Chương 8

Ta không hề phát hiện ra cổ mình bị nổi một mảng mẩn đỏ.

Khi bị Diêm Trạm bế lên giường nhỏ mới cảm giác được toàn thân mình ngứa ngáy.

Lão thái y chẩn mạch xong, kê đơn thuốc rồi đứng dậy nói:

"Lệnh phi nương nương do quá sợ hãi cho nên mới bị nổi mẩn."

"Tốt nhất mấy ngày tới Hoàng thượng nên giữ khoảng cách với nương nương."

Nam nhân không hiểu: "Tại sao?"

"Bởi vì nguồn gốc của sự sợ hãi này đến từ ngài, nương nương đối với ngài có chút sợ hãi."

Không hổ là thái ý trong cung, bảo sao hắn càng đến gần ta, cổ ta càng ngứa.

Diêm Trạm nhận lấy thuốc từ tay Xuân Hoa với vẻ mặt u ám. Nhưng hắn khăng khăng đòi đút cho ta uống bằng thìa.

"Ngay cả nàng cũng sợ trẫm sao? Nhưng rõ ràng trước đây mười ngón tay chúng ta đan vào nhau cũng vẫn khỏe mà."

Ta chịu đựng cảm giác ngứa ngáy cúi đầu đến gần hắn, lại vô tình làm đổ thuốc trên tay hắn.

Thứ nước thuốc màu đen làm bẩn tay áo hắn, mà mặt ta cũng sắp sưng thành đầu heo.

Lúc trước ta hoàn toàn xem hắn là muội muội, làm sao có thể liên tưởng hắn với tên điên gϊếŧ người như ngóe đó chứ?

Xuân Hoa không nhìn nổi nữa, cứng rắn ngắt lời.

"Hoàng thượng, để nô tỳ làm đi, hôm nay nương nương quả thật là đã bị hoảng sợ."

Diêm Trạm cau mày không vui, quay người phất tay áo đi.

Ta soi gương thấy vết mẩn đỏ lan khắp mặt, quả thật không nghĩ tới mình lại sợ hãi đến thế.

Xuân Hoa vỗ vai ta an ủi:

"Nô tỳ biết nương nương nhất định là nghe được lời đồn đại trong cung nên mới sợ Hoàng thượng như vậy."

"Chứ ngài ấy không kinh khủng như lời đồn đâu."

"Con của Hoàng đế sinh ra cũng chưa chắc là con cháu của Hoàng đế đâu."

Cả đêm không ngủ, Xuân Hoa kể cho ta nghe tất cả những gì nàng ấy biết.

Mà cảm giác ngứa ngáy trên người ta cũng dần dần biến mất.

Xuân Hoa đã đi theo Diêm Trạm nhiều năm, là ám vệ đắc lực nhất bên cạnh hắn, lại bị phái tới làm tỳ nữ thϊếp thân cho ta. Nàng ấy nói hắn có thể bò ra khỏi đống thi thể, biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có thể coi là vô cùng may mắn.

Mà sở dĩ hắn cải trang thành nữ nhân trốn trong lãnh cung là để tránh vụ ám sát đã được lên kế hoạch từ lâu.

Không có đam mê kỳ lạ, cũng không phải chó điên.

"Nhưng ta đã mắng rất nhiều lời khó nghe trước mặt ngài ấy ..."

"Nương nương, Hoàng thượng thích người, sao có thể vì những câu nói đó mà trừng phạt người."

Thái y một ngày đến Thúy Ngọc Hiên ba lần chỉ để chữa trị chứng bệnh kỳ lạ khó gặp của ta.

"Vất vả cho lão nhân gia ngài rồi." Ta xấu hổ đứng ở cửa tiễn ông về.

Ông lão râu tóc bạc trắng cười lắc đầu: "Nương nương là người có phúc, thần còn chưa bao giờ thấy Hoàng thượng để tâm đến một vị phi tử nào đâu."

Nhưng kể từ ngày đó ta bị nổi mẩn đỏ, không thấy Diêm Trạm đến đây nữa.

Ta nghĩ ta nợ hắn một câu xin lỗi.

Ngủ một giấc đến trưa, ta từ trong chăn đứng dậy, vừa ngồi trước tấm gương đồng thì đã có người đứng sau lưng ta.

Ta tưởng đó là Xuân Hoa nên cười đẩy nàng ấy ra.

"Không phải đã nói với muội, ta chỉ là một người nhà quê thô kệch, không cần hầu hạ ta mặc y phục, ta có thể tự mặc."

Nhưng khi quay người lại nhìn thấy trên thái dương của người nọ được quấn một đóa hoa Thược Dược.

"Tỷ tỷ, tỷ có khá hơn chút nào không, muội muội đã lâu không gặp tỷ, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đau thắt." Vẫn là giọng nói trầm khàn đó, nhưng lại biến về khuôn mặt của Thược Dược.

Trên cổ tay hắn vẫn còn đeo chiếc vòng tay lúc đầu ta tặng.

Diêm Trạm sợ ta nhìn thấy hắn sẽ tái phát nên đã mặc nhu quần, thoa son đến gặp ta.

Chẳng qua lòng bàn tay hắn nóng đến mức khiến ta lại đỏ mặt.

"Diêm Trạm, thật xin lỗi."

Ta bị hắn giam trên chiếc ghế bằng gỗ lim, giọng bị nghẹn lại trong cổ họng, gần như yếu ớt.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại tiến thêm một bước.

Giữa lúc răng môi chạm nhau, ta nghe thấy hắn thở gấp với nụ cười trên môi.

"Không sao, ta tha thứ cho tỷ"

Một đêm xuân tiêu, ta triệt để biết được sức mạnh cánh tay cường tráng của người nam nhân này.