Chương 13

Hoàng Tư Hàm bĩu môi, chua nói:“Tôi biết!” Hắn như thế nào không biết, lúc trước vì anh đố kỵ, mới đem poster có chữ kí mà Thương Thừa Tuấn tự tay kí, xé xuống, kết quả thiếu chút nữa người này cùng anh liều mạng. Nếu không phải anh nhờ bạn bè tìm được hai vé vào cửa concert của Thương Thừa Tuấn, anh đã sớm đi gặp diêm vương .

“Khi đó tôi sống ở nơi tăm tối, thời điểm muốn tự sát, tôi nghe được tiếng ca của cậu ấy ở radio. Thật sự rất êm tai, tiếng ca kia dường như làm cho người ta quên hết phiền não. Một một từ, cậu ấy ca đều chạm đến tâm của tôi, lúc ca khúc kết thúc, tôi mới phát hiện lệ rơi đầy mặt.” Chu Mạn Sâm nắm tay Hoàng Tư Hàm.“Sau đó tôi mới biết được, ca khúc kia do Thương Thừa Tuấn viết. Tôi lúc ấy đã nghĩ, là người như thế nào mới có thể viết được ca khúc thấm vào tâm hồn.”

Hoàng Tư Hàm không nói gì, ngồi ở kia, nghe Chu Mạn Sâm nói:“Khi lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, liền giật mình, cảm thán trên đời này có người hoàn mỹ đến như vậy. Nụ cười của cậu ấy giống như ca khúc cậu ấy hát có thể đả động tâm mọi người. Cậu ấy vẫn là mục tiêu mà tôi hướng tới……” Chu Mạn Sâm in lặng.“Thật ra…… hôm nay……” Gục đầu xuống.

“Hôm nay làm sao vậy?”

Chu Mạn Sâm thở dài,“Tôi vẫn tưởng Thương Thừa Tuấn hoàn mỹ là do trời sinh , từ nội tâm phát ra, vô luận là trên sân khấu hay là ngoài đời. Nhưng hôm nay khi tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi mới phát hiện dĩ nhiên đều là giả dối, làm cho người ta khó mà tin được.”

“Em nhìn thấy Thương Thừa Tuấn ?” Hoàng Tư Hàm có chút kinh ngạc.“Em nhìn thấy ở đâu?”

“Nhà đối diện.” Buồn thanh nói.

Có ý gì? Hoàng Tư Hàm nhìn Chu Mạn Sâm.

“Chính là mắt kính đệ đệ có điểm bạch cùng đáng yêu ấy.”

“Cái gì!” Hoàng Tư Hàm kinh hô.“Cậu ta sao có thể là Thương Thừa Tuấn.” Nhớ lại trạch nam không có phẩm vị, Hoàng Tư Hàm ác hàn.“Không có khả năng!” Đứng lên,“Em xác định, không lầm chứ!” Chân tướng này cũng quá tàn nhẫn đi

Chu Mạn Sâm nhìn vẻ mặt Hoàng Tư Hàm kinh ngạc, khẳng định nói:“Trăm ngàn đừng hoài nghi, là cậu ấy!” Đây là cuộc sống tàn nhẫn, chân tướng tàn khốc!

……

Thương Thừa Tuấn tắm rửa xong, đem con vịt mủ mà mình thích nhất đặt lên cửa sổ. Ngửi ngửi mấy cái, sau đó quấn khăn tắm ngang eo rồi đi ra.

“Lão công ~~” Thương Thừa Tuấn ghé vào cạnh cửa, nâng chân dài lên, ỷ ở khung cửa, khêu gợi kêu lên.

Hoắc Văn Đình đang ở trên giường xem văn kiện, phiêu liếc mắt nhìn người ngu ngốc đang đùa giỡn, cúi đầu xem tiếp văn kiện.“Tiểu Tuấn, nhanh lau khô đầu, mặc dục bào vào. Nếu bị cảm mạo đi chích, em cũng đừng kêu gào như gϊếŧ lừa.” Lần trước may mắn là kêu bác sĩ gia đình, nếu không mất mặt chết.