thương thừa tuấn buông thìa, liếc hoắc văn đình một cái, đáng thương hề hề cúi đầu.“em biết anh vẫn còn nhớ chuyện lần trước, em…… em thật sự không phải cố ý , em không phải cố ý đem văn kiện trọng yếu của anh ném vào máy nghiền giấy.”
hoắc văn đình thở dài một hơi, tiến lên vỗ vỗ bả vai thương thừa tuấn.“anh là sợ em vất vả, không bỏ được !” hôn một cái.“em tối qua vất vả như vậy, anh sẽ đau lòng ! em không nghe lời anh nói sao?”
thương thừa tuấn lắc đầu,“em ngồi ở đây nhìn anh dọn dẹp!”
“thế này mới ngoan!” đừng nhịn bề ngoài cậu thành thục, kỳ thật nội tâm chính là tiểu hài tử, phải dụ dỗ. thấy thương thừa tuấn ngoan ngoãn ăn cơm, hoắc văn đình đi đến ban công, đem ghế nằm bằng trúc lấy vào nhà, thời tiết lạnh , cũng không thích hợp dùng ngủ trưa, đang muốn đem đưa vào nhà kho, đã thấy một thân ảnh nhanh chóng phác lại đây, cả người ôm lấy ghế nằm.
“anh muốn đem ‘trúc đậu đậu’ đi đâu?” thương thừa tuấn ghé vào trên ghế đề phòng hoắc văn đình, có tư thế liều mạng.
hoắc văn đình trừu rút khóe miệng, nói:“thương thừa tuấn, anh đã nói bao nhiêu lần, không nên loạn đặt tên cho đồ dùng.” kéo kéo ghế dựa.
“lão công!” thương thừa tuấn ngẩng đầu, đau lòng nói:“lão công, anh nguyên cả mùa hè lợi dụng ‘trúc đậu đậu’, hiện tại nó không có giá trị lợi dụng, anh liền vứt bỏ nó!” lau đi dòng nước mắt chua xót.
hoắc văn đình hít thật sâu vài cái, bắt buộc chính mình cười nói:“kính nhờ, em không cần diễn, em không thấy phiền sao? thời tiết lạnh , không thích hợp ngủ ở đó, anh chỉ muốn đem nó cất vào nhà kho, sang năm lại lấy ra dung nữa.” một cước đem thương thừa tuấn từ trên ghế nằm đá xuống.
“trúc đậu đậu, trúc đậu đậu, trúc đậu đậu ~~ trúc đậu đậu của ta!” thương thừa tuấn sống chết không buông ghế ra.“ta không giống đình không có lương tâm, thấy ngươi không có giá trị lợi dụng, sẽ vứt bỏ ngươi! hoàn toàn quên đi những lúc nằm ở trên ngươi yêu yêu ‘ân ái’! ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc !”
“thương thừa tuấn, em đủ chưa!” hoắc văn đình nheo mắt.“nó cũng không phải sủng vật!” còn cho ăn, cho mặc, tư duy người này không thể bình thường một chút sao?“buông tay, buông tay cho anh!” vươn tay kéo đi.
“lão công! sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!” thương thừa tuấn sống chết không buông tay, khóc to.
“thương thừa tuấn, anh không ngại đem em cùng ‘trúc đậu đậu’ nhốt chung một phòng.”
nghe xong lời hoắc văn đình nói, thương thừa tuấn nhảy dựng lên, chạy đến bên bàn tiếp tục ăn cơm. thấy hoắc văn đình kéo ghế đi ngang qua, mở miệng kêu lên:“lão công!”