Chương 23

Tối hôm đó, bọn họ đều có chút mệt mỏi, hiếm thấy không có sinh hoạt vợ chồng, chỉ ôm nhau ngủ.

Hôm sau, Thường Thanh dậy sớm, nói chuyển đến đây muốn mời các anh em một bữa, cũng danh chính ngôn thuận giới thiệu Thẩm Mạt với bọn họ, đây mới là quan hệ thật sự.

Thẩm Mạt suy nghĩ 1 chút, cảm thấy cũng phải, công việc Thường Thành là ở thành phố, hiện tại chuyển đến đây, mời bọn họ 1 bữa là chuyện đương nhiên.

Về phần quan hệ…

Quên đi, nghe theo ảnh là được.

Thường Thanh nhìn đồng hồ, còn vài chục phút nữa Trần tẩu sẽ tới, anh thật sự bật đèn lên để xem Thẩm Mạt trông như thế nào.

Mới sáng sớm, Thẩm Mạt bị Thường Thanh liếʍ không ngừng, anh nói thời gian quá ít, một lát nữa Trần tẩu sẽ tới nên chỉ ôm cô, dùng đầu lưỡi quét mạnh toàn bộ thịt non màu mỡ và khe suối của cô, thậm chí còn mυ"ŧ “chụt chụt”.

Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Thẩm Mạt sốt ruột không thôi, thế nhưng Thường Thanh mυ"ŧ càng chặt hơn, còn dùng đầu lưỡi trêu chọc viên trân châu của cô, kết quả lúc Trần tẩu bảo Tống Thuận đi ăn điểm tâm, cũng là khi cô run rẩy đạt cao trào.

Sau đó Thường Thanh vỗ vỗ đũng quần đang phồng lên của mình, cười đi rửa mặt.

Thẩm Mạt bất kể eo vẫn còn đang bủn rủn, mau chóng đứng dậy lau sạch dịch thể trên người, mặc quần áo tử tế, sau đó ra ngoài chào Trần tẩu.

Trần tẩu mang đến bữa sáng phổ biến nhất của Bành thành, là súp cay và bánh rán, đều nóng hôi hổi.

Thẩm Mạt rửa mặt xong, mau chóng đi ăn sáng.

Từ khi cha cô đi tù, cô chưa bao giờ ăn bữa sáng kiểu này. Lúc trước cha thường dẫn cô đến những quầy hàng, xếp hàng từ sớm, chỉ để uống một bát canh nóng bốc khói và ăn bánh rán vừa chín tới.

Bây giời, người đàn ông bên cạnh cô đã từng chút một lấy lại tất cả những gì cô đã đánh mất, khiến Thẩm Mạt bất giác cảm thấy đôi mắt có chút nóng.

“Thường Thanh muốn tôi nấu thêm vài món, cho nên hôm nay tôi mua đồ ăn hơi nhiều, đây là danh sách, Thường tẩu xem thử.”

Thẩm Mạt hơi hơi sửng sốt, có vẻ như sau này anh muốn cô phụ trách chuyện tài chính trong gia đình rồi.

Nhận lấy danh sách, Thẩm Mạt nhìn trên đó viết các loại rau dưa, thịt cá, số lượng giá cả đều ghi rõ ràng. Thẩm Mạt gật đầu, để qua một bên, để Trần tẩu đi làm.

Sau đó, Thẩm Mạt gọi Tống Thuận qua.

“Cậu xem xem, rồi cầm danh sách này ra chợ kiểm tra xem giá cả có chênh lệch quá nhiều không, ít quá thì thôi, nếu quá nhiều thì nói cho chị biết.”

Tống Thuận gật đầu, nhận lệnh rồi rời đi.

“Xem ra Mạt Mạt của chúng ta là một tay quản gia tốt nha, chỉ là gia đình chúng ta kinh doanh quá nhỏ, lãng phí tài năng của Mạt Mạt rồi. Nếu như em ở nhà cảm thấy buồn chán, có thể ra ngoài tìm việc gì đó làm cho khuây khỏa.”

Thường Thanh nhìn Thẩm Mạt sắp xếp Tống Thuận rời đi, cười ha hả ngồi vào bên cạnh, ôm lấy cô.

“Em có thể làm việc gì chứ?”

Thẩm Mạt thở dài, cô biết chữ từ năm 3 tuổi, đến năm 15 tuổi cũng đã học được không ít, cả đông lẫn tây đều có đọc qua, nhưng nếu thật sự vận dụng để làm việc, cô lại thấy mù mờ.

“Cha chúng ta trước đây không phải mở toàn soạn báo sao? Sau đó, tòa soạn báo đã được công ty Vĩnh Cửu sang lại làm tạp chí thương mại, em chỉ cần biết vẽ, anh có thể giúp em tìm việc làm.”

“Cha chúng ta?”

“Không phải cha chúng ta sao?” Thường Thanh cười, hôn lông mày Thẩm Mạt một cái.

“Anh có quan hệ với hãng buôn Vĩnh Cữu sao?” Thẩm Mạt biết Vĩnh Cữu là hãng buôn lớn nhất ở Bành Thành, cô chỉ không biết “anh nông dân” của cô vậy mà lại có quan hệ với hãng buôn Vĩnh Cữu nha.

“Có quan hệ.”

Thường Thanh cười giảo hoạt, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Mạt đặt lên đũng quần của mình, cự long sáng sớm đã thức tỉnh, vẫn còn đang ngóc đầu.

“Em liếʍ nó, anh sẽ nói cho em biết.” (~‾⌣‾)~

Thẩm Mạt cắn môi, nhìn vào đũng quần đã được căng lên thành cái lều trại nhỏ.

Thường Thanh thích liếʍ “em gái” của cô, cô rất thích và hưởng thụ, bây giờ anh muốn cô liếʍ “em trai” của anh, nhưng cô lại có chút do dự…Cô cảm thấy làm như vậy, Thường Thanh sẽ…coi thường cô.

Thấy Thẩm Mạt lưỡng lự, Thường Thanh nắm lấy tay cô, bỏ vào trong đũng quần, để cô cầm lấy thân rồng cứng rắn.

“Nếu em không muốn cũng không sao, nhưng anh đã rửa sạch rồi.”

Rõ ràng là Thường Thanh rất mong đợi, Thẩm Mạt lại cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, thấy cửa sân trong đã đóng, nhanh chóng cúi xuống mở quần của Thường Thanh, liếʍ đầu rồng đang ngẩng cao một cái.

Sau đó Thẩm Mạt nhanh chóng thẳng lưng, đưa tay lau miệng, nhưng lại bị Thường Thanh ôm vào lòng, hôn lên.

Thẩm Mạt giãy giụa, nhưng Thường Thanh không có buông tha, vừa hôn vừa nắm lấy bàn tay của cô di chuyển, làm cho thằng nhóc nhỏ càng ngày càng “mập” thêm ra, làm được một lúc anh mới buông môi cô ra.

“Em sợ gì? Anh liếʍ em, hôn em em có trốn đâu. Hiện tại nếu em liếʍ anh, anh cũng không chê em mà. Giữa chúng ta đừng nghĩ xấu hổ hay không xấu hổ, muốn cái gì cũng đều được.”

Dứt lời, Thường Thanh buông Thẩm Mạt, bước nhanh đến cửa sân trong, đóng chốt cửa.

“Lát nữa Trần tẩu muốn vào lấy đồ thì sao?” Thẩm Mạt vừa nhìn là biết Thường Thanh muốn làm cái gì rồi (;¬_¬)

Nhưng mà Thường Thanh cười hề hề giảo hoạt, bảo cô đừng để ý.

“Trần tẩu là người từng trải, sao lại không hiểu chứ?”

Thường Thanh đi thẳng về phía Thẩm Mạt, kéo quần xuống phân nửa, bày ra cự long đang ngóc đầu lên đầy kiêu hãnh trước mặt Thẩm Mạt.

Thẩm Mạt liếc nhìn Thường Thanh, biết anh đang nghĩ gì, nhưng không nói ra được.

“Anh nói nếu em liếʍ anh một chút thì anh sẽ cho em biết anh với hãng buôn Vĩnh Cửu có quan hệ gì.”

Thẩm Mạt duỗi ngón tay xẹt qua qυყ đầυ sáng bóng, cự long run rẩy nảy lên trở lại.

Thường Thanh cười trầm thấp, đứng dậy đứng đối diện Thẩm Mạt. Thẩm Mạt đang ngồi, cự long vừa lúc ở ngay trước mặt cô.

Thẩm Mạt liếʍ môi vài cái, sau đó nhanh chóng hôn lên từng đường gân xanh trên thân rồng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thường Thanh.

Hơi thở Thường Thanh có chút gấp gáp, dáng vẻ này của Thẩm Mạt thật sự khiến anh muốn hung hăng nhét cả con rồng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhưng anh biết chuyện này không nên vội vàng, anh phải để cô chấp nhận anh.

“Tục ngũ nói, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập (*), loại hãng buôn lớn như vậy đường sáng hay đường tối đều có đi cả, anh chính là giúp bọn họ đi con đường tối.”

Thường Thanh ấn qυყ đầυ xoa xoa khóe miệng Thẩm Mạt, Thẩm Mạt không có né tránh, cũng không có thẹn thùng, ngược lại rất nghiêm túc nhìn anh.

“Rất nguy hiểm đúng không?”

“Ừ.”

Thường Thanh áp qυყ đầυ vào môi Thẩm Mạt, vất vả kiềm chế xúc động muốn cắm thẳng vào miệng cô.

“Cho nên đừng xài tiền bậy bạ nha, toàn là anh dùng liều mạng kiếm về đó!”

Thẩm Mạt hé miệng, ngậm lấy đầu rồng to lớn, dùng đầu lưỡi chọc chọc mã mắt, khiến cho cả người Thường Thanh đều run lên.

Sau đó cô từ từ há to miệng nuốt toàn bộ qυყ đầυ vào miệng, cẩn thận không để răng cắn va phải, chầm chậm phun ra nuốt vào.

Toàn thân Thường Thanh căng chặt, anh nắm lấy tay Thẩm Mạt đặt lên hai túi da, để cô xoa nắn.

Thẩm Mạt chưa bao giờ hầu hạ đàn ông như vậy, trước đây cô cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để hầu hạ 1 người đàn ông. Nhưng người này là Thường Thanh, cô muốn nhìn thấy anh dưới sự trêu chọc của cô mà cau mày, thân thể căng chặt, lửa dục khó nhịn.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Thẩm Mạt không biết phải như thế nào, thật lâu sau, cô chỉ nuốt được một nửa thân rồng, mà Thường Thanh thỉnh thoảng không khống chế được đâm vào cổ họng cô.

Thấy cô muốn nôn, viền mắt ướŧ áŧ, Thường Thanh trực tiếp đẩy cô ngã trên ghế dài, kéo quần của cô xuống, cắm vào.

***

(*) Nguyên văn: [Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, người không kiếm thêm thu nhập thì không giàu]