Chiếc xe của Tất Doãn dừng ngay thành cầu, anh nhìn đồng hồ, mắt nhìn phía xa xa, thành phố đã lên đèn.
" Sơ nhi không cho gặp ba, lão nương tự đi tìm"
A Phù lầm bầm đi tới, khuôn mặt đáng yêu cỏ vẻ bất mãn, không chú ý liền đâm vào chân Tất Doãn, khiến cục bông tròn bật ra sau, bàn tọa đập xuống đất.
" Đau chết ta rồi......"
Bé con oán than , ngồi dậy xoa cặp mông của mình, Tất Doãn ngay lập tức chú ý, quỳ xuống trước mặt cô bé.
"Còn không phải do ngươi đυ.ng trúng lão nương???"
A Phù tức giận hai tay nhỏ bé vỗ mạnh vào mặt anh. Tất Doãn đồng tử giản nở, tay mạnh mẽ bế A Phù lên.
" Xú nam nhân....bỏ lão nương xuống. Nếu không là liền gọi Sơ nhi đến hạ chết ngươi"
Cái miệng bé nhỏ của A Phù không ngừng oan oan kêu lên. Tất Doãn nghe câu vừa rồi lập tức thả bé con xuống. Giọng ảm đạm hết mức...có vẻ muốn dò xét xem đây mà?
" Nhóc con, mẹ ngươi tên gì?"
" Mẹ lão nương là Tố Sơ, khắp hắc đạo tôn sùng thường gọi là Khiết Hinh lão đại"
A Phù tự hào nhắc về mẹ mình, tay móc trong túi ra chiếc điện thoại, bàn tay nhỏ bé ấn ấn trên màn hình đưa lên mắt anh là bức hình cô chụp cùng A Phù. Trong tấm hình cô thật xinh đẹp biết bao, váy cưới bồng bềnh vừa kin, vừa hở, vừa xinh đẹp, vừa quý phái
Tất Doãn bần thần nhìn qua đứa nhỏ, là con của Tố Sơ....
Đang lúc tình hình căng thẳng thì bụng A Phù bắt đầu kêu lên biểu tình liên tục. Bé con nhỏ nhắn xoa xoa bụng đói của mình, tầm bắn bản thân ngốc nghếch , bỏ nhà ra đi nhưng lại bỏ quên cả túi tiền.
" Bé con, ta dẫn con đi ăn"
A Phù phồng má, vẻ mặt suy nghĩ quyết liệt khiến anh không khỏi tan chảy.
" Được, lão nương đi cùng ngươi"
Sau đó A Phù mặc anh bế đi ăn, lần đầu bé con được bế đó nha, phấn khích lắm nha.
Tố Sơ lùng bùng tìm con khắp nơi, khiến cả khách sạn náo loạn cả lên. Cha cô càng sốt ruột không kém, cháu ngoan của ông thường ngày không mất tích lâu như thế. Cô vuốt tóc ngược ra sau, bộ dạng thảm hại vô cùng.
" Khiết Lão Đại, có người nhìn thấy tiểu chủ ở nhà hàng Ốc Tây Bình"
" Lập tức truy tới"
____
" A Phù à, ba con đâu?"
Anh thâm dò, cẩn thận múc từng muỗng mì cho vào miệng bé con. Nhắc tới cha, A Phù liền nhăn mày nhúm môi.
" Lão nương cũng vì đi kiếm ba mà lạc vào tay ngươi đó"
Anh nén cơn cười, điểm khăn giấy lau sạch vệt sốt bên môi bé con. A Phù cắn cắn môi, vẻ mặt đầy ủy khuất.
" Từ nhỏ lão nương đã không có ba, Sơ nhi lại không cho lão nương gặp. Khắp giới nghành ai cũng bảo A Phù là con hoang...ô...ô....Lão nương có ba, ba còn rất tài giỏi....ô ô...."
Anh chua xót nhìn đứa con mình khóc, anh lẽ ra nên giữ cô lại, ít ra không tổn thương đến A Phù.
" A PHÙ!!! CON MAU RA ĐÂY CHO TA"
Tiếng loa vang lên từ đầu bên ngoài phòng riêng khiến A Phù giật phắng mình chui vào áo của Tất Doãn, bé con ôm chặt lấy anh mà ứa nước mắt.
Tất Doãn không quay đầu lại, giọng nói này khiến tim anh đập không ngừng, lần đầu Lão Đại như anh cảm giác như thế. Vừa sợ, vừa mừng, tim dâng lên ngàn thương nhớ....
Tố Sơ mở cửa phòng anh bước đến gần anh, bóng dáng anh quay đối lập khiến cô không nhìn rõ, trong lòng có chút khó chịu.
" A Phù, con không mau ra đây, ta liền dẫn con gặp ba"
Bé con trong lòng anh đã kích động, khó khăn mà ngọ nguậy. Anh lại thêm trầm mặc, cố ý đợi cô động thủ.
" A Phù, ba con hiện đang ở thành phố này, con không muốn gặp sao?"
Lần này Tố Sơ đánh ngay trọng điểm của bé con rồi, A Phù liền từ trong lòng anh nhào ra.
" Muốn...A Phù muốn"
Tố Sơ nhìn bé con liền nhào đến ôm chầm khiến A Phù nhỏ bé đành phải ôm mẹ mình an ủi...
" Cái con bé hư này, con sao có thể bỏ đi thế hả?"
Mấy con hít hít cái mũi , đáng thương nhìn cô...
" Sơ nhi, sau này con không dám đi nữa....mẹ đừng tức giận....A Phù chừa rồi..."
Khuôn mặt cô đã ướt đẫm sau lớp mặt nạ, buông bé con ra cô mới phát hiện sự xuất hiện của người khác...
" A Phù, con đi với ai vậy?"
" Là xú nam nhân tốt bụng, hắn dẫn con đi ăn"
( Doãn ca ăn ở tốt, đến con nó còn chê)
Cô cau mày nhìn con mình, đứa bé này lây nhiễm tính tự cao, độc miệng của ai rồi?
" Cảm ơn anh đã giúp con tôi, không biết có thể đáp lễ điều gì?"
Bóng dáng quen thuộc, hơi thở nhớ thương. Người đàn ông này khiến cô có chút run sợ...
" Tố Sơ, chín năm trước em chết ở biển máu người, sau đó được Mặc Phiến cứu thoát, từ người của tôi biến thành người của Hồng Liên Xã. Ba năm ở lại làm cánh tay phải của hắn thì thay tên đổi họ, từ Tố Sơ đại tỷ biến thành Khiết Hinh Lão Đại, giang sơn hắc đạo danh tiếng không kém , cả khuôn mặt cũng giấu đi. Khiến tôi ba năm dằn vặt, ba năm đâu khổ, vì cảm thấy luôn có lỗi với em. Em trở về, sau ngủ với tôi thì biến mất không một vết tích, cả con của tôi cũng giấu đi...."
Cô giữ khuôn mặt bình thản, tim đã muốn nhảy ra từ l*иg ngực khi nghe tiếng anh.
Cô ôm lấy A Phù giục người đưa con bé ra ngoài...
" Tất Doãn, đứa bé đó là con tôi. Dù chúng ta có con với nhau thì đã sao? Còn những chuyện vừa rồi tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì?"
Anh xoay ghế lại, môi nhếch lên đáng sợ...
" Em có dám tháo mặt nạ chứng minh?"
.....