Thẩm Mạt bất ngờ ngẩng đầu, làm sao anh ta biết được Lý Chí Cao đối xử với cô như thế nào?
Thường Thanh chăm chú nhìn Thẩm Mạt một lúc, duỗi hai bàn tay to về phía cô.
“Tin tưởng tôi.”
Tay Thường Thanh rất lớn, rất thô ráp, lòng bàn tay đều là vết chai, thế nhưng móng tay lại được cắt tỉa rất sạch sẽ.
Hai bàn tay xoắn chặt của Thẩm Mạt có hơi buông lỏng, nhìn chằm chằm Thường Thanh một lúc mới đưa một tay đặt lên.
Có vài thứ cô trốn không thoát, thay vì cuối cùng bị ép buộc, có lẽ cố gắng vâng lời anh một lần sẽ bớt đau đớn hơn.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Thẩm Mạt được hai bàn tay to lớn thô ráp đó bao bọc.
Khuôn mặt Thường Thanh tràn đầy nụ cười, anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, thật lâu không có buông ra.
Anh không thổi tắt ngọn nến đỏ, mà buông màn giường xuống, rồi kéo Thẩm Mạt ngồi lên giường.
Màn được làm bằng vải bông, ánh sáng hầu như không thể xuyên qua, thậm chí không thể nhìn thấy rõ biểu hiện của người đối diện.
Điều này làm cho Thẩm Mạt yên tâm hơn một chút, nếu như trực tiếp phơi bày dưới dánh nến, e rằng cô thực sự sẽ chịu không nổi.
Lần thứ hai Lý Chí Cao cùng với cô sinh hoạt vợ chồng, hắn thắp đèn trong phòng sáng trưng, thậm chí buộc cô phải mở chân ra để hắn có thể nhìn rõ vì hắn không thể vào được, hắn ta đổ lỗi cho cô không cho hắn vào.
Một bàn tay rơi vào trên mặt Thẩm Mạt, cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Đừng sợ.”
Bàn tay tuy rằng thô ráp nhưng lại cực kỳ dịu dàng vuốt ve mặt cô, một ngón tay lướt qua môi cô, rồi quay lại và nhẹ nhàng miết nó.
“Thẩm Mạt, tôi muốn ôm em.”
Thường Thanh nghiêng người về phía trước, nhìn về gương mặt trong bóng tối của Thẩm Mạt.
Thẩm Mạt không gật đầu, cũng không có cự tuyệt, chỉ là rũ mắt, bộ dáng mặc người đoạt lấy.
Thường Thanh thở dài, vẫn là tiến về phía trước ôm lấy Thẩm Mạt.Đây là người phụ nữ mà mấy năm nay anh ngày nhớ đêm mong, anh không thể vội vàng.
Không có hành động nào khác, chỉ là một cái ôm lặng lẽ.
Hô hấp Thẩm Mạt có chút ngưng trệ, trong mũi toàn là hơi thở của người đàn ông, rất gần, vây quanh cô. Cằm anh để trên xương bả vai cô, nhẹ nhàng ma sát, vòng tay anh ôm lấy eo cô, thật chặt.
Đêm đầu hè vốn là hơi lạnh, nhưng Thẩm Mạt lại cảm thấy rất nóng.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông so với cô nóng hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát, nơi hai người dán vào nhau đã có chút ẩm ướt, Thẩm Mạt không thoải mái di chuyển, Thường Thanh hơi hơi buông cô ra.
“Nóng?”
Thường Thanh cười khẽ một tiếng, một tay chạm vào cổ áo Thẩm Mạt, cởi một nút thắt.
Bàn tay tiếp tục hướng xuống dưới, cởi ra nút thắt thứ hai, một ngón tay hơi mở ra thành hình lục giác ngắn lướt qua dây áo yếm, Thẩm Mạt bởi vì sự đυ.ng chạm đó mà toàn thân run lên, bắt lại cổ áo.
“Thường Thanh, tôi…”
“Đừng sợ, bằng không em sờ tôi, được không?”
Trong lời nói Thường Thanh vẫn mang theo ý cười, anh nắm lấy tay Thẩm Mạt để lên vùng ngực trần, nó nóng đến nỗi làm Thẩm Mạt co rúm người lại muốn rút tay ra, thế nhưng sức lực cô không lớn bằng anh, bàn tay cô bị anh ấn giữ chặt chẽ.
“Em cảm nhận được nó không?”
“Cảm nhận được cái gì?” Thẩm Mạt vẫn còn phí công giãy dụa.
“Tim của tôi đập còn nhanh hơn em.”
Tay Thẩm Mạt ngừng lại, dưới lòng bàn tay là một mảng da thịt, quả thật có vật gì đang nhảy nhót, tốc độ nhanh đến nỗi trong chốc lát cô đã quên, đó là vị trí của trái tim.
“Tôi còn hồi hộp hơn cả em, nếu không…tôi cũng sẽ không ở trong sân…Tôi sợ tôi nhất thời kí©h thí©ɧ sẽ làm tổn thương đến em.”
Thấy Thẩm Mạt không giãy giụa nữa, Thường Thanh bắt đầu xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé, còn đưa lên bên miệng hôn một cái.
Quả nhiên, cô lại bắt đầu tránh, Thường Thanh thừa dịp bèn mở thêm hai nút thắt.
Dưới ánh sáng mờ ảo, cái yếm lụa màu xanh nhạt cũng tựa như làn da của cô, đều lóa mắt.