hoắc văn đình đứng lên, cảm thấy anh không cần đối với bọn họ nói những lời vô nghĩa nữa, khi cùng lí tu đi tới cửa, bị hoàng tư hàm gọi lại.
“series ‘moonlight’ do công ty của ta phụ trách, ta sẽ tự phụ trách quay chụp. như vậy các vị cũng sẽ yên tâm đi!” hoàng tư hàm cười nói.
“cám ơn! thật sự thực cám ơn anh!” lí tu nói.
—-_—-_—-
hoắc văn đình về đến nhà, đẩy cửa phòng ngủ, thấy thương thừa tuấn cuộn chăn, lui ở một bên ngủ vù vù. cởϊ áσ khoác trên người ra, hoắc văn đình nằm lên giường.
“ân ~~” cảm thấy bên cạnh có người nằm xuống, thương thừa tuấn theo bản năng dựa qua.“đình ~~ em rất yêu anh…… anh đừng vứt bỏ em……” mồm miệng không rõ nói.
“sẽ không! anh sẽ không vứt bỏ em!” đau lòng đem người ôm vào trong ngực.“em cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần vui vẻ sống trong thế giới của em là được. anh sẽ thương em, yêu em, bảo hộ em, em chỉ cần làm chuyện em muốn là được.” anh sẽ không làm cho em cô đơn một mình.
một ngày mới
chu mạn sâm ghé vào cửa số nhà mình nhìn thấy hoắc văn đình lái xe rời đi, vì thế đeo giầy chạy xuống lầu.
“thừa tuấn? thừa tuấn? cậu ở đâu?” chu mạn sâm đi vào nhà hô to vài tiếng, không thấy ai trả lời mình, liền đi tìm từng phòng. thẳng cho tới khi nghe thấy âm thanh trò chơi điện tử từ một phòng thoát ra, chu mạn sâm mới tìm được thương thừa tuấn đang quỳ rạp trên mặt đất chơi game.
nhìn thương thừa tuấn mặc quần áo thể thao, đeo kính đen gọng to, hai chân đi co lên, chu mạn sâm ôm lấy khung cửa hít sâu mấy cái, mới cố lấy dũng khí đi vào.“thương thừa tuấn!” lớn tiếng kêu lên.
“a!” thương thừa tuấn bị kinh hách, vứt bỏ máy chơi game, nhảy dựng lên. nhặt mắt kình rơi trên đất, thấy người tới liền vui vẻ kêu lên:“sâm ca! sao anh qua đây!” chạy tiến lên.
chu mạn sâm trừu khóe mắt cùng khóe miệng, ngăn thương thừa tuấn nhào tới bên mình, nói:“cậu đừng kêu ‘sâm ca’, tôi không thích ứng. cậu bảo tôi lão chu, tôi gọi là cậu lão thương là được! như vậy sẽ thân thiết hơn.” giải thích nói.
“được!” nở một nụ cười thật tươi.
nga, trời ạ! ông trời của ta! chu mạn sâm ôm đầu. sao người này lại ăn mặc thành cái dạng này, nhưng cười lên vẫn dễ xem như vậy. xem ra lí tu kia nói đúng, cậu ta cười là từ nội tâm phát ra, cho nên vô luận bộ dáng bề ngoài của cậu ta ra sao, nụ cười kia vẫn như trước động lòng người.
“uy, lão thương!” chu mạn sâm ôm cổ thương thừa tuấn.“chẳng lẽ cậu không có quần áo ở nhà?” đường đường siêu sao quốc tế thương thừa tuấn sẽ không có quần áo ở nhà chứ ?