Chương 1: Ngu Huyền Lăng

Ngu Huyền Lăng chưa bao giờ nghĩ đến nàng đã tu luyện đến cảnh giới này rồi thế nhưng còn bị người có thể phong bế linh lực

nàng nhẹ nhàng giãy dụa ngón tay, ân....trói đến thật là chặt.

Nàng đường đường là một tu sĩ Đại Thừa, trên đời này còn có người có thể phong bế được linh lực của nàng chắc chắn là một nhân tài.

Cho nên là đó ai? người nọ vì cái gì muốn làm như vậy?

Trong lúc Ngu Huyền Lăng đang nghi hoặc hết sức, phía trước một người chậm rãi đi tới, người nọ đi rất chậm, phảng phất mỗi bước đi đều là nặng đến ngàn cân.... Ngu Huyền Lăng khẽ nhíu mày, kia..... Đó nhưng mà là một người nam nhân.

Cũng không phải là nàng xem thường nam nhân, mà là ở trong Huyền Vũ Đại Lục có rất ít nam tử đột phá được đến cảnh giới Nguyên Anh, nhưng đối với người nam nhân ở trước mặt này, nàng thế nhưng liền nhìn không thấu được tu vi của hắn.

Người nam nhân gao gắt nhìn chằm chằm Ngu Huyền Lăng, đi đến trước mặt của nàng, rất gần, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng trên người của hắn.

Nam nhân cúi đầu nhìn đến nữ nhân này đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn. Thấy nàng nhìn đến chính mình lộ ra vẻ nghi hoặc cùng bối rối, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm.

" Như thế nào? Tiên Tử Huyền Lăng đúng thật là hay quên sự, không nhớ rõ Lục mỗ ? "

Họ Lục? Ngu Huyền Lăng ánh mắt chợt lóe sáng, cẩn thận đánh giá trên người nam nhân này, khác với các nam tu khác thích ăn mặc trường bào, trên người hắn mặc một cái trang phục màu đen tu thân võ sĩ.

Thoạt nhìn rất là phong lưu, phóng khoáng lớn lên lại đẹp nhưng tất cả những người nam nhân ở trong giới tu tiên đều có ngoại hình rất thanh tú, vì vậy cái này cũng không tính là cái gì ưu thế. Chính là nam nhân ánh mắt kiên định, đôi mắt màu đen nhánh thâm thúy, phảng phất lấp lánh như sao trời, ẩn chứa lửa nóng không thể che đậy.

Đúng vậy, người nam nhân này thoạt nhìn mặt ngoài thì thâm trầm lạnh nhạt, nhưng lại như cũ không che giấu được nội tâm sóng gió động trời.

Họ Lục.....vẫn là như vậy một cái mỹ nam, nàng không nên quên mất. Chính là Ngu Huyền Lăng thực sự không nhớ rõ...

Nhìn thấy Ngu Huyền Lăng ngày càng trầm mặc không nói, ánh mắt của nam tử càng ngày càng đen tối, ẩn cuốn lên một một cơn lốc xoáy như là muốn đem một người không có lương tâm như nàng xé nát thành từng mảnh

Nhìn đến hắn tức giận Ngu Huyền Lăng trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ.....a.....xong đời!!!

Nàng vội vàng lấy ra một ánh mắt nhu tình, duỗi tay nhẹ nhàng xoa mặt mày của hắn còn ẩn ẩn liếc mắt đưa tình mà vuốt ve hai cái:" Ta sẽ như thế nào quên đâu?" nói xong nàng liền tiến về phía trước, dùng cái ngực hoàn mỹ mà mềm mại của mình nhẹ nhàng chạm vào chiếc ngực kiên cố của hắn.