“Đào Quý Hiên?” Giang Bình và Lữ Đại nhìn nhau.
Chẳng lẽ chủ nhân của những con bướm kia chính là vị tú tài tài thư sinh nổi danh nhất Nam Trực Lệ này? Chẳng lẽ tú tài chỉ là mặt giả của hắn, thật ra hắn là một phương sĩ biết tà thuật?
Tầm mắt Giang Bình quay lại trên lá thư, nhíu mày nói: “Ba năm trước? Đào Quý Hiên vốn là một người không có tiếng tăm gì, ba năm trước bỗng nhiên trở nên nổi tiếng vì bài thơ
. Là hắn đột nhiên trở nên thông minh hay là bởi vì có được ống bút kia?”
Truyền thuyết bi thảm, bươm bướm quỷ dị, thiếu nữ sau một đêm bạc đầu, tú tài nổi lên như diều gặp gió, mọi thứ tựa như được phủ lên một lớp men ảo diệu của ống đựng bút màu đỏ tráng men Thám Hoa, tỏa ra ánh sáng thần bí.
Tiểu Hỉ Thước cực kỳ tò mò, nếu không phải sợ bại lộ thân phận, nàng đã lén đến chỗ ở của Đào Quý Hiên để xem thử.
“Lang quân, nếu Đào Quý Hiên thật sự biết tà thuật thì chúng ta không thể đối phó được, hay là đi hỏi ông chủ Bạch xem hắn nói thế nào.”
Giang Bình khẽ gật đầu, mang theo hộp đựng mấy con bươm bướm cùng Lữ Đại đến Bạch trạch. Một nha hoàn dẫn bọn họ vào hậu viện, Bạch Diệc Nan đang ngồi dưới giàn nho uống trà. Y tuy là một phú thương nhưng lại không có thê thϊếp nữ nhi, cũng không xã giao nhiều, trong nhà chỉ có bảy tám người hầu, lúc nào cũng vắng vẻ.
Lần này tới đây, Giang Bình cảm giác người hầu càng lúc càng ít. Hắn và Lữ Đại ngồi trên ghế đá, mở chiếc hộp trong tay ra, đưa cho Bạch Diệc Nan rồi nói: “Bạch huynh, huynh xem những con bướm này có kỳ lạ không?”
Bạch Diệc Nan nhìn thử, cầm lấy một con bướm đỏ xinh đẹp tinh xảo trong nháy mắt lại hóa thành một luồng khói xanh, bị gió thổi tiêu tán.
Y hỏi: “Những Linh Điệp này từ đâu mà có?”
Giang Bình nói: “Linh Điệp? Thì ra những con bướm này còn có tên. Nhờ có lá bùa huynh cho mà nhà ta đã hóa giải được những con Linh Điệp này, nếu không chuyết kinh và xá muội cũng phải theo gót Miêu tiểu thư.”
Bạch Diệc lắng nghe hắn kể lại sự tình, trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra vị Đào tài tử này cũng không đơn giản, việc này ta không tiện ra mặt, Huyền tướng đại sư Kê Minh Tự là một vị cao tăng đắc đạo, pháp lực vô biên, ta và huynh đi tìm hắn thử. Nếu người khởi xướng thật sự là Đào Quý Hiên, để Huyền tướng đại sư ra mặt xử lý, quan phủ bên kia cũng càng tin phục.”
Giang Bình nói: “Bạch huynh nói rất đúng, nếu không lại có nữ tử bị hại, chúng ta đi ngay thôi.”
Bạch Diệc Nan gật đầu, Lữ Đại sợ cao tăng Kê Minh Tự nhìn ra nàng là yêu, bèn nói: “Ta không thích đến Phật tự, hai người đi đi.”
Giang Bình bảo gã sai vặt đưa nàng trở về, hắn và Bạch Diệc Nan cưỡi ngựa đi tới Kê Minh Tự.
Nam Triều có 480 ngôi chùa, đứng đầu là Kê Minh Tự, đến triều đại này, hầu hết các ngôi chùa Phật giáo ở Kim Lăng đều được chuyển đến các khu vực sạch sẽ thanh tịnh bên ngoài thành, chỉ có Kê Minh Tự tọa lạc trong thành. Đi vào sơn môn, bên trái có một tòa đài cao, chính là đài Thi Thực*. Tương truyền nơi đây là chiến trường cổ xưa, nơi các triều đại trước tra hình nhân dân, cho nên oan hồn lưu lạc, thường xuyên có ma quỷ lảng vảng.
(*Thi thực: là một nghi lễ Phật giáo, cho ngạ quỷ ăn.)
Thái Tổ hoàng đế là một người rất kiên cường, không chấp nhận được chuyện này diễn ra trước mắt mình, bèn ban sắc lệnh sai người đến Tây Phiên nghênh đón bảy vị cao tăng nổi tiếng lập bàn thờ để bố thí, siêu độ âm hồn, còn thành lập một quốc học ở ngay bên cạnh, tập trung khí thế anh tài trong thiên hạ trấn áp quỷ khí.
Lúc này mặt trời đỏ dần lặn về phía tây, ráng chiều thấm đẫm núi rừng, ánh sáng vàng của tháp sát tỏa ra bốn phương.
Hai tiểu hòa thượng xách theo hai thùng thức ăn lớn và một thùng nước sạch, bước chân nhẹ nhàng đi lên bàn thờ, đổ đầy bát đá, để vong linh hưởng dụng. Bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Nan và Giang Bình thì tiến lên nghênh đón, chắp tay trước ngực nói: “Hai vị thí chủ, chẳng hay có chuyện gì lại ghé chân đến đây?”
Bạch Diệc Nan nói: “Hai vị tiểu sư phụ, bọn ta muốn gặp Huyền tướng đại sư, mong tiểu sư phụ báo lại một tiếng.”
Tiểu hòa thượng đi qua nhiều gian phòng khác nhau rồi bước vào phòng của trụ trì, một hòa thượng trung niên đầu trọc mặc y phục của Bồ Đề Đạt Ma, ngồi ở trên ghế dài đọc kinh thư.
Tiểu hòa thượng đến gần hành lễ, nói: “Sư phụ, Bạch thí chủ và một vị thí chủ họ Giang muốn gặp ngài.”
Huyền tướng khép kinh thư lại, đội mũ Bì Lư, phủ thêm áo cà sa, nói: “Ta đi gặp bọn họ, ngươi đến quét dọn sạch sẽ Bằng Hư Các đi, đêm nay có khách đến.”
Bạch Diệc Nan và Giang Bình gặp qua Huyền tướng, nói rõ ý đồ đến đây.
Huyền tướng nói: “Chuyện của mấy vị nữ thí chủ, bần tăng cũng có nghe thấy, không ngờ lại có liên quan đến Đào thí chủ. Hai vị đợi thêm nửa canh giờ, sau khi trời tối ta sẽ bảo tiểu đồ Quan Dật theo các ngươi đến chỗ ở của Đào thí chủ, tìm hiểu đến cùng.”
Bạch Diệc Nan và Giang Bình cùng nói: “Như thế thì tốt.” Sau đó ngồi trong thiền đường dùng trà chờ đợi.
Lữ Đại lại không đợi được tới trời tối, nàng về đến nhà thì để lại một người rơm trong phòng, bản thân thì lẻn ra ngoài, lắc người biến thành một tú tài đeo khăn nho mặc áo dài, đi tới bờ sông Tần Hoài gọi người bán trà lại, mua chén trà, hỏi: “Tiểu ca, ngươi có biết chỗ ở của Đào Quý Hiên Đào công tử đi như thế nào không?”
Người bán hàng rong đưa tay chỉ, nói: “Chính là nhà trồng hoa lan kia.”
Mấy căn nhà bên bờ sông Tần Hoài đều có sân thượng, lan can thưa thớt, rèm trúc màn sa, ban đêm gió thổi trăng lên thưởng thức giai nhân, tuyệt không thể tả. Trên sân thượng phần lớn trồng hoa cỏ, có hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, có hoa dành dành thơm ngát say lòng người, nhưng trồng hoa lan thì chỉ có một nhà.
Lữ Đại nói cảm ơn, đi tới chỗ không người rồi biến thành chim hỉ thước bay qua mặt sông, thu cánh dừng ở trên sân thượng trồng đầy hoa lan kia.
Trong phòng vang lên tiếng cười lả lướt của nữ tử, Tiểu Hỉ Thước ẩn nấp thân hình, bay vào chỉ thấy một đôi nam nữ quần áo xộc xệch đang ở trên giường thân thiết. Nam tử kia cũng xấp xỉ cỡ tuổi Giang Bình, chắc hẳn chính là Đào Quý Hiên, hắn luồn một tay vào dưới váy nữ tử xoa x0a nắn nắn, trên khuôn mặt có mấy mảng hồng, là dấu môi của nữ tử.
Luận về mặt mày thì hắn không tinh anh bằng Giang Bình, cũng không nhìn ra khí chất tài tử nho nhã, không khác gì những thiếu niên lỗ m ãng trên đường.
Lữ Đại có chút thất vọng, nhìn thấy nữ tử có lúm đồng tiền thật sâu vô cùng ngọt ngào.
Hai người náo loạn một hồi, Đào Quý Hiên ngồi dậy, nhìn sắc trời rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nàng trở về đi, ta còn mấy bài văn muốn viết.”
Nữ tử ôm cánh tay của hắn, nũng nịu nói: “Ta không về đâu, chàng viết của chàng, ta cam đoan không quấy rầy chàng, được không?”
Đào Quý Hiên đưa tay nhéo khẽ mặt nàng, cười nói: “Nàng ở đây, dù không nhúc nhích hay không nói một tiếng thì trái tim ta cũng không yên nổi.”
Nữ tử thản nhiên cười nói: “Ta sẽ dỗ chàng, ai biết buổi tối có người nào khác đến đây không?”
Nàng thở dài, vẻ mặt có chút u buồn, nói: “Không phải ta quấn quít chàng, thật sự là gần đây không yên ổn, rất nhiều nữ tử trong một đêm biến thành bà già. Ta thật sợ người kế tiếp chính là ta, chàng ở cùng ta, ta sẽ không sợ.”
Sắc mặt Đào Quý Hiên khẽ thay đổi, cởi vòng gỗ đàn hương trên cổ tay xuống, nói: “Đây là bảo vật mà cao tăng Hàn Sơn tự đã trì chú, có thể trừ tà chiêu phúc, nàng đeo vào, tà ma kia sẽ không dám tới gần nàng.”
Nữ tử đeo chuỗi châu lên, dường như an tâm hơn một chút, lưu luyến không rời nói: “Vậy chàng làm việc đi, ta đi đây.”
Đào Quý Hiên tiễn nàng ra cửa, nhìn nàng lên kiệu rời đi, vừa xoay người lại trên mặt đã lộ vẻ hoảng sợ, chạy lên lầu đẩy một cánh cửa phòng ra. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào gian phòng, trên một chiếc bàn có ngăn sách bằng gỗ hoa lê rõ ràng bày một ống bút màu đỏ bằng men.
Lớp men màu trắng màu xanh trông giống như làn da tái nhợt của con người, con bướm đỏ tươi diễm lệ đang thưởng hoa lấy mật, nhẹ nhàng nhảy múa, giống như được phác thảo từ cây bút dính máu.
Đào Quý Hiên vén vạt áo, quỳ xuống trước thư án, giống như trên bàn không phải đặt ống bút mà là linh vị của tổ tông hắn.
Hắn cầu xin: “Tiền bối, ngài dừng tay lại đi, còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì đại họa cũng sẽ ập đến!”
Ống bút không hề phản ứng, khoảnh khắc trời tối xuống, một luồng khí lạnh như băng lướt qua mặt, Đào Quý Hiên té xỉu trên mặt đất.