đối với cô sẽ chỉ còn thái độ thù địch, có lẽ anh sẽ sa thải cô, có lẽ.... ...... ...... ...... .........

“ Đã tỉnh rồi hả? “

Tưởng rằng trong phòng chỉ có mình cô, bất chợt một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, làm Mộc Nguyệt Ngân giật mình.

Nhanh chóng ngoảnh đầu lại, trong mắt cô lóe ra sợ hãi, nhìn thấy một người ngồi trên ghế sa lon, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lười biếng lại mang theo vài phần khí thế sắc bén.

Anh.... ..........ở lại, không có đi?

Cô kinh ngạc đến quên phải lên tiếng, toàn thân cứng đờ, nhìn thẳng vào anh.

Anh ... ...... .....anh không có đi?

Cô rủ mắt xuống, không dám nhìn anh tiếp.Anh không có nhớ bất cứ chuyện gì chứ?

Sự kiện tối hôm qua, xảy ra trong lúc anh say rượu, coi như sau khi anh tỉnh lại phát hiện hai người nằm trên giường, phát hiện giữa cô và anh đã có chuyện gì đó, anh.... ...... .....chắc sẽ không thể nhớ là cô đã cố tình đưa anh trở về, là cô khıêυ khí©h anh để hai người xảy ra quan hệ, càng không thể phát hiện bí mật trong lòng cô. Anh sẽ không nhớ mọi chuyện, chỉ phát hiện giữa cô và anh đã có quan hệ, những chuyện khác.... ...... ... đừng nghĩ nữa.... ...... ...... ...

“ Đây là nhà của cô? “ Giọng Thương Nhạc rất lạnh, mặt không chút thay đổi.

Mộc Nguyệt Ngân không hiểu rõ câu hỏi của anh, chỉ cảm thấy lạnh quá, mặc dù ánh mặt trời chiếu lên người, cô vẫn thấy lạnh đến run rẩy.

Cả người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cặp mắt đánh giá cô, khinh bỉ nhìn cô.

Cô ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, nhanh chóng quay đầu đi.

Không thể thừa nhận, mặc kệ anh hỏi gì, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận tất cả đều là kế hoạch của cô, trừ khi cô tính buông tha anh.... ..........Không, cô sẽ không buông tha anh.

Trong lòng đã quyết định, tinh thần cô như được tiếp thêm dũng khí, hít sâu một hơi, giờ phút này cô sẽ không để bản thân bị khí thế áp bức của anh đánh bại, cắn răng ép buộc mình ngấng đầu lên, cô không sợ hãi kiên định cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

“ Vâng, đây là nhà của em ” tay xiết chặt tấm chăn, cô cố gắng động viên chính mình.

“ Tại sao tôi lại có mặt ở đây? “ Thương Nhạc nở một nụ cười, trong mắt lóe ra sự nguy hiểm, cái nhìn đầy rét lạnh.

Cắn môi, cô suy tư rất lâu, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.

“ Đưa tôi lên giường? “ Nổi bật rên tấm ga trải giường màu trắng là vết máu đỏ tươi chói mắt, cho dù là kẻ ngốc cũng biết là đã xảy chuyện gì, huống chi anh còn là người trong cuộc, không thể không biết đã có chuyện gì.

Sống lưng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, Mộc Nguyệt Ngân vô cùng chột dạ, lại tiếp tục gật đầu.

“ Vì sao? “

Vì sao?

Tâm trạng của cô cũng rất phức tạp, vô số hình ảnh trong trí nhớ lóe ra trong đầu, bấy nhiêu hình ảnh là bấy nhiêu câu hỏi vì sao, nhưng từ đầu tới bây giờ anh chỉ nhớ cô là thư ký của anh, mà trước đấy cô chẳng phải là ai cả, muốn cô giải thích như thế nào? Làm sao có thể nói rõ nguyên nhân cho anh hiểu, mà có nói đi chăng nữa, anh cũng sẽ tin lời cô sao?

“ Bởi vì em nghĩ, cho nên mới làm như vậy “ Cô bối rối không biết trả lời thế nào, đành trả lời úp mở.

“ Bởi vì nghĩ ? Cho nên mới làm? Cô coi tôi là thằng ngốc sao? Cô là cấp dưới công tác dưới quyền tôi đã bao năm, tôi không hiểu rõ con người cô hay sao ? Không có lí do cô sẽ không làm ra chuyện như này ” Thương Nhạc lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, anh không tin với hiểu biết của anh về cô thư ký của mình sẽ có thể làm ra loại chuyện thiếu lý trí như vậy.

Anh đang chờ đợi, chờ đợi cô giải thích rõ ràng.

Mặc dù rất tức giận với hành động khó hiểu của cô nhưng anh vẫn tin tưởng cô, vẫn vì cô tìm một cái cớ.

“ Cho dù em có nói đúng lý do, anh cũng sẽ không tin “ Mộc Nguyệt Ngân cười khổ.

“ Cô không nói làm sao biết tôi không tin cô ? “

“ Không cần phải nói, cho dù là ai nghe được cũng đều cảm thấy không có khả năng “ Nếu nói ra lý do bắt đầu từ kiếp trước chắc chắn sẽ có người nghĩ cô nói xắng nói bậy, bởi loại chuyện quái dị này chưa xảy ra bao giờ.

“ Cô cảm thấy là không thể, thì ít nhất cô cũng phải có một câu trả lời để người khác tin được ”

Đúng, anh căm ghét bị người gài bẫy, càng ghét nhất cùng nhân viên công ty xảy ra bất kỳ quan hệ vướng víu nào, nhưng khi đối mặt với Mộc Nguyệt Ngân, anh không thể đem cô như không có chút quan hệ, bởi cô không phải là một nhân viên bình thường.

Suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến sắp vỡ đầu cô cuối cùng cũng hít thở một hơi thật sâu, quyết định nói thật.

“ Em …………..Em yêu anh, hy vọng có được anh ”

“ Cô đang nói đùa sao ? “ Yêu anh? Thư ký của anh lại nói yêu anh?

“ Em rất nghiêm túc “

“ Tôi một chút cũng không nhìn ra được cô đang nghiêm túc ” Bởi vì nghiêm túc cho nên mới gài bẫy? Điều này không phải là lý do thuyết phục.

“ Đây là biện pháp duy nhất em có thể nghĩ ra để khiến anh nhìn nhận một cách nghiêm túc vào sự tồn tại của em “ Cô nghiêm túc nói.

“ Không cần đến loại biện pháp này, từ lâu tôi đã nhìn nhận vào sự có mặt của cô, đối với tôi sự tồn tại của cô là cực kỳ quan trọng, về điểm này cô là người hiểu rõ nhất ”

“ Nhưng đó không phải là yêu, anh cũng không hề yêu em ” Thứ cô cần là tình yêu, là suốt đời, là hai người có thể gắn bó với nhau mà không phải là thư ký với Giám đốc, không phải là mối quan hệ cấp trên cấp dưới hiện nay của hai người.

“ Yêu? “ Lần thứ hai anh nghe thấy cô nói từ này, Thương Nhạc nhíu mày, nhìn cô chằm chằm.

“ Vâng, Yêu “ Cô rất yêu anh, vì tình yêu này cô sẵn sàng bán linh hồn của mình cho quỷ dữ.

“ Yêu? Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô làm ra loại chuyện này bởi vì yêu? “ Anh cười nhạt chế nhạo.

“ Chẳng qua là ? Không, không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dùng, em yêu anh……….từ rất lâu rồi ” Trong mắt Mộc Nguyệt Ngân toát ra sự mong mỏi, mong đợi anh có thể hiểu lời cô nói.

“ Cô coi tôi thành thằng ngốc chắc? Cô đang nói dối !” Cô yêu anh? Bọn họ đã làm việc với nhau suốt năm năm, trừ bỏ bên ngoài cô đối anh lúc nào cũng vô cùng cung kính, thì thái độ và hành động của cô, chỗ nào được gọi là tình yêu?

“ Em không có, em thật sự rất yêu anh, từ……………..”

“ Nếu như yêu một người, vì sao cô lại gài bẫy đối phương ? “

“ Em………….Em……………”

“ Cô đã theo tôi được năm năm, trong khoảng thời gian đó, tôi hoàn toàn không cảm thấy được cô đối với tôi có một chút gì gọi là yêu.”

“ Đó là bởi vì em……………….” mất ký ức. Cô cắn môi, không biết nên giải thích thế nào.

" Nếu như cô thật sự yêu tôi nên biết rõ tôi ghét nhất là bị người khác gài bẫy, đặc biệt là người mà tôi coi trọng, thư ký của tôi. Yêu ? Hừ, cô nói cũng thật có tình có lý, cô nghĩ rằng giữa tôi và cô sẽ tồn tại cái thứ đó ? Tình yêu ? Đối với tôi mà nói thứ này không đáng một xu " Những lời mà cô cố gắng lấy hết dũng khí để nói lại bị anh giẫm đạp không thương tiếc dưới chân, trong mắt anh lóe lên sự tức giận.

Tiếp cận anh có rất nhiều loại người, tất cả chỉ vì danh và vì lợi nhưng vì thứ gọi là tình yêu thì chưa bao giờ.

Anh còn không hiểu rõ cô sao ? Tính cách lạnh lùng là điểm giống giữa cô và anh, anh đã từng thấy rất nhiều nhân viên nam trong công ty tìm cách lấy lòng cô nhưng kết quả vẫn bị cô từ chối.

Yêu ? Chẳng lẽ anh nhìn lầm ? Chẳng lẽ cô yêu là thân phận của anh, thanh danh của anh, lẽ nào cô ở bên cạnh suốt năm năm nay tất cả đều là giả tạo ?

" Cô muốn cái gì ? Muốn từ tôi lấy được cái gì ? Vì sao cô không coi trọng bản thân lại muốn đi xỉ nhục chính mình, muốn lên giường với tôi ? " Anh giễu cợt.

Nếu thật sự cô muốn là hư vinh, không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã phản bội anh, phản bội tin tưởng của anh với cô, phản bội sự coi trọng của anh giành cho cô, anh ghét nhất loại người như này, càng ghét nhất là cô đã khiến anh thất vọng.

Trong lòng vô cùng đau dớn, Mộc Nguyệt Ngân cắn môi, ánh mắt không còn kiên cường như trước nữa, hai tay run run xiết thật chặt tấm chăn, thế nào cũng không mở miệng được, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nói những lời lẽ đay nghiệt như thế với cô, chưa bao giờ khiến cô cảm thấy bi thương như này.
« Chương TrướcChương Tiếp »